Tả Mạc không nén được lòng nói một câu khen ngợi, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào lân giáp, toàn thân nó được bao bọc bởi một ngọn lửa màu xanh da trời nhàn nhạt mà tinh xảo mịn màng, ngọn lửa màu xanh lam sậm đang lặng yên bốc cháy. Lúc hắn thúc giục Thần lực thì Thiên Sứ Cụ Trang sẽ tự phát sinh ra ngọn lửa xanh lam như nước, việc này khiến cho lân giáp vốn đã sáng loáng như được tạo thành từ vô số tầng lớp thủy tinh màu xanh da trời nay càng thêm phần xinh đẹp và yêu dị.
Thế nhưng khi Thái Dương Thần lực của Tả Mạc được thúc giục vượt qua năm thành thì đôi cánh màu tuyết trắng liền xù lên, tạo ra ngọn lửa màu vàng, trong lúc vỗ cánh có những đốm lửa nhỏ rơi xuống lả tả. Những đốm lửa này là lửa thần vô cùng nhỏ bé và tinh thuần, một khi bị dính phải dù chỉ một chút cũng sẽ giống như giòi ở trong xương mà bị đốt hoàn toàn thành hư vô mới thôi.
Ngọn lửa màu vàng cùng với ngọn lửa màu xanh lam sẩm hòa lẫn vào nhau nhưng lại không phát ra một tia khí tức nào. Hiệu quả thu liễm khí tức của nó đã vượt qua sự hiểu biết của Tả Mạc về bất kỳ một loại Yêu thuật hay Pháp quyết nào.
Trong mắt của Tả Mạc đã có nhiều tầng huyết sắc nhàn nhạt, không những có thể dễ dàng nhìn rõ được cảnh sắc phía sau bức tường nham thạch có độ dày ba trượng mà ngay cả những cấm chế được che dấu cực sâu cũng đập vào mắt vô cùng rõ ràng.
Càng thúc giục thì Tả Mạc càng yêu thích, Thần lực dùng để thúc giục Thiên Sứ Cụ Trang không hề có chút nào đình trệ. Hơn nữa với việc thi triển thần thuật cũng giống như thế, nếu như mặc Thiên Sứ Cụ Trang vào cũng có thể dễ dàng thôi động, nhưng Thần lực lại tiêu hao chưa tới tám phần mười so với bình thường.
Tả Mạc cũng đưa cho Tằng Liên Nhi dùng thử.
Khi Nguyệt Lượng Thần lực của Tằng Liên Nhi được thúc giục thì Thiên Sứ Cụ Trang hiện ra một ánh trăng lờ mờ. Kỳ lạ nhất chính là lúc đôi cánh vỗ lên, thỉnh thoảng có thể thấy được một ánh trăng lưỡi liềm lóe lên, Thần lực cũng trở nên vô cùng sắc bén.
Quỷ dị nhất chính là A Quỷ, khi nàng mặc Thiên Sứ Cụ Trang vào thì mặt nạ bảo hộ màu đỏ sẫm liền biến thành màu tím, đôi cánh tuyết trắng lại trở nên đen nhánh như mực và tản ra làn khói đen dày đặc, lân giáp màu xanh da trời cũng trở thành đen kịt. Nàng chỉ cần đứng yên không động đậy, qua ba hơi thở sẽ tự động biến mất trong bóng đêm như sương mù.
Quả nhiên không hổ là Thần binh!
Lúc trước Tả Mạc cũng không nghĩ đến Thiên Sứ Cụ Trang là một Thần binh nhưng giờ đã được lão già chỉ điểm nên lập tức được mở rộng tầm mắt, hơn nữa lúc trước có nhiều chỗ khó hiểu giờ cũng trở nên thông suốt.
Tả Mạc có chút không nỡ cởi Thiên Sử Cụ Trang ra, lúc này hắn đã hiểu rõ được giá trị của nó. Lão già nói không sai, hiện tại Thiên Sứ Cụ Trang đã trở thành một miếng bánh thơm ngon và cũng là một củ khoai lang nóng bỏng, nhưng mà miễn là đồ vật có ích đối với A Quỷ thì Tả Mạc đều cam tâm tình nguyện bị "rước họa vào thân".
Mặc dù Thiên Sử Cụ Trang rất tốt nhưng Tả Mạc cũng có lòng tin sau này hắn nhất định có thể luyện chế ra Thần binh còn tốt hơn thế nữa. Nếu như đánh giá nghiêm khắc mà nói, Thiên Sứ Cụ Trang cũng chỉ có thể xem là chuẩn Thần binh chứ không phải là Thần binh thật sự.
Điều làm cho Tả Mạc lo lắng hơn chính là Bất Tử Thần lực trên người A Quỷ lại bắt đầu biến dị. Bất kể là Bồ Yêu hay Vệ cũng chưa hề nghe nói đến thuyết pháp Bất Tử Thần Ấn. Nhưng hai người cũng cảm thấy rằng lão già kia không giống như đang nói dối.
Ánh mắt Tả Mạc rời khỏi Thiên Sứ Cụ Trang rồi hỏi: "Các ngươi có nhận đình gì về lão già kia không?"
"Lão già này cũng tu luyện Thần lực." Âm thanh lạnh lùng của Bồ Yêu vang lên, hắn nheo mắt lại, hàn quang bên trong đôi đồng tử đỏ như máu kia giống như lưỡi dao liên tục lật qua lật lại dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.
Những dấu hiệu này cho thấy tâm tình của hắn cực kỳ không tốt.
Từ trước đến nay, hắn đều là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất sau lưng Tả Mạc. Bất kể là Yêu thuật, Pháp quyết hay Ma công thì hắn cũng đều chỉ bảo cho Tả Mạc, nhưng mà trong nháy mắt liền giống như trong mơ, hắn chợt phát hiện ra diện mạo của thời đại này đã thay đổi. Từng người từng người đều tu luyện Thần lực, những gia hỏa mạnh hơn hắn cứ liên tục xuất hiện. Sự cường thế của Thần lực trở lại làm cho cuộc sống ngày càng trở nên xa lạ, mà với trào lưu này không thể dựa trên lực lượng của một cá nhân có thể làm đảo lộn được.
Điều này làm cho hắn cảm thấy lạc lõng, Bồ Yêu chán ghét loại cảm giác hơn thua này đến cực độ.
"Thực lực của lão già ấy rất mạnh. Nếu ở thời đại trước kia của ta cũng có thể xem là cường giả!" Vẻ mặt của Vệ cũng vô cùng nghiêm túc, năm tháng mà hắn trải qua so với Bồ Yêu thì lâu dài hơn rất nhiều. Hắn đã tồn tại từ cuối thời kỳ Viễn Cổ đến bây giờ, những ký ức về thời đại Thần lực dường như đã bị chôn vùi cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng mà thời đại giống như đã từng quen biết lại thay đổi hoàn toàn.
Đây là một thời đại hoàn toàn mới.
Bồ Yêu khôi phục bình tĩnh rất nhanh, hàn quang trong mắt hắn cũng được chôn sâu đến nỗi không thể nhìn ra được một tia manh mối nào. Với tư cách là một trong những cường giả cao cấp nhất thời đó nên Bồ Yêu cũng có được tâm linh mạnh mẽ cùng với sự bình tĩnh không gì so sánh được, hắn nói: "Lão già ấy đối với ngươi cũng có lòng thù địch, nhưng mà hiện tại xem ra lão chưa phải là địch nhân của ngươi, có vẻ Lão ấy rất thân cận với A Quỷ cho nên thấy được lão có quan hệ không tệ với A Quỷ!"
"Đúng vậy! Kết Già hương tại thời đại của chúng ta cũng là bảo bối vô cùng hiếm thấy, nó rất có hiệu quả đối với việc ổn định linh hồn. Không nghĩ được đến bây giờ vẫn còn có Kết Già hương. Chắc chắn là lão già này có quan hệ không ít với A Quỷ nếu không tuyệt đối sẽ không cho không bảo bối quý giá như vậy." Vệ cũng gật đầu đồng ý với suy đoán của Bồ Yêu, chỉ có những lúc nói chuyện nghiêm chỉnh như lúc này thì Vệ mới không lắm mồm như bà già.
Tả Mạc cũng gật đầu, suy nghĩ trong lòng hắn cũng gần giống với hai người.
"Lão già này biết rất rõ thân phận của ta, như vậy nói lên rằng lão đã chú ý đến ta từ lâu lắm rồi. Lão lại có quan hệ không ít với A Quỷ cho nên rất có thể biết được thân thế của ta. Nếu như lần sau còn gặp lại thì nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được!" Tả Mạc hiện ra vẻ mặt suy tư nói tiếp: "Một khi Thiên Sứ Cụ Trang được tung ra thì lão ấy nhất định sẽ âm thầm quan sát cho nên sẽ còn có cơ hội gặp lại lão. Thiên Sứ Cụ Trang cũng là một phiền toái lớn đây!"
Nói đến đây thì Tả Mạc cũng không khỏi cười khổ một cái. Kỳ thật trước khi lão già nhắc nhở, chỉ từ một lời thỉnh cầu hắn đã hiểu được phía sau sẽ là phiền phức ùn ùn kéo đến. Đổi những bảo bối kia để lấy Thiên Sứ Cụ Trang cũng là một ý kiến hay, nhưng nếu như không cẩn thận một chút thì sự tình sẽ biến thành cục diện không thể khống chế được.
Qua nhiều năm như vậy mới xuất hiện một kiện Chuẩn Thần binh, do đó không thiếu người nguyện ý vì nó mà liều mạng!
"Có chút phiền phức rồi" Bồ Yêu lạnh lùng nói: "Người ta âm thầm kéo đến mà thân phận của ngươi lại rất mẫn cảm, không thể để lộ ra Thần lực, hơn nữa Tằng Liên Nhi và A Quỷ cũng không thể động thủ."
Tả Mạc nhăn mày lại nói: "Để cho Vật Hi đường bảo hộ được không?"
Bồ Yêu xì mũi coi thường nói: "Bọn hắn không biết Thiên Sứ Cụ Trang là chuẩn Thần binh, nếu như biết được thì chỉ sợ người đầu tiên thay đổi suy nghĩ lại chính là bọn hắn đấy, hơn nữa lần này người tới đều là những gia hỏa danh tiếng, chỉ sợ là Vật Hi đường cũng không ngăn cản nỗi".
Tả Mạc cảm thấy hơi khó nghĩ.
Bồ Yêu nói rất đúng, lần này người tới đều là những đại gia hỏa như Ma Thần Điện, Thiên Hoàn, Côn Luân, Trưởng Lão hội của Yêu tộc, rồi Ma soái của các khu vực, ngoài ra còn có các cường giả ẩn thân như lão già không rõ lai lịch mà thực lực lại sâu không thể dò được...
Nếu như những người này hạ độc thủ thì Vật Hi đường tuyệt đối không thể ngăn cản nỗi, mà hắn lại chẳng thể để lộ ra thận phận của mình nên không cách nào tự động thủ được.
"Dùng cầm chế đi" Vệ bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhân dịp bọn hắn còn chưa phản ứng kịp liền bố trí cấm chế cỡ lớn xuống đó. Phù trận cùng với Ma văn cấm chế do Kim Ô Doanh nghiên cứu ra đã rất hoàn thiện rồi."
Kim Ô Doanh! Tả Mạc liền sững sờ, thật sự đã rất lâu rồi hắn không liên lạc với họ, chỉ có điều cứ qua một khoảng thời gian hắn cũng đem những tâm đắc về nghiên cứu của mình truyền tống về cho Kim Ô Doanh tham khảo.
Biện pháp bố trí cấm chế này cũng không tồi, chỉ cần bố trí cấm chế đủ mạnh mẽ và chính mình lại trấn thủ ở trong đó thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Nhưng lại nghĩ tới những người đến lần này không phải là cường giả khủng bố như Soái giai thì cũng chính là Ma Thần, nên không biết sẽ phải sử dụng cấm chế ở đẳng cấp gì đây?
Trên tay Tả Mạc không hề có cấm chế nào có thể áp chế được cấp bậc Soái giai hay Ma Thần, nếu như cho hắn một hoặc nửa năm thì hắn cũng chưa hẳn là không thể sáng chế ra, nhưng trước mắt thời gian cấp bách lắm rồi nên sẽ không để cho hắn chờ đợi mà chậm rãi suy nghĩ.
Kim Ô Doanh có cấm chế cỡ lớn mạnh mẽ như vậy không?
Tả Mạc lẩm bẩm trong lòng.
*
* *
So với trước kia, quy mô của Kim Ô Doanh ngày nay lớn hơn mấy trăm lần. Bởi vì quy mô được nhanh chóng mở rộng cho nên địa điểm ban đầu không thể dung nạp thêm nhiều người như vậy được, vì vậy hai vị đại sư phụ đặc biệt tìm kiếm một Vân đảo khác có quy mô trung bình dùng làm nơi đóng quân của Kim Ô Doanh, đồng thời đảo này cũng được đổi tên thành Kim Ô Vân Đảo.
Kim Ô Vân Đảo là trung tâm về phù tu, luyện khí, ma binh của Vân Hải giới có danh tiếng cũng như hiển hách nhất.
Từ lúc Tiểu nương cùng với Biệt Hàn trở về thì tốc độ mở rộng ở Vân Hải giới được gia tăng mãnh liệt, bọn hắn gần như càn quét một mạch, đoạt được mấy chục giới. Trong đó có Tu Chân giới, cũng có Ma giới và Yêu giới, được gọi chung là Mạc Vân Hải.
Mạc chính là Tả Mạc, còn Vân Hải ý là bắt nguồn từ Vân Hải giới.
Cảnh vật của Kim Ô Vân Đảo vô cùng đẹp đẽ, phía trên có một ngọn núi lửa đang sôi sục, Kim Ô Doanh bố trí một hỏa trận kéo dài mấy trăm dặm, cuối cùng cũng thu phục được đại hỏa khủng bố bên trong ngọn núi lửa. Sau đó còn mời bộ tộc Lam Nhân, tìm kiếm mấy hàn động có phẩm chất kinh người bên trong lòng đất sơn mạch ở dưới biển nữa.
Những thành viên bình thường của Kim Ô Doanh ngày trước bây giờ đa số đều là người có chức vị quan trọng, và cũng đều là nhân vật nổi tiếng.
Vệ Thành Bân bắt đầu làm những công việc như thường ngày, trên mặt hắn ngày càng chín chắn hơn, lại không thể nhìn ra được vẻ thiếu tự tin cùng với nét ngây ngô của ngày xưa nữa. Sở trường của Vệ Thành Bân là luyện chế, hắn nhận được sự tin cậy sâu sắc từ hai vị đại sư phụ, hơn nữa những năm gần đây hắn lại cực kỳ siêng năng, chăm chỉ và khắc khổ, nhờ thêm sự hun đúc liên tục từ những phù trận và ma văn được cất giấu trong Tàng Kinh các để nâng cao trình độ, hiện tại nếu như hắn ở bên ngoài thì tuyệt đối là cấp đại sư.
Nhưng mà hắn cam tâm tình nguyện sống ở trong Kim Ô Doanh được bảo vệ nghiêm ngặt này, ngoài những công việc mà hắn cảm thấy hứng thú ra thì việc hắn mong đợi nhất chính là mỗi khi qua một đoạn thời gian sẽ nhận được những kiến thức tâm đắc của Đại nhân được truyền tới thông qua Thập Chỉ Ngục.
Nhận thức tâm đắc của Đại nhân ở Kim Ô Doanh là thuộc vào cấp tuyệt mật, ngoại trừ những thành viên trung tâm có thể tìm hiểu ra thì không hề mở cửa rộng rãi. Mà Vệ Thành Bân lại phụ trách nguồn tiếp thu đầu tiên, hơn nữa còn phải sắp xếp chỉnh lý lại.
Nguyên nhân quan trọng nhất để Vệ Thành Bân yêu thích cuộc sống ở nơi này, vì hắn là người đầu tiên nhìn thấy được sở học tâm đắc của Đại nhân. Chỉ vì chức vụ này mà hắn phải đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ khác, cuối cùng hắn mới có thể ngồi lên vị trí khiến cho người khác hết sức thèm đỏ mắt này.
Cũng giống như thường ngày, tâm đắc của Đại nhân lại lần nữa truyền đến.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ ghi chép nội dung vào trong một ngọc giản có phẩm cấp rất cao giống như đang được nếm thức ăn ngon vậy, từng câu từng chữ được chép lại, hắn không cam lòng khi phải xem tới hết. Nhưng mà dù nội dung có dài thế nào đi nữa thì cũng đến lúc phải xem xong, tới khi ánh mắt Vệ Thành Bân nhìn vào những chữ cuối cùng thì hắn không nén được sửng sốt.
Đại nhân cần cầm chế cỡ lớn?
Hắn sững sờ vài nhịp thở rồi mới có phản ứng, hắn không nói lời nào mà vội vàng thả ra hai con hạc giấy để thông báo cho hai vị đại sư phụ.
Trong thời gian cực ngắn, tất cả thành viên chủ chốt của Kim Ô Doanh đều được tụ tập lại.
Mọi người đang thảo luận về ý tứ trong mấy câu nói kia của Đại nhân, đương nhiên ý của Đại nhân rất rõ ràng và đơn giản. Mọi người rất hiếu kỳ, chẳng lẽ Đại nhân lại muốn xây thành trì sao?
Trong giai đoạn đầu của chiến lược ở Vân Hải giới thì phòng thủ là trọng yếu nhất, bởi vậy đa số tinh lực đều được tập trung vào trong Kim Ô Doanh.
Hai vị đại sư phụ lại hiểu sâu xa hơn nội dung này nhiều, rõ ràng ý tứ của Tả Mạc chính là "càng mạnh càng tốt"!
Đây mới là điểm quan trọng của Đại nhân.
Mạnh nhất...
Hai người liếc nhau, Tôn Bảo suy tính rồi nói: "Hay là, dùng đến bộ kia?"
Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều hiểu đại sư phụ Tôn Bảo đang nói đến bộ nào, không ít người muốn nói lại thôi, mọi người vẫn duy trì sự trầm mặc.
Bộ kia...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT