Điền Dạ cảm thấy cực kỳ không tốt, luồng khí đen này không biết do pháp bảo gì luyện chế thành, cực kỳ nồng đậm. Trước mắt chỉ thấy tối đen, giơ tay ra không thấy năm ngón, hắn có thể cảm thụ rõ ràng sự khẩn trương của đám hộ vệ xung quanh.
Đòn tấn công kế tiếp nhất định sẽ vô cùng mãnh liệt.
Luồng sóng do vô số kiếm mang tạo thành kia, tuy nhìn qua thật mềm mại, song cũng đã đủ khiến hắn cực kỳ lo lắng. Chiến bộ của hắn trọng công nhẹ thủ, lúc bình thường tu luyện chiến trận phòng ngự Thiên Quỷ Thủ Trận cũng không phải chiến trận phòng ngự xuất sắc, hắn rất nghi ngờ, liệu Thiên Quỷ Thủ Trận có thể chống đỡ thế công cường đại đó bao lâu.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện hao binh tổn tướng, nếu không có màn khói đen này...
Tuy rằng sẽ có tổn thất, nhưng chắc chắn không nhiều, hắn tự tin tuyệt đối với sự chỉ huy của mình. Hơn nữa, khiến hắn cảm thấy càng thêm kinh ngạc là Hạo Quang Bảo Kính không ngờ lại không chút tác dụng với màn khói đen này!!
Hạo Quang Bảo Kính là pháp bảo quan trọng nhất trên người hắn, cũng là món pháp bảo cấp sáu duy nhất trên người hắn, nó có thể phá giải ảo thuật, có thể thấy rõ cảnh vật ở ngoài ngàn dặm, có thể xưng kfy bảo. Chiến bộ Điền Dạ có thể sống sót ở Đô Thiên Huyết Giới, công lao rất lớn là ở Hạo Quang Bảo Kính.
Song pháp bảo hắn dùng mười lần đều chẳng sai lầm đó, giờ không biết xảy ra chuyện gì mà cứ như mất đi hiệu lực. Lúc trước bị đại trận trên đảo quấy rầy, hắn không cách nào dò xét tình hình trên đảo. Giờ gặp màn khói đen này, Hạo Quang Bảo Kính cũng không có chút phản ứng, thậm chí khiến Điền Dạ nghi ngờ, liệu có phải nó bị hỏng hay không.
Màn khói đen này chắc là một loại pháp bảo tương đối đặc thù.
Điền Dạ suy nghĩ tong đầu, song lực chú ý vẫn đặt ở cơn sóng kiếm mang đang nhanh chóng đánh tới! Từng đi qua Đô Thiên Huyết Giới, hắn cũng đã thấy qua rất nhiều pháp bảo kỳ kỳ quái quái, pháp bảo kỳ quái hơn thế này cũng từng gặp qua, tất nhiên không quá mức kinh ngạc.
Đột nhiên, bên cạnh hắn truyền tới một tiếng kêu rên rất nhỏ.
Có điều nó cũng không khiến Điền Dạ chú ý, cơn sóng kiếm mang đang rít lên ầm ầm, như sấm sét ép tới, cả bầu trời như đang run lên lẩy bẩy!
Dưới thanh thế kinh khủng đó, không ai chú ý tới trong màn khói đen thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên.
Thần kinh mọi người đều căng thẳng, Thiên Quỷ Thủ Trận vận chuyển tới cực hạn!
Người đầu tiên phát hiện có điểm bất ổn cũng là Điền Dạ, rất nhanh chóng, sắc mặt hắn lại thay đổi! Không hay rồi! Có kẻ ám toán!
Mùi máu tươi mơ hồ trong màn khói đen như chứng minh suy đoán trong lòng hắn, Điền Dạ không sợ trời chẳng ngại đất lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, con ngươi trợn tròn, đầy vẻ không dám tin tưởng và kinh hãi!
Thiên Quỷ Thủ Trận! là Thiên Quỷ Thủ Trận nói cho hắn!
Là chủ tướng cua chiến bộ, tất cả biến hóa trong chiến trận đều tụ tập vào hắn. Vừa rồi hắn vô ý phát hiện, uy lực của Thiên Quỷ Thủ trận không ngờ lại nhỏ hơn một nửa so với lúc bình thường! Điều này khiến hô hấp của hắn suýt nữa ngưng bặt, không thể nào!
Hắn không phải kẻ vô năng, có thể ngồi lên vị trí này đều là dựa vào bản lĩnh chân thực. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hiểu rõ tất cả, cơ hồ ngây ra tại chỗ!
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó, chiến tu trong chiến bộ còn tham gia Thiên Quỷ Thủ Trận đã chỉ còn hai phần ba so với lúc bình thường!
Sao lại như vậy được?
Hắn gần như kông dám tin vào kết quả này!
Chiến bộ trong tay hắn là do hắn tự mình lựa chọn, xây dựng thành, cũng do hắn đưa tới Đô Thiên Huyết Giới, hao hết ngàn vạn khổ ải mới mang về đến Vân Hải giới! Những thuộc hạ này tuyệt đối trung thành và tận tâm với hắn, không ai hiểu rõ hơn hắn, bọn họ sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm trí mạng ngay thời khắc then chốt này!
Khả năng duy nhất là một phần ba chiến tu đã gặp phải ám toán từ lúc nào không hay!
Lúc này hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, đám khói đen này không phải chỉ là để che dấu tầm mắt bọn họ! Nó có thể ẩn giấy sát khí!
Song ngay lúc này, hộ vệ vẫn bảo vệ sát bên người hắn run lên, thân thể lập tức vô lực ngã xuống.
"A Dũng!" Điền Dạ kinh hãi hét lên, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, khói đen trước mắt nồng nặc như thực chất, như ẩn dấu một con mãnh thú không muốn ai biết, lúc nào cũng có thể lặng lẽ cắn nuốt sinh mang người khác.
Tiếng kêu kinh hãi của Điền Dạ cũng không khiến các chiến tu khác chú ý, vì có kiếm mang!
Tiếng rít của cơn sóng kiếm mang che phủ tất cả, như vô số yêu thú hung ác rít gào, như thủy triều đánh về phía bọn chúng, điên cuồng khát máu!
Keng keng keng!
Đối diện với cơn sóng kiếm ý kinh khủng vô cùng này,. ánh sáng của chiến trận phòng ngự trở nên yếu ớt như thủy tinh, trong màn khói đen nồng nặc, vừa đụng phải lập tức hóa thành bột mịn!
Chiến trận bị nghiền nát chẳng khác nào tuyên bố vận mệnh của đám chiến tu này!
Trong hoàn cảnh chiến đấu mà chiến bộ đã hoàn thành cơ cấu tổ chức, nhất là chiến trận phòng ngự, một khi bị nghiền nát vậy cũng đồng nghĩ với thất bại. Pháp baor của cá nhân trước kiếm mang ngợp trời đó chẳng khác gì một tờ giấy mỏng!
Mất đi sự che chở của chiến trận, chiến tu không kịp kêu lên tiếng nào đã bị kiếm mang như thủy triều xé thành vô số mảnh nhỏ
Ngay khi chiến trận bị nghiền nát, Điền Dạ đã hiểu, trận chiến này, bọn họ đã thua rồi!
Thất bại thảm hại!
Sự sợ hãi trong lòng hắn ngược lại lại biến mất, hắn lại nở nụ cười kiệt ngạo như trước kia.
Có thể chết dưới kiếm của đối thủ như vậy, cũng không tính là tự mai một ban thân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT