Từng bậc thang bằng đá nối tiếp nhau, mất hút vào sâu trong lòng đất tối tăm không thấy điểm cuối. Những vách tường xung quanh được chạm khắc chi chít các loại phù văn, hiển nhiên thông đạo đã trải qua thời gian rất dài cho nên khiến vài nơi đã bị hư hại bong tróc ra từng mảng.
Theo hướng những bậc thang kéo dài xuống phía dưới, phi hành liên tục hai canh giờ vậy mà trước mắt vẫn chỉ thấy những bậc thang bằng đá cứ nối nhau không dứt.
"Chưởng môn..." Một vị Trưởng lão đi đầu bỗng ngập ngừng thốt lên, trong khung cảnh âm u và yên tĩnh thế này bỗng nhiên xuất hiện âm thanh khiến cho mọi người bị hù dọa không ít, thậm chí sắc mặt một số Trưởng lão nhát gan hiện lên vẻ sợ hãi.
"Có chuyện gì?" Vị Chưởng môn nghe thế nhưng vẫn không dừng lại, trên khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc "Sợ à?"
Tất cả các Trưởng lão đều cảm thấy xấu hổ nên không ai lên tiếng.
"Có sợ cũng chẳng còn cách nào đâu. Có biết bên ngoài người ta nói gì không? Hừ hừ... Tây Huyền chúng ta sẽ là một Huyền Không Tự thứ hai. Còn Tây Huyền tam kiệt, chậc chậc..., vậy mà chẳng có người nào ở lại Tây Huyền cả. Người ngoài bảo rằng ta vô năng, ta thấy cũng chẳng sai chút nào, tuy nhiên tình hình trong phái hiện nay như thế nào có ai biết rõ hơn các ngươi chứ. Cốc Lương Đao là do ai gây áp lực buộc phải phản bội? Ta bảo rằng phải tìm cách lung lạc Song Vũ, è hèm... vậy kết quả thế nào rồi? Không ai cam lòng bỏ đi tư lợi, chỉ thích bo bo giữ lấy thân mà thôi.
Giọng điệu lạnh như băng của Chưởng môn Tây Huyền cứ thế vang vọng trong địa đạo, khiến cho khuôn mặt tái nhợt của các Trưởng lão xung quanh lúc xanh lúc trắng, nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản đối.
"Những chi chiến bộ thì các người cứ nắm khư khư trong tay, thế còn Chiến tướng đâu?, toàn bộ đệ tử đều là con cháu các ngươi cả. Hắc hắc, điều này cũng chẳng sao cả, ta biết nước phù sa không chảy qua ruộng người ngoài (DG: chuyện lợi lộc phải để người trong dòng họ hưởng lợi trước). Nhưng các ngươi cũng phải chọn người có khả năng chứ, chậc chậc..., hãy nhìn xem mới chỉ trong vòng một tháng mà có tới ba chi chiến bộ bị thất bại, ngẫm lại cũng khó trách người ngoài ví chúng ta như Huyền Không Tự thứ hai!"
"Nguyên do là chúng ta không nhận được chút tin tức nào nên..." Có Trưởng lão mở miệng ngụy biện.
"Hóa ra là khi người ta đánh ngươi, đáng lẽ phải tới chào hỏi ngươi trước à?" Chưởng môn Tây Huyền cười lạnh: "Hãy nhìn thật kỹ đi, đánh bại chúng ta là những thế lực nào chứ?, đến cái tên còn chẳng được liệt vào những thế lực nhỏ nhoi nữa đấy. Khi đấu đá nội bộ lẫn nhau thì ai cũng kinh nghiệm đầy mình hết, khi các ngươi đối địch với người ngoài chỉ cần phát huy được phân nửa trình độ đó thôi, hắc hắc... thì bổn phái đã sớm thống nhất cả Tứ Cảnh Thiên rồi".
Sắc mặt các Trưởng lão tràn ngập vẻ xấu hổ và tức giận đan xen nhau.
Mọi người liên tục phi hành trong địa đạo suốt ba ngày ba đêm, khiến trên khuôn mặt của Chưởng môn và các Trưởng lão đều hiện lên vẻ mệt mỏi.
Khi bước xuống đến bậc thang cuối cùng, hiện ra trước mắt mọi người là một cánh cửa lớn màu đồng xanh.
"Tất cả các ngươi hãy canh giữ ở bên ngoài" Chưởng môn thản nhiên nói ra, khiến cho các Trưởng lão nghe xong đều khẽ thở nhẹ một hơi rồi gật đầu tuân lệnh. Khi họn họ đồng loạt nhìn về phía cánh cửa lớn màu đồng xanh, thì lập tức trong lòng tràn ngập nỗi kinh hải và kính sợ.
Chưởng môn Tây Huyền hít sâu vào một hơi, kế đó đưa tay đẩy cánh cửa ra rồi biến mất luôn ở phia sau.
*
* *
"Chung thúc, xin người nể mặt phụ thân mà giúp đỡ cho chất nhi một lần" Chưởng môn Tây Huyền ăn nói khép nép, thân mình cúi xuống, trong giọng nói chứa đầy vẻ bi thương, "Chỉ trong vòng một tháng mà thua liền ba trận, Tây Huyền đã thật sự bộc lộ rõ sự thối nát và suy yếu, khiến cho các thế lực xung quanh muốn rục rịch rồi. Ta đã điều tra qua tất cả các chi chiến bộ, kết quả là toàn bộ đều mục nát từ trong ra ngoài rồi. Một thế lực lớn như Tây Huyền, vậy mà đến nay không còn một chiến bộ nào ra hồn cả!"
Trước mặt hắn là một hán tử có thân hình cao to, nhưng vẻ mặt lại hờ hững lạnh nhạt.
Gã Đại hán đó đang ngồi trên chiếc ghế tựa, thân hình khôi ngô trông giống như một tòa tháp bằng sắt, cho dù hắn chỉ ngồi yên ở đó cũng khiến người ta có cảm giác bị áp lực rất lớn. Mái tóc ngắn của hắn toàn bộ đều bạc trắng, tựa như những sợi thép sắp sửa dựng đứng lên, trên mặt có nhiều vết sẹo chằng chịt đè lên nhau khiến khuôn mặt hắn trở lên vô cùng đáng sợ, hai đồng tử màu xám toát lên vẻ lạnh lẽo không chút cảm tình. Những phần da thịt lộ ra từ những chỗ hở trên bộ y phục của hắn cũng chằng chịt vết thương khiến người ta nhìn thấy mà giật mình lo sợ.
Đứng hai bên của Đại hán là hai vị nam tử, đồng thời cũng thấy được vô số vết thương nhỏ trên thân thể hai người này.
"Ân tình của cha ngươi, ta đã báo đáp" Đại hán thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn trấn thủ Sát Uyên lao tù thôi, ngươi đi tìm người khác đi".
Bịch.
Chưởng môn bỗng nhiên quỳ xuống, cả người phủ phục xuống mặt đất mà khóc lóc: "Chung thúc, Tây Huyền đã nguy cấp lắm rồi, ta xin người hãy cứu lấy Tây Huyền! Thúc mà không ra tay thì Tây Huyền sẽ bị tiêu diệt mất! Chung thúc, chỉ cần ngài rời núi, tiểu chất nguyện ý nhường lại chức Chưởng môn".
Khuôn mặt Đại hán vẫn hờ hững, không có bất cứ hành động gì mà chỉ nhàn nhạt nói: "Tiễn khách".
Hai nam tử đang đứng im bên cạnh Đại hán bỗng nhiên tỏa ra sát khí ngập trời, tựa như từng cơn sóng dữ ập thẳng vào người Chưởng môn.
Thân thể vị Chưởng môn khẽ run rẩy, cố gắng chịu đựng từng luồng sát khí rét thấu xương, đột nhiên hắn ngưng khóc rồi cắn răng nói: "Nếu Chung thúc đồng ý rời núi, tiểu chất nguyện ý xây Vân Cơ Lăng trên Ương Thổ Nguyên".
Ầm!
Thân thể Chưởng môn Tây Huyền như bị trọng chùy đánh trúng, văng ra xa mấy trượng.
Cặp đồng tử màu trắng xám của Đại hán xuất hiện những vệt máu nhỏ li ti, khuôn mặt vốn hờ hửng lộ ra vẻ chấn động.
Vị Chưởng môn đó không hề để ý đến những vết máu tràn ra từ khóe miệng, thật khó khăn cố bò lê lếch đến trước mặt vị Đại hán rồi nói: "Vân Cơ có cống hiến quan trọng với Tây Huyền chúng ta, đến khi nào Vân Cơ Lăng xây xong ta sẽ ra Chưởng Môn Lệnh, yêu cầu tất cả đệ tử trọng tâm và các Trưởng lão phải đến phúng viếng!".
Khuôn mặt Đại hán thoáng khôi phục lại vẻ lạnh lùng hờ hững rồi nói: "Phụ thân ngươi trước khi chết đã bày cho ngươi kế sách này à ".
Sắc mặt vị Chưởng môn lập tức trắng bệch, trong lòng hoảng sợ, hắn thật không ngờ Chung thúc có thể đoán ra chuyện này.
"Nếu nói như vậy chứng tỏ năm xưa hắn biết rõ Vân Cơ là người vô tội" Đại hán lẩm bẩm nói, trong thanh âm lộ rõ nét bi thương: "Ta tự mình xin được trấn thủ Sát Uyên lao tù đã qua năm mươi năm rồi, không ngờ tới vẫn còn bị hai cha con ngươi tính kế".
Thần sắc Chưởng môn chợt xám xịt.
"Linh cốt nàng hiện ở đâu?" Đại hán đột nhiên hỏi.
Hắn cảm thấy ánh mắt của Chung thúc nhìn hắn như một cây kìm sắt, không ngừng kẹp chặt lại khiến hắn không thể thở nổi, trong cơn hoảng loạn hắn vô thức nói: "Ở... ở bên trong bí thất, phụ thân tiểu chất đã dựng một pháp đàn để cung phụng".
Cảm thấy áp lực lên toàn thân đã được buông lỏng, hắn ngồi bệt xuống đất không ngừng thở dốc, khuôn mặt mang nét hoảng sợ nhìn về phía Chung thúc.
Sau nửa ngày trầm mặc, Đại hán bỗng nhiên thốt ra: "Ta chấp nhận".
"Trong vòng hai năm phải xây dựng cho xong Vân Cơ Lăng".
Khuôn mặt được che kín bởi những vết thương của Đại hán như cười như không nhìn Chưởng môn, rồi bất chợt thốt nên lời quái dị: "Phụ thân ngươi tính toán hay thật, nhưng chắc hắn cũng không nghĩ tới ta chỉ còn sống được ba năm nữa thôi".
Chưởng môn nghe thế liền ngây người ra tại chỗ.
*
* *
Tả Mạc đang loay hoay xung quanh đảo, hắn phát giác ra mình cần phải có một nhân tài về phương diện quản lí sự vụ. Đại quản gia của Mạc Vân Hải hiện nay là Hà Minh vốn là dân bản xứ của Vân Hải Giới, đồng thời là người do Bao Dịch đề cử. Bao Dịch có xuất thân từ một tiểu thương nên khi bị áp lực đè nặng khiến cho đầu tóc đều mau bạc, khi phát hiện ra Hà Minh có khả năng quản lí không tệ, liền đề bạt để đào tạo trọng điểm về sau đảm nhiệm chức Đại Tổng Quản.
Còn hắn quay trở lại làm thủ kho, tìm lại những cảm giác thoải mái của ngày xưa.
Vân Hải Giới dưới bàn tay quản lí của Hà Minh được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, nhưng hiện tại quy mô của Mạc Vân Hải đã lớn lên vô số lần khiến cho một mình Hà Minh cũng khó có thể sắp xếp gọn gàng như trước.
Quy mô của Mạc Vân Hải đã đạt đến sáu mươi chín giới, trong đó có đến ba giới thuộc thống trị trực tiếp dưới Vật Hi Đường.
Đa số trong đó là những tài nguyên Giới, khiến cho nhiều vấn đề phát sinh vô cùng phức tạp chẳng hạn như lưu chuyển vật tư, cung ứng cho Chiến bộ, hay tuyển dụng và đề bạt nhân tài...
Từ khi biết tin Tả Mạc trở về, Hà Minh thở ra một hơi như trút được gánh nặng, bởi vì có một số vấn đề quan trọng mà bản thân hắn cũng không dám tự mình quyết định.
Chẳng hạn như vấn đề về chế tác, năng lực chế tác của Kim Ô doanh thật sự rất cường đại, là nơi phát sinh lợi tức trọng yếu của Mạc Vân Hải, chính vì vậy để Kim Ô doanh chế tác ra thứ gì mới là vấn đề quan trọng cần phải bàn, nhất là trong thời đại mọi thứ thay đổi dữ dội và biến đổi nhanh chóng thế này, cho nên ngoại trừ Tả Mạc ra không ai dám tự mình quyết định.
Như vấn đề hắn đang gặp phải đây, mọi thứ đều bày ra chồng chất trước mặt hắn, khiến Tả Mạc rối tung lên muốn sứt đầu mẻ trán đến nơi vậy.
Hắn thực sự muốn tìm một nhân tài có khả năng xuất sắc về phương diện quản lí sự vụ, lúc này hắn mới thấy được tầm quan trọng của chức vụ đó, thậm chí giá trị của một nhân tài như thế chắc chắn không hề thua kém một Đỉnh giai Chiến tướng chút nào. Hắn vô cùng hâm mộ Cốc Lương Đao, mặc dù Hiểu không có chiến lực nhưng về phương diện quản lý sự vụ lại cực kì xuất sắc, khiến cho Cốc Lương Đao có thể hoàn toàn chuyên tâm vào việc luyện binh và tác chiến mà không cần để ý đến những sự vụ hằng ngày nữa.
Có thể nói tài năng của Hà Minh không tệ, nhưng nếu đem so với Hiểu thì hắn vẫn còn kém quá xa.
"Nhân tài quản lý sự vụ?" Bồ Yêu nhíu mày: "Nhân tài kiểu này rất khó tìm, nhưng không phải không có biện pháp".
"Biện pháp nào cũng được! Dù cho có dùng bất cứ thủ đoạn nào đi nữa, mọi giá phải đạt được!" Tả Mạc cắn răng nói.
"Ừ, ta sẽ chú ý đến chuyện này" Bồ Yêu gật đầu đáp.
Tả Mạc chợt nhớ tới một việc, nên tò mò hỏi luôn Bồ Yêu: "Đám Bồ gia Chiến tướng của ngươi đâu? Làm được gì rồi?"
Vẻ mặt Bồ yêu không khỏi lộ ra vẻ tự đắc: "Có vài cây mầm ươm cũng không tệ lắm".
Nghe vậy càng khiến Tả mạc thêm tò mò và hứng thú, có thể được Bồ yêu nhận xét là "không tệ' thì ắt hẳn mấy cây mầm ươm kia có thiên phú không tồi rồi, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho sắc mặt Tả Mạc lộ rõ vẻ thèm thuồng: "Giờ tính sao đây? Có muốn đưa bọn họ về đây không? Ta sẽ để họ lập thêm vài chi Chiến bộ nữa để chơi đùa cho thỏa thích?".
Dựa vào tài lực của Mạc Vân Hải hiện nay chắc chắn cũng đủ cho Tả Mạc quả quyết một cách tự tin như vậy.
"Ta có an bài khác rồi" Không ngờ Bồ Yêu bỏ qua lời đề nghị của Tả Mạc mà không chút do dự.
"Ngươi làm thế là không đẹp đâu...." Tả Mạc bắt đầu ương ngạnh cò kè.
Bồ Yêu liếc mắt nhìn hắn: "Ta nghe nói ở Chiến Tướng phủ cũng có mấy gã rất có tiềm lực. Tham thì thâm đấy, muốn gầy dựng tinh thần hiếu chiến cho bọn họ không phải chỉ dựa trên lý thuyết đâu, mà còn phải thực chiến nữa cơ".
Tả Mạc mỉm cười lấp liếm, hắn biết những điều Bồ yêu nói không hề sai, chẳng qua vừa nãy lòng tham của hắn trỗi dậy khiến hắn không kìm được mà phải mở miệng xin xỏ, cũng may da mặt hắn vốn dầy nên mấy chuyện như thế này tựa như chuyện thường ngày ở huyện vậy.
"Hãy điều Nam Nguyệt và mấy tên kia cho ta mượn dùng một thời gian đi" Bồ Yêu nói.
Tả Mạc gật đầu: " Được"
Khi Bồ yêu chính thức mở miệng yêu cầu thì chắc chắn là chính sự rồi, còn nếu là những việc như hãm hại, lừa gạt hay chuyện xấu xa gì đó, hắn tuyệt đối không lên tiếng mà đã lén lút ra tay rồi.
Nhìn về phía Vệ đang nhập định bên trong, Tả Mạc hỏi Bồ yêu: "Khi nào Vệ mới tỉnh dậy?"
"Không biết." Bồ Yêu lắc đầu: "Hắn cần phải có thời gian để thích ứng với những biến hóa Thần lực của ngươi, mà ngươi cũng đúng là loại quái thai hay sao đấy, Thần lực tiến bộ quá nhanh đi!"
Thật ra đối với tốc độ tu luyện của Tả Mạc đến ngay cả Bồ yêu cũng cảm thấy khiếp sợ, trong vòng bảy năm qua, Tả Mạc luôn luôn duy trì tốc độ tu luyện nhanh kinh người thế này, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu chậm lại.
Tả Mạc lắc đầu: "Ngươi không thấy tốc độ tu luyện của mấy gã Côn Luân kia sao, nếu ta mà tu luyện chậm một chút thôi chắc chỉ có nước chạy theo sau hít bụi".
Bồ yêu im lặng nhưng trong lòng cũng biết điều Tả Mạc nói ra hoàn toàn là sự thật.
Tuy trong cuộc chiến ngàn năm trước hắn và Côn Luân đã giao thủ qua vô số lần nên cũng biết qua thực lực của Côn Luân, hiện tại Côn Luân đã trải qua một thời gian dài sống trong hòa bình, chẳng những lực lượng không suy giảm mà ngược lại không ngừng tiến bộ nâng cao thực lực. Đối với một địch nhân mạnh mẽ và xa xưa như Côn Luân, tất nhiên trong lòng Bồ yêu không khỏi có vẻ tôn trọng.
Mấy năm nay lực lượng liều chết xung phong nơi đầu chiến tuyến của Côn Luân, toàn bộ đều là những Trưởng lão trong phái.
Vì thế chỉ trong vòng bảy năm mà số Trưởng lão ngã xuống đã vượt qua con số hao tổn tổng cộng trong vòng ba trăm năm về trước.
Trong khi các bậc trưởng bối như phụ mẫu, sư phụ và các sư thúc đang hết lòng hy sinh, đã gây cho những thiếu niên thiên tài của Côn Luân xúc động không gì có thể sánh được, điều này lại chính là động lực giúp họ phát triển cật lực mà không cần phải giám sát. Thật vậy, không cần phải thúc giục, bọn họ cũng tu luyện điên cuồng bất kể ngày đêm, không quản đến tính mạng bản thân nữa.
Có gần hai phần ba số Trưỡng lão đã ngã xuống trong vòng bảy năm qua, tuy nhiên rốt cuộc cũng đạt được kết quả cuối cùng.
Tại Côn Luân bắt đầu không ngừng xuất hiện những người trẻ tuổi có thực lực cường đại, những tiền bối đi trước đã phải trả giá bằng máu tươi của mình để bọn họ có thời gian phát triển, chính vì vậy bất kỳ ai trong bọn họ cũng ý thức được trách nhiệm của mình. Toàn bộ bọn họ đều đoàn kết chưa từng thấy, mỗi người đều có tính kỷ luật cao, không những vậy bọn họ luôn noi theo gương theo các tiền bối đi trước mà chiến đấu không ngại hi sinh bản thân.
Một Côn Luân như vậy thật sự khiến lòng người run sợ, làm cho cả thiên hạ phải kinh hoàng.
Ngay cả Tả Mạc cũng thấy được áp lực to lớn đến từ Côn Luân.
Đột nhiên một con hạc giấy bay tới.
Sắc mặt của Tả Mạc hiện lên vẻ ngưng trọng, lập tức đón lấy hạc giấy vào tay rồi mở ra.
"Danh tướng Chung Đức của Tây Huyên đã nhậm chức lại, hiện đang thống lĩnh chiến bộ Uyên Lao, đã huyết tẩy toàn bộ Ương Thổ Nguyên, có mười ba Trưởng lão đã bị giết chết rồi phơi thây cả mười ngày trời, chiến dịch này còn làm liên lụy đến bảy nghìn người, khiến cho máu chảy thành sông".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT