Tả Mạc kiểm tra giúp A Qury một hồi, khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ. Sinh khí trong mắt A Quỷ lại nhiều thêm một chút, rốt cuộc trông cũng không giống vật chết nữa, mà tử mang trong cơ thể nàng cũng nhiều hơn trước đây gấp đôi.
A Quỷ có thay đổi theo chiều khả quan, Tả Mạc cũng thầm thoải mái.
Nhìn khuôn mặt ngây dại đó, không biết vì sao lòng Tả Mạc thầm chua xót. Nếu không phải vì cứu hắn A Quỷ cũng sẽ không biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy. Tuy Tả Mạc không biết vì sao A Quỷ lại đối xử với mình như vậy, nhưng dù là vì lý do gì, chỉ riêng ân cứu mạng đó cũng đã đủ cho Tả Mạc liều chết báo đáp rồi.
Qua nửa năm nữa, tìm được Thủy Vân Thai, vết thương của A Quỷ chắc chắn sẽ được chữa trị, nghĩ tới điều này, Tả Mạc không khỏi hy vọng về tương lai.
Có Quy đảo, hắn có thể coi là đã có một cơ nghiệp thực sự thuộc về mình. Chỉ riêng một vạn mẫu linh điền kia cũng đủ cho hắn lo cơm nước cho đám người này rồi.
Trước mắt có thể coi là ổn định lại, còn kinh doanh ra sao thì cứ từ từ sẽ tới. Mọi người kể cả hắn đều xuất thân bần cùng, kinh doanh một nơi lớn như vậy thực sự đều là lần đầu. Có điều Tả Mạc không sợ, anh đây chui ra từ trong mưa máu gió tanh, sợ chi chút việc nhỏ ấy.
Tả Mạc thầm tự hào.
oOo
Thuần Vu Thành đi xem linh tuyền xong, không khỏi cảm khái: "Nơi này thật tốt!"
Nhìn linh tuyền lạnh lẽo sâu thăm thẳm, hắn mừng thầm, linh tuyền này vậy mà lại cao tới cấp bốn. Có lẽ là bởi gần động tuyết tằm nên chất nước cực lạnh, giơ tay vào trong suối cũng lập tức đông cứng. Đây là lần đầu tiên Thuần Vu Thành thấy linh tuyền tốt tới vậy, trong lòng vui mừng ra sao, nghĩ là hiểu.
Đây là linh tuyền cấp bốn thứ ba mà hắn nhìn thấy, những linh tuyền khác đều là cấp ba. tuy rằng mỗi linh tuyền chất nước lại khác nhau, nhưng đều trong veo, là loại linh tuyền tốt nhất. Linh tuyền loại tốt nhất có tác dụng rất lớn, đặc biệt thích hợp để nuôi dưỡng một số linh thú hành thủy hoặc trồng trọt một ít linht hảo đặc thù. Cho dù là phương pháp thủy luyện cũng cần có linh tuyền loại tốt nhất.
Trong những động tiên phúc địa, linh tuyền là thứ không thể thiếu.
Có chỗ linh tuyền này, hắn có đủ lòng tin sẽ nuôi dưỡng được linh thú ưu tú. Nghiên cứu của hắn đối với thú trì đã sớm vượt qua lúc đầu không biết bao nhiêu lần, chỉ có điều phần nhiều vẫn chỉ là suy nghĩ, vì chưa có đủ điều kiện mà không cách nào thực hiện được. Hắn thực sự không ngờ lại có ngày bản thân mình lại có đủ điều kiện, có thể nghiên cứu thoải mái theo ý thích.
Cho nến khi hắn biết trên đảo có rất nhiều linh tuyền bèn vội vã chạy tới từng cái một xem.
Kết luận thu được khiến hắn mừng phát điên.
Điều kiện trên đảo cực tốt, những linh tuyền này có phẩm chất cực tốt, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Hắn thậm chí không ngờ lại có ngày mình lại thực sự có điều kiện như vậy!
Hắn cảm thấy như đang nằm mơ!
Ngàn vạn lần xin đừng tỉnh lại!
Thuần Vu Thành thì thào tự nói.
oOo
"Đây là động Tuyết Tằm sao?" Vệ Thành Bân hiếu kỳ thò đầu nhìn vào trong động.
"Đúng vậy thưa đại nhân." Dẫn đường là một quản sự, tơ tằm Lưu Vân được sản xuất trong động Tuyết Tằm là thu nhập chính trên đảo, Nhâm gia cũng khá coi trọng, phái một người tới chuyên quản lý chuyện trong động Tuyết Tằm.
Trong động sâu thẳm tăm tối, bỗng nhiên một cơn gió thổi từ trong ra, mọi người ngoài động lập tức run lên bần bật.
"Lạnh quá!"
"Má ơi!"
"Nơi quỷ quái gì đây!"
Đám người Kim Ô doanh lập tức kinh hãi hét lên, cơn gió lạnh thấu xương này khiến cho mọi người dù đang ở ngoài động cũng cảm thấy khó mà chịu nổi.
Người quản lý nhìn cũng quen rồi, không hề kinh ngạc mà đứng giải thích: "Động Tuyết Tằm cực sâu, Tuyết Tằm sống cách cửa động khoảng hai trăm trượng. Càng sâu trong đó càng ít người đi. Qua ba trăm trượng thì thực sự quá lạnh, ngưng mạch kỳ đi vào chỉ trong vòng mười hơi thở sẽ bị đông thành khối băng. Chúng ta vào lấy tơ cũng không dám đi quá sâu."
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, ngưng mạch kỳ chỉ trong mười hơi thở đã bị đóng đá, vậy phải lạnh tới mức nào!
Bọn họ đều là kẻ chơi lửa, không thích nhất là nơi lạnh như vậy, chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức ăn ý đồng thời rút lui.
"Xung quanh có động lửa không?" Tôn Bảo đại sư phụ nói.
"Có!" Người quản lý vội vàng gật đầu, biểu hiện của hắn rất cung kính, vừa thay chủ mới, rất nhiều thứ cũng phải thay đổi theo, ví dụ như vị trí quản lý này, hắn không muốn mất công việc này.
"Ở đâu?" Hai mắt Cát Vĩ sáng lóa, hỏi tiếp lời.
Kim Ô doanh am hiểu nhất là luyện khí, cho dù bọn họ ai nấy đều có lửa Kim Ô, song động lửa đối với họ vẫn có trợ giúp rất lớn.
"Trước đây là nơi tam lão gia dùng để luyện công, gọi là động Liệt Dương!" Quản lý nói.
"Mau dẫn chúng ta tới."
Đám người nhanh chóng tới cửa động Liệt Dương, so với những động khác, động này sạch sẽ hơn nhiều. Cửa động phủ một lớp nham thạch Hỏa Lịch, nham thạch Hỏa Lịch màu đỏ sậm phẩm cấp không cao, chỉ có cấp hai, là một loại nham thạch hành hỏa tương đối bình thường.
Không khí ở cửa động duới nhiệt độ cao không ngừng vặn vẹo, từng luồng sóng nhiệt từ trong động tuôn ra, mọi người đứng từ rất xa đã cảm thấy khí nóng bức người.
Ai nấy hai mắt sáng ngời.
Tu giả tu tập hỏa luyện thích nhất là các loại lửa, bọn họ không sơ lửa có nhiệt độ cao mà chỉ sợ nhiệt độ lửa không đủ cao.
Khi thấy tình trạng ở cửa động Liệt Dương, ai nấy đều hiểu nhiệt độ trong động chắc chắn cực cao.
Tôn Bảo rốt cuộc vẫn trầm ổn hơn, hắn quát đám tu giả nóng lòng muốn thử kia, không cho phép họ tự xông vào trong động. Động Liệt Dương nếu đã là địa bàn của họ, vậy vốn chẳng cần sốt ruột, mọi việc cứ từ từ mà tiến, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Khi biết được trên hòn đảo chỉ có một hỏa động, ngay cả Tôn Bảo cũng mất đi hứng thú đối với những động khác.
Liệt Dương động mới là nơi bọn họ cảm thấy hứng thú nhất!
oOo
Trên đảo khí thế ngất trời, trong Hư Linh thành cũng chẳng yên tĩnh.
Nhâm gia tam lão bị giết, tất nhiên có người vỗ tay vui mừng, cũng tự nhiên có người bất mãn. Theo số lượng tu giả từ bên ngoài tới không ngừng tăng lên, mâu thuẫn giữa tu giả từ ngoài vào với tu giả bản địa cũng càng lúc càng trở nên gay gắt, mà chuyện Nhâm gia bị diệt càng khiến cho mâu thuẫn này thêm căng thẳng. Nhất là đám tu giả bản địa còn phát hiện Hư Linh phái không ngờ lại chẳng hề quan tâm, điều này khiến bọn họ càng thêm bất mãn.
Nhâm gia tam lão dù có sai thế nào cũng là tu giả Hư Linh thành, Nhâm gia bị diệt, Hư Linh phái lại chẳng hề có phản ứng gì, ngược lại lại ngồi xem đảo mây họ Nhâm bị chiếm, rất nhiều tu giả bản địa cảm thấy cực kỳ tức giận.
Có một ít người đặt hy vọng lên Vân các, mọi người đều biết bối cảnh của Vân các, lần này toàn bộ mặt tiền của cửa hàng bị hủy, pháp bảo bị hao tổn cũng nhiều, tổn thất cực lớn.
Với phong cách hành sự của Vân các, không ai tin rằng Vân các sẽ chẳng nói một lời.
So sánh với Vân các, Nhâm gia chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ. Rất nhiều người bàn tán, nếu không phải Nhâm gia sản xuất ra tơ tằm Lưu Vân, những người quản lý Vân các trong thành Hư Linh sợ rằng sẽ không nhắm một mắt mở một mắt đối với Nhâm gia. Có lẽ những quản lý đó hy vọng có thể kiếm được càng nhiều tơ tằm Lưu Vân từ tay Nhâm gia để đề cao công lao của mình, nào ngờ lại đắc tội một đám hung đồ coi mạng người như cỏ rác, thiếu chút nữa mất cả mạng!
Đòn phản kích của Vân các nhất định sẽ sắc bén vô song!
Vài tên kim đan đã đòi chọi cứng với Vân các, rõ là người ngu nói mộng.
Còn một ít gia tộc bản địa cũng âm thầm rục rịch, đảo mây họ Nhâm kia giàu tới chảy mỡ đấy!
Trong thời gian ngắn, dòng chảy ngầm chuyển động mãnh liệt!
oOo
Đại trận trên Quy đảo là Âm Dương Vân Lôi Trận, lực phòng ngự của trận này khá xuất sắc, hơn nữa lại đặc biệt thích hợp cho hòn đảo lớn như Quy đảo. Lúc đầu Nhâm gia bố trí đại trận này tổn hao khá lớn mới mời được cao nhân tới bày bộ Âm Dương Vân Lôi Trận này.
Song rơi vào mắt kể thích đánh lén như Tả Mạc, đại trận này chẳng còn an toàn như trước rồi.
Kẻ thích đánh lén thường hay lo bị người khác đánh lén nhất, cho nên Tả Mạc chăm chú kiên trì xem xét toàn bộ trận pháp phòng ngự trên Quy đảo. Trạm cảnh giới, tuần tra các thứ đều đã có mẹ trẻ hao phí đầu óc, song bày trận, lại chỉ có bản thân Tả Mạc.
Trong mắt Tả Mạc, bộ Âm Dương Vân Lôi Trận này có hoa không quả, miệng cọp gan thỏ, nhìn như uy lực kinh người song nếu gặp cường công rất có thể sẽ hỏng mất. Hơn nữa người bày trận năm đó hiển nhiên không có hảo tâm, cố ý lưu lại vài cửa ngầm trong trận, Nhâm gia chắc hẳn không phát hiện ra, nhưng qua thế nào nổi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của Tả Mạc?
Tả Mạc không xóa bỏ những cửa ngầm đó mà lấy nó làm mồi nhử, mọi phù văn nơi cửa ngầm đều bị hắn âm thầm sửa đổi. Nhìn qua những cửa ngầm đó chẳng khác gì trước đây, song nếu đôi phương thực sự tiến vào theo đường đó, he he...
Tả Mạc nở nụ cười xấu xa.
Đương nhiên, chỉ có vậy là chưa đủ, trong mắt hắn Âm Dương Lôi Vân Trận nhiều nhất chỉ có thể tính là một tầng hơi mỏng, còn cách với mai rùa xa lắm.
Không thể có tiếng mà không có miếng được!
Ôm suy nghĩ như vậy, Tả MẠc bắt đầu làm lớn.
Để tăng cường uy lực của Âm Dương Lôi Vân trận, Tả MẠc trồng cây Lôi Âm Hạch Đào ở tâm trận. Lôi Âm Hạch Đào cấp bốn giờ không quý giá như trước nữa, song nó là lôi mộc trời sinh, đặt ở tâm trận có thể tăng cao uy lực của đại trận.
Ngoài ra, toàn bộ đám Kim Ô doanh đang có chủ ý với hảo động đều bị Tả Mạc lôi đi làm lao công.
Trong thời gian ngắn, trên đảo, lửa Kim Ô bay tứ tán, ngọn lửa nóng rực thậm chí chiếu rọi cả bầu trời, khiến cho các đảo mây xung quanh cực kỳ căng thẳng, khai mở toàn bộ các trận pháp trên đảo, chỉ sợ đám hung đồ này hạ độc thủ.
Mà những tu giả lưu lại trên đảo, tận mắt thấy cảnh tượng đồ sộ đó xong, ai nấy ngưng ra như phỗng. Vài linh thực phu vốn còn có chút xao động, thầm nghĩ định bỏ đi, lập tức bỏ qua ý đó.
Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ.
Người biết hàng nơi nào chẳng có, lửa Kim Ô cấp bốn chỉ nhìn cái là nhận ra, tin tức lan truyền, ai nấy đều đầy nhiệt tình!
---- Ai da, vậy phải tốn bao nhiêu tinh thạch!
Lượng tinh thạch đó đủ mua toàn bộ Hư Linh thành lại rồi. Tu giả sản xuất trên đảo đa số đều là tu giả bản địa, những mánh lới của Hư Linh thành sao họ lại không rõ? Lúc trước họ còn lo đám người này chưa chắc đã ở lại nổi, chưa chắc đã địch được những thế lực đang quan sát kia, song giờ mọi lo lắng đều đã tan biến.
Tinh thạch thật nhiều, ặc, ông trời ơi!
Môn phái tốt!
Thế gia!
Đầu sỏ!
Sức tưởng tượng bần cùng khiến họ chỉ nghĩ ra vài từ như vậy, nhưng điều này không cách nào ngăn cản cảm xúc mạnh mẽ như ngọn lửa dâng lên từ sâu trong nội tâm họ.
Ông chủ, tới mua bọn ta đi!
Ai nấy màu mắt đỏ như thỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT