Thấy Minh Nguyệt Dạ dẫn theo đám Trưởng lão Yêu tộc với vẻ mặt xám xịt đang rời khỏi, thế mà Tả Mạc xem như không thấy gì cả dường hắn như đang bận suy nghĩ tới chuyện gì đó, mọi ánh mắt của đám Ma tộc ở xung quanh đều ngó trừng trừng vào hắn mà ngập tràn vẻ kính sợ. Đối với bất kỳ tên gia hỏa nào đi nữa, mà có thể từ trên tay của đám Trưởng lão Yêu tộc tước đoạt được một bảo bối đỉnh cấp như Niệm Tử Châu kia, đều xứng đáng để cho bọn hắn phải kính sợ.

Không ngờ Minh Nguyệt Dạ lại quyết đoán đến thế, lại dùng Niệm Tử Châu để đổi lấy mười tên Trưởng lão, quả thật càng đáng giá hơn nữa khi có Diệp trưởng lão ở trong số đó. Thế là Diệp trưởng lão sẽ thiếu nàng một món nợ nhân tình, đúng ra đây là một chuyện tốt, huống chi nàng còn thu hoạch được một kẻ có thực lực tiến bộ rất mạnh đó là Phong Tín Tử.

Về phần Niệm Tử Châu thật ra đó là tài sản chung của cả Trưởng Lão Hội, nên nàng cũng không thèm để ý đến. Tuy nhiệm vụ của nàng lần này thất bại, nhưng thực lực bản thân vô cùng tăng trưởng. Thứ quý giá nhất trong lần này lại là kinh nghiệm chống chọi với Thần lực, đối với bọn họ mà nói sẽ có trợ giúp thật lớn để hoàn thiện Thần lực.

Cho dù là Diệp trưởng lão hay Phong Tín Tử đi nữa, đều chính là những người được hưởng lợi trực tiếp từ lần này, bọn hắn sẽ có khả năng nhất để lĩnh ngộ và kiến giải về Thần lực càng sâu hơn.

Minh Nguyệt Dạ cũng rất hiểu rõ, một khi có được hai nhân vật mấu chốt thế này trong trận doanh, thì nàng sẽ càng có cơ hội tranh thủ địa vị tại Trưởng Lão Hội. Nếu sau này nàng có thể làm cho hệ thống Yêu Thần lực được tiếp tục phát triển mạnh hơn, thì chắc chắn địa vị của nàng sẽ khó có ai rung chuyển được, thậm chí còn có khả năng trở thành một vị Đại Trưởng lão Vấn Đỉnh nữa kìa.

Thật ra khó ai hiểu được suy tính của Minh Nguyệt Dạ, hầu như toàn bộ các Trưởng lão Yêu tộc đều lộ thần sắc giận dữ, xem ra những gì hôm nay bọn họ gặp phải chính là một sỉ nhục khó quên.

Không hề nghi ngờ gì nữa, có lẽ thù hận giữa Tả Mạc và Trưởng Lão Hội của Yêu tộc đã kết oán sâu đậm. Thế nhưng có một tình huống giống nhau hết sức đặc biệt, đó là cho dù Tả Mạc hay Minh Nguyệt Dạ gì đi nữa vẫn đều không quá quan tâm đến chuyện cũ.

Đối với Minh Nguyệt Dạ mà nói, nàng đang ngấp nghé chức vụ Đại Trưởng Lão, cho nên trước khi lên nắm quyền nàng sẽ không trực tiếp xung đột với Tiếu Ma Qua làm gì. Chẳng những thế, khi có dịp thưởng thức qua thực lực cường đại đó, càng khiến cho nàng không khỏi nghĩ tới chuyện tìm cách kết minh với Tiếu Ma Qua.

Thật ra khi Trưởng Lão Hội có được một trợ thủ mạnh mẽ từ bên ngoài, thì đối với quyền lực của nàng sau này sẽ có lợi vô cùng. Ở bên trong bộ sậu của Trưởng Lão Hội vốn có nhiều quy cũ nên nàng rất dễ bị cản trở tay chân, nhưng lực lượng đến từ bên ngoài Trưởng Lão Hội lại không bị ảnh hưởng gì nhiều và rất tiện lợi.

Minh Nguyệt Dạ vẫn cười nói bình thường, tựa như song phương chưa từng phát sinh bất kỳ xung đột nào cả, đồng thời nàng rất nhanh nhẹn uyển chuyển đáp ứng theo yêu cầu của Tả Mạc, nhất thời khiến cho Tả Mạc cũng phải bất ngờ.

Tuy nhiên, qua sự việc này Tả Mạc nhận thấy càng phải cực kỳ cảnh giác hơn đối với nàng.

Cô nàng này rất lợi hại!

Quả thật Tiểu Mạc ca tự cảm nhận mình tuyệt đối không cách nào làm được như nàng, chỉ mới vừa thoát khỏi một trận kịch chiến sinh tử, thế mà trong nháy mắt bộ dáng đã đổi sang nói cười vui vẻ như vậy. Hơn nữa nàng rất quyết đoán mà không chút dây dưa dài dòng, một khi cầm lên hay bỏ xuống đều không do dự chút nào.

Tuy Tả Mạc không hoan nghênh loại người này lắm nhưng cũng không khỏi bội phục Minh Nguyệt Dạ hết sức lợi hại, hôn nữa hắn phỏng đoán rằng cô nàng này về sau nhất định rất có quyền thế!

Thoáng lắc đầu, Tả Mạc lại cười cười tự giễu mình, thôi quản làm gì chứ, dù sao cũng đâu có liên can gì tới mình đâu.

Về phần tại sao Minh Nguyệt Dạ có ám chỉ sẽ kết giao thì Tả Mạc quyết định sẽ không rãnh hơi để ý tới, bằng hữu cái kiểu này mắc công phải đề phòng bị đối phương đâm sau lưng nữa thì rõ khổ.

"Chúng ta cũng phải đi rồi" Cốc Lương Đao bước tới thoáng ôm Tả Mạc một cái rồi bảo.

Tả Mạc bất chợt chú ý tới những ánh mắt bất thiện ở xung quanh liền hỏi ngay: "Thôi để ta đưa ngươi đi một đoạn vậy?"

Cốc Lương Đao cười sảng khoái nói: "Ha ha... không cần đâu, hiện tại có Tiểu Vũ bên cạnh lại còn có Điểu Nhân Trang nữa, tên cặn bã nào dám cản trở ta sẽ đập cho coi!"

Điểu Nhân Trang...

Lập tức trên trán Tả Mạc nổi đầy gân xanh.

"Ta sẽ hết sức bảo vệ Đại ca mà!" Song Vũ đứng kế bên nhỏ nhẹ cam đoan.

"Được rồi, nhất định trên đường đi các ngươi phải cẩn thận đấy!" Tả Mạc đành phải nói lời tiễn biệt.

"Yên tâm đi! Huynh đệ chúng ta ngày sau sẽ gặp lại!" Cốc Lương Đao gỡ từ bên hông xuống một túi rượu, hắn ngửa cổ tu một hơi xong mới chuyền cho Tả Mạc.

Tả Mạc cũng không cần suy nghĩ nhiều liền đón lấy túi rượu rồi dứt khoát hớp một ngụm, hắn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nóng như lửa đang thiêu đốt lồng ngực: "Được, ngày sau huynh đệ sẽ gặp lại!"

"Ha ha! Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi!" Cốc Lương Đao cười một một tràng dài bước đi oai vệ, còn Song Vũ cũng vẫy tay tạm biệt Tả Mạc rồi chạy theo sau.

Hai người vừa ra khỏi Vương Cấm Chi Thành lập tức từ trong đám người có một đội ngũ bay ra, rồi cẩn thận bảo hộ lấy hai người bọn họ, rõ ràng đây chính là đám Thân Vệ Quân của Cốc Lương Đao!

Lúc này Tả Mạc mới thật sự an tâm, hắn chợt bật cười vì trông vẻ bề ngoài Cốc Lương Đao đúng là người hào phóng, nhưng không ngờ cũng hết sức cẩn trọng, ai bảo không tính toán trước đâu?

"Các vị, ai cũng đã xem xong náo nhiệt rồi, mời chư vị cứ tự nhiên".

Tả Mạc chỉ nhìn thoáng qua những người khác rồi không để ý tới nữa. Hiện tại hắn phải chuẩn bị quay về Vân Hải Giới thôi, à không … phải gọi là Mạc Vân Hải mới đúng. Muốn cho A Quỷ phục dụng Ngũ Hành Nhập Phách Đan và Niệm Tử Châu thì cần phải đến nơi an toàn mới được, hiển nhiên Ma giới chẳng phải là nơi tốt lành gì. Hơn nữa hắn cũng cần phải có thời gian để tỉ mỉ bới tìm lại những ký ức trước đây, và hy vọng có thể trở về trước trận chiến sắp tới, để xem có chỗ nào cần hắn ra tay hay không.

Tuy nhiên trước khi đi hắn còn chút vấn đề cần giải quyết.

Hắn bước thẳng đến Lão đầu đang đứng trong góc, thế nhưng tựa như Lão đầu không cảm thấy chút bất ngờ nào cả.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao trong ký ức của ta không hề cảm nhận được ngươi" Tả Mạc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lão đầu nhếch miệng cười cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: "Đương nhiên, trong trí nhớ của Tả thiếu gia sao lại hiện diện một nhân vật nhỏ bé như ta chứ?"

"Giữa chúng ta có cừu oán sao?"

"Không vội đề cập tới, chỉ có điều tổ mẫu của ngươi đã khiến ta phải lưu vong đây này" Lão đầu thản nhiên nói.

Đột nhiên Tả Mạc cả kinh: "Lưu vong?"

Lão đầu híp mắt lặng lẽ nói: "Đối với Tả gia thì Thần lực là điều cấm kỵ, chỉ có điều ta có thân phận Thủ vệ Thần binh nên cũng mò ra được chút manh mối. Tuy nhiên cuối cùng giấy không thể gói được lửa nên đã bị tổ mẫu ngươi phát hiện, không ngờ tới Thần lực của Lão thái bà lại thâm hậu hơn ta nhiều, cũng còn may Lão thái bà còn nghĩ chút tình xưa nên chỉ khiến ta lưu vong đến một Giới địa hoang vu mà thôi".

Tả Mạc cảm thấy đầu óc rối tung lên hết, bởi vì những gì Lão đầu nói đã bao hàm quá nhiều tin tức.

"Xem ra cả đời lão tử ta đây đều nằm trong tay của Lão thái bà rồi, lúc trước phỏng chừng bà ấy biết rõ thời gian không còn nhiều lắm, nên mới đưa nàng tới cho ngươi để bồi dưỡng thành người của ngươi, bởi vì bà ấy biết lão tử ta không thể khoanh tay đứng nhìn mà. Thật là tính toán quá thông minh mà!" Lão đầu vẫn lạnh lùng nói.

"Vậy A Quỷ là..." Cặp mắt Tả Mạc đột nhiên trợn tròn, trước mắt hắn tạm thời quẳng đi những thắc mắc cho bản thân hắn.

"A Quỷ..." Lão đầu khã giật mình, trong phút chốc híp mắt lại, hàn quang phát tán ra tứ phía: "Nàng là Quỷ của ngươi?"

Vài ký ức đứt đoạn bỗng dưng xẹt qua đầu Tả Mạc, hắn lập tức gật gật đầu: "Ừm".

"Lão thái bà đó thật là giỏi tính toán, chết rồi mà vẫn không cho người khác yên thân mà!" Đoạn ánh mắt của Lão đầu chuyển hướng sang A Quỷ, thấy rõ vẻ thương tiếc lẫn in đậm những áy náy theo thời gian, bất chợt giọng điệu của lão tràn ngập vẻ bất thiện: "Khó trách sao nàng đối với ngươi hết mực trung thành, lại tự biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này. Ôi, thật đáng thương cho cháu gái của ta quá".

Thân hình Tả Mạc chấn động, thì ra Lão đầu chính là gia gia của A Quỷ!

Bỗng nhiên Lão đầu dường như không còn hứng thú nữa, liền bảo: "Đi thôi, trên đường sẽ nói sau".

Sau khi Tả Mạc thu xếp xong, đến lúc chuẩn bị rời khỏi Bất Chu thành, thì cách đó không xa có một thân ảnh tay vác kiếm, đầy vẻ phong trần xuất hiện ở đằng xa.

Trên mặt Tả Mạc lộ ra vẻ kinh hải lẫn vui mừng.

Đại sư huynh!

Vi Thắng đang vác kiếm đứng đó mà mỉm cười.

*

* *

Sắc mặt Lương Vi bất chợt trầm ngâm.

Ở ngay trước mặt hắn để sẳn một sắc lệnh cưỡng chế hắn tạm thời bị cách chức vì mang tội làm trái lệnh. Thật ra nguyên nhân sự tình xảy ra quá mức đơn giản, cũng do hắn bắt được một gã gác trạm canh của Côn Luân, sau đó mới tra khảo được một tin tức có giá trị cực kỳ, đó là Côn Luân đang tất bật chuẩn bị xâu xé Huyền Không tự. Ngoài trừ một số ít đóng quân ở phòng tuyến ra, thì đa số mọi người đều bị điều động tới Huyền Không tự hết rồi.

Hắn cho rằng đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nên mới đem tình huống thu thập được báo lên cấp trên.

Thế nhưng báo cáo của hắn tựa như đá chìm đáy biển mà chẳng có chút tin tức hồi báo nào. Dù sao cũng không vượt quá dự liệu của hắn, lúc trước dựa theo chiến sự giằng co ở tiền tuyến, nên hắn bị điều đến dưới trướng của Quân đoàn trưởng An Thạch. Nguyên lai Quân đoàn trưởng An Thạch này lão luyện thành thục, có uy vọng cực cao tại Yêu tộc và đã vượt qua danh vọng của những Quân đoàn trưởng bình thường khác.

Đáng lý ra thì không thể nào bạc đãi hắn, nhưng bản tính của Quan đoàn trưởng An Thạch lại xem trọng phòng thủ hơn tấn công, và theo hắn thấy thì lão vô cùng bảo thủ. Cho dù hắn trình ra bất kỳ kế hoạch tác chiến nào, cũng đều không được thông qua.

Quả thật sống mà không có chiến đấu thì Lương Vi cảm giác một ngày như dài đằng đẳng cả năm trời, nhất là Quân đoàn trưởng An Thạch thấy hắn không an phận nên đã sớm chướng mắt lắm rồi, rồi sau đó điều hắn tới làm một chức quan thảnh thơi. Thật ra nếu không phải do hắn lập nhiều chiến công, thì hắn đã sớm bị đá văng ra đường rồi.

Lương Vi không cam lòng ngồi chơi xơi nước nên hắn dứt khoát dẫn theo vài tên hộ vệ lẻn vào tiền tuyến, bắt đầu dò xét trạm canh gác. Tuy nhiên, giấy khó gói được lửa huống chi là Lương Vi đã từng đề nghị Quân đoàn trưởng An Thạch xuất kích, do đó có thể biết được Quân đoàn trưởng An Thạch đã tức giận tới cỡ nào.

Vì vậy hắn mới thấy được lệnh cách chức nằm chình ình ngay trước mặt hắn đây.

Trong nội tâm sâu thẳm, Lương Vi bèn chạy thẳng đến Thập Chỉ Ngục, hắn muốn ở trong Dịch Chiến Kỳ được phát tiết một phen. Chơi qua được một lát, với trình độ của hắn đương nhiên đã trải qua một tràng chém giết khắp nơi Dịch Chiến Kỳ.

Nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy nhàm chán.

Bước ra khỏi Dịch Chiến Kỳ hắn mới đi lòng vòng một lát bỗng nhiên gặp được một người quen, tức thì tinh thần phấn khởi: "A Kiêu!"

Dáng người quen thuộc kia cũng đang vội vàng đi đâu đó, vừa nghe kêu lập tức dừng bước lại, khi thấy được Lương Vi tức thời trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Vi Vi! Lâu lắm mới gặp được ngươi đấy, ồ... chẳng phải ngươi đang ở tiền tuyến à, sao có thời gian vào Thập Chỉ Ngục này thế?"

Vừa nghe được cái biệt danh hơi có vẻ nữ tính này, Lương Vi hơi khó chấp nhận nhưng có cảm giác ấm áp. A Kiêu chính là hảo hữu của hắn quen nhau tại Yêu Thuật Phủ, tuy nhiên khác với hắn được tiến vào quân đoàn, do thành tích của A Kiêu không được ưu tú lắm nên vẫn chưa được nhập ngũ.

"Thôi đừng nói nữa, ta phạm tội rồi, hiện tại đang bị cách chức tạm thời đây này" Lương Vi ra vẻ không quan trọng lắm.

Nét mặt của A Kiêu lộ rõ bất ngờ, lúc còn ở Yêu Thuật Phủ, Lương Vi cực kỳ ưu tú. Rồi sau đó lại được xem trọng khi gia nhập quân đoàn, mà hết lần này tới lần khác được công khai tuyên dương chiến tích, thậm chí nghiễm nhiên trở thành một nhân tài mới xuất hiện trên toàn cõi Yêu giới.

Làm sao lại bị tạm thời cách chức thế này?

Tuy rất tò mò như A Kiêu cũng thức thời không hỏi kỹ hơn, mà chỉ cười nói: "Ha ha... thôi kể như được thảnh thơi một chút đi, hay là theo giúp ta đi đến chỗ này đã".

Vốn chẳng có việc gì làm, nên Lương Vi hiển nhiên chấp thuận.

Rất nhanh hai người đã tới một nơi có đề tên "Nhà của Bồ Bồ Chiến Tướng".

"Đây là nơi nào vậy? Không lẽ là nơi giao lưu của Chiến Tướng hả?" Lương Vi tò mò nhìn ngó khắp nơi.

"Đi vào ắt sẽ biết" A Kiêu úp úp mở mở nói.

Ven đường bọn họ nhìn thấy vài người, thậm chí có cả một tên Ngân giai Chiến Tướng nữa, việc này khiến cho Lương Vi hơi nghi ngờ, không chừng ở đây có tên Chiến Tướng cùi bắp nào đó chuyên chém gió, nổ banh ầm trời đây này.

"Muốn trở thành Đỉnh giai Chiến Tướng sao? Nhà của Bồ Bồ Chiến Tướng sẽ ban cho ngươi cặp cánh để bay lên!"

"Mỗi tuần có danh sư đích thân truyền thụ, mỗi ngày đều được suy diễn thực chiến, chỉ cần người có thể kiên trì chịu khó, chắc chắc ngươi có thể trở thành một Chiến Tướng đúng nghĩa!"



Những câu tuyên truyền thế này lại khiến cho Lương Vi càng tin rằng đây chỉ là những kẻ chuyên môn lừa gạt, mở lớp huấn luyện tào lao thiên địa, sao A Kiêu lại đi tin tưởng mấy thứ này được chứ.

Hắn vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên ánh mắt thoáng nhìn thấy một câu, lập tức bước chân đứng yên không nhúc nhích, trong đầu thoáng có một tia thiểm điện nổ tung phảng phất đâu đó.

"Chiến tranh đang dần thay đổi, ngươi đã nhận ra chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play