Khuôn mặt Tả Mạc không có vẻ nghiêm trọng, chỉ có bình tĩnh.
Khi Thương Vị Minh với Nhâm Tịnh xung đột, hắn vốn không định nhúng tay. Cho tới khi hành vi của Nhâm Tịnh khiến hắn thực sự không nhìn được mới quyết định xuất thủ. Cho dù ra tay hắn cũng chỉ tính dạy dỗ đối phương đối chút. Tới khi Nhâm gia tam lão xuất hiện, một câu của Nhâm Tịnh với vẻ bao che khuyết điểm bất kể nguyên tắc của ba lão già khiến Tả Mạc lập tức hiểu ra tiếp theo sẽ có chuyện gì.
Cái gì mà dĩ hòa vi quý, giờ cũng chỉ là vô nghĩa.
Vô số huyết chiến đã sớm tôi luyện cho Tả Mạc sư sát phạt quyết đoán, cho nên hắn mới lập tức giết chết Nhâm Tịnh ngay khi hai bên vừa động thủ. Nếu hai bên nhất định sẽ giao đáu, vậy trảm thảo trừ căn, tránh để lại hậu hoạn!
Trong mắt Tả Mạc ngay từ đầu đây vốn không phải tranh đấu tư nhân gì, đây là một trận chiến.
Chiến đấu không phải ngươi chết thì là ta vong!
Cho dù bọn họ không chống lại nổi hắn cũng sẽ hạ lệnh cho Chu Tước doanh và vệ doanh trực tiếp san bằng Nhâm gia! Hắn không muốn để lại bất cứ hậu hoạn gì, bọn họ sẽ phải nán lại đây rất lâu, lưu lại một gia tộc căm thù họ, trước sau luôn nghĩ cách báo thù, trong mắt Tả Mạc, làm vậy với tự tìm chết chẳng có gì khác nhau.
Trong chiến đấu, bất cứ suy nghĩ ngây thơ nào, bất cứ ảo tưởng may mắn gì đều rất có thể đem cái chết tới cho người đó.
Thần sắc Tả Mạc trấn tĩnh thong dong càng khiến cho Từ Chính Uy kinh hãi không yên, có điều sự chú ý của hắn vẫn bị trận chiến sống chết thu hút, tranh đáu giữa tu giả kim đan thường rất khó gặp.
Không thể không nói, tạo nghệ của Nhâm Đại ở pháp quyết hành mộc thật hâm sâu, thêm vào linh lực của hắn vốn hùng hậu hơn so với Vi Thắng, vừa phát lực, Vi Thắng lập tức cảm nhận được áp lực.
Chỉ thấy hư không vô tận như thủy triều rút khỏi, chỉ để lại Vi Thắng và Nhâm Đại tại đó.
Quen với đại ca, Nhâm Nhị và Nhâm Tam đều đồng thời biến sắc1
Đại ca lúc bình thường cực kỳ quý trọng lực lượng hành mộc cực kỳ tinh thuần đó, lúc này lại không hề keo kiệt tuôn ra! Hắn chẳng khác nào một gốc cây lớn đang hừng hực đốt cháy sinh mạng!
Màu xanh lục dọc theo hư vô kiếm ý giữa hai người, nhanh chóng lan về phía Vi Thắng.
Đại ca đang liều mạng! Sau trận chiến này dù thắng hay bị đại ca đều sẽ tổn thương nguyên khí cực lớn!
Trong lòng cả hai đều đau xót khó tả, cùng xuất ra đòn phản kích sắc bén nhất!
Nhâm Tam tính tình vốn nóng nảy, ra tay trước tiên, cười gằn một tiếng, hai tay uốn lượn, hơi khép lại, tạo thành một động tác quái dị!
Hô!
Một con chim lửa lớn cỡ nắm tay bay ra từ trong ngọn lửa! Con chim lửa này có lông màu đỏ tươi, thần sắc linh hoạt, mỗi lần vỗ cánh đều tung ra một loạt đốm lửa sáng rực.
Chim lửa hót lên một tiếng, ngửa đầu như mũi tên phẫn nộ bắn thẳng vào Song Thận kiếm phía trước!
Nó đột nhiên há mỏ, một luồng sáng đỏ chói bắn bẳn thẳng vào Song Thận kiếm của Tạ Sơn!
Song Thận kiếm thế không thể đỡ nổi song bị luồng sáng đỏ này bắn trúng lập tức ngừng lại giữa không trung. Con chim lửa kia rất có linh tính, không ngờ lại bỏ Song Thận kiếm lui lại phía sau.
Khi ánh đỏ bắn trung Song Thận kiếm, Tạ Sơn như bị một khối sắt nung đỏ đụng phải, liên hệ giữa bản thân với Song Thận kiếm cũng yếu đi một phần.
Sắc mặt Tạ sơn có phần khó coi, thanh Song Thận kiếm này là do đại nhân ban tặng, hắn vẫn quý như trân bảo không ngờ lại bị đối phương làm thương tổn, trong lòng vô cùng tức giận!
Tạ Sơn nổi giận, linh lực toàn thân mở ra như nước sôi trào, hắn không kìm được hét dài dài một tiếng, tiếng hét bao hàm linh lực, như sấm động cuồn cuộn trào ra!
Trong nhóm kim đan của Tả mạc, thực lực của Tạ Sơn yếu nhất, cho dù hắn là người đầu tiên đột phá kim đan. Không cần so sánh với Vi Thắng và Tả Mạc, dù là Tông Như hắn cũng chẳng bằng! Tông Như có được nguyện lực mà ai ai cũng sợ như sợ hổ, Đạt Già Kim Thân càng thần diệu vô cùng, còn Tạ Sơn thì sao, hắn tu luyện chỉ là kiếm quyết bình thường, tuy rằng cũng tham khảo Minh Tiêu kiếm quyết nhưng không quá hợp với hắn nên thu được không nhiều.
Song Tạ Sơn có một điểm mà không ai hơn được, đó là linh lực! Khi ở ngưng mạch linh lực của hắn đã đạt tới mức kinh người, một trăm tám mươi tinh! Hắn gần như là cứng rắn dựa vào việc tích lũy linh lực mà đột phá kim đan, song không ai ngờ tới việc tích luy nhìn như ngu dốt này khi hắn đột phá kim đan lại mang tới chỗ tốt cực lớn cho hắn!
Đó chính là linh lực!
Đột phá kim đan là linh lực gần hai trăm tinh, khiến hắn khi đột phá kim đan vô cùng thoải mái, còn linh lực cũng theo cảnh giới đột phá mà tăng trưởng điên cuồng!
Loại tăng trưởng này kéo dài rất lâu, cho tới tận bây giờ, tuy tốc độ đã chậm xuống song nó vẫn tăng lên rất ổn định!
Không ai biết, linh lực trong cơ thể Tạ sơn giờ đã đạt tới mức tám trăm tinh!
So với trước đây là nhiều hơn hơn bốn lần!
Kim đan nhất trọng thiên, linh lực trong cơ thể tích lũy nhiều nhất là một nghìn tinh! Nói cách khác, tu vi Tạ Sơn đã sắp chạm tới đỉnh của kim đan nhất trọng thiên! Vừa đột phá kim đan đã gần đạt tới nhị trọng thiên, cái này nói ra chắc không mấy ai dám tin!
Linh lực đạt tới tám trăm tinh cũng khiến cho hắn thành người duy nhất so đấu tu vi với ba lão già này mà không rơi xuống hạ phong!
Nhâm gia tam lão thành danh đã lâu, đột phá kim đan cũng đã vài chục năm, nhất là Nhâm Đại, tu vi đã lên tới kim đan nhị trọng thiên, linh lực trong cơ thể rất dồi dào, theo lý thuyết vốn không phải đám hậu bối mới đột phá kim đan như họ có khả năng đạt được! Song ai ngờ được, kẻ dùng linh lực hùng hậu để đột phá kim đan như Tạ Sơn lại là một quái thai như vậy!
Song Thận kiếm vốn bị luồng lửa của con chim khóa chặt lại đột nhiên tỏa sáng, khẽ xoay một cái, cứng rắn thoát khỏi sự trói buộc của con chim lửa!
Chim lửa cũng thật cơ trí, vừa thấy Song Thận kiếm thoát khỏi luồng lửa đã lại hót lên một tiếng, hai cánh rung lên, như một ánh lửa dài đánh thẳng về phía Song Thận kiếm!
Lúc này Song Thận kiếm như giao long thoát khốn, ánh sáng trên thân kiếm không ngừng tăng thêm!
Trong chớp mắt, hai thanh phi kiếm đều bao phủ trong luồng sáng gai mắt, chúng như hai quầng sáng quấn lây nhau giữa không trung! Do ánh sáng quá mạnh nên vốn phải sặc sỡ như cầu vồng giờ lại trở nên trắng sáng như mặt trời!
Phi kiếm lại ông lên, linh lực tuôn ra khiến thân thân kiếm rung rung, thân thể Tạ Sơn cũng không tự chủ được khé run, tức giận, phấn khích, đủ loại tâm tình hợp lại khiến khóe miệng Tạ Sơn khẽ nhếch lên!
Nếu những thủ đoạn khác đã không được vậy trực tiếp đấu linh lực thôi!
Khóe miệng khễ nhếch lên cười lạnh, trong mắt Tạ Sơn cũng hiện vẻ điên cuồng cùng ngoan độc!
Trong mắt Nhâm Tam cũng hiện vẻ hung ác, nói: "Đấu linh lực? Tìm chết sao?"
Hắn giang hai tay ra, linh lực toàn thân không hề giữ lại.
Kẻ trước mắt tuổi còn quá trẻ, không ngờ còn định so linh lực với mình? Đúng là chưa thấy ai ngu hơn tên này! Nhâm Tam quyết định trực tiếp dùng chiêu này đốt tên ngu ngốc trước mắt thành tro!
Ngọn lửa toàn thân hắn tăng mạnh, ngay cả khuôn mặt hắn cũng bị ngọn lửa dày đặc che phủ. Một số pháp bảo hơi kém trên người không chống nổi nhiệt độ coa như vậy, bị nung chảy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đuợc rồi nhanh chóng bị đốt thành tro bụi!
"Hỏa Điểu Triêu Tông!"
Gằn mạnh từng chữ, gần như dùng hết sức lực toàn thân đẩy khỏi kẽ răng!
Phốc!
Một con chim lửa chui ra!
Sau đó lại một con nữa!
Chỉ thấy từng con chim lửa từng con nối tiếp nhau bay khỏi ngọn lửa với tốc độ kinh người! Phảng phất như trong ngọn lửa kia có vô số chim lửa!
Chim lửa vừa bay ra đã vung hai cánh, như một ánh lửa dài đánh thẳng tới Song Thận kiếm đang như mặt trời nhỏ kia!
Trong nháy mắt!
Chim lửa như mưa!
Che phủ bầu trời!
Đốn lửa bắn xuống khắp nơi, không khí cũng bị thiêu đốt, tiếng nổ bôm bốp vang lên không dứt bên tai! Tia lửa rơi xuống kim tinh diệu thạch trên sàn, xuy xuy vài tiếng, một luồng khói xanh bốc lên, trên sàn xuất hiện một lỗ nhỏ.
Lớp diệu thạch nhẵn bóng có thể soi rõ người trong nháy mắt đã trở nên lỗ chỗ gồ ghề, thủng vô số lỗ nhỏ.
Tạ Sơn vẫn bình tĩnh không hề hốt hoảng!
Sống sót ra khỏi chiến trường như địa ngục kia, lòng dạ Tạ Sơn đã sớm cứng rắn như sắt đá, cho dù lưỡi dao chỉ thẳng vài mí mắt, hắn cũng chẳng hề rung động!
Chim lửa che phủ bầu trời chiếu vào mi mắt, linh lực sôi trào khiến tầm mắt hắn hơi vặn vẹo!
Hắn không hề bị ảnh hưởng chút nào!
Sôi lên nào! Linh lực của ta!
Hắn như nói mê, nhẹ nhàng nỉ non, linh lực một trăm tám mươi tinh trong cơ thể như dung nham sôi trào, cuồn cuộn chảy trong phi kiếm nho nhỏ!
Phi kiếm như cảm ứng được lời nỉ non của hắn, rung lên ong ong, đáp lại hắn.
Tạ Sơn cho tới giờ chưa bao giờ cảm thụ được lực lượng của bản thân mạnh mẽ như vậy, cũng thấy suy yếu trước giờ chưa từng thấy!
Trong cơ thể không còn sót lại chút linh lực nào!
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong hai mặt trời nhỏ chói mắt có pha lẫn một ít ánh sáng khác, ánh kim nhỏ như lông trâu là Kim Hào, luồng khói nhàn nhạt phía sau như mưa cầu vồng là Hồng Vụ!
Song Thận kiếm kích hoạt toàn bộ bốn phù trận kỹ!
Hai mặt tròi nhỏ chói mắt hợp hai thành một, tạo thành một quầng sáng càng lớn, càng chói mắt hơn!
Tạ Sơn nhìn ngọn lửa của Nhâm tam, nhếch miệng cười, thần sắc lạid dột nhiên lăng lệ!
"Phá!"
Tiếng quát không chút linh lực, như không hề mang theo chút uy thế nào!
Song tiếng quát không chút uy thế đó lại khiến mọi người đồng loạt rùng mình.
Chùm sáng thẳng tắp đâm thủng chim lửa che phủ bầu trời, xuyên thẳng vào ngọn lửa!
Thời gian như ngừng lại ngay thời khắc này, chim lửa khắp trời cũng cứng lại!
Một thông đạo lớn cỡ miệng chén thành hình xung quanh tia sáng màu trắng, thành hình giữa đám chim lửa chi chít, vài chục con chim lửa chỉ còn có nửa người, cúng lại giữa không trung.
Chim lửa hừng hực cháy, vẫn vỗ cánh bôp bốp.
Trên ngọn lửa, là một lỗ thủng lớn cỡ miệng chén, lỗ thủng nhẵn bóng trơn tuột, xuyên qua cái lỗ có thể thấy sàn nhà gồ ghề phía sau.
Ba!
Bỗng nhiên, một con chim lửa chỉ còn nửa thân thể nổ tung thành một khối lửa!
Bốp, một con chim khác cũng theo đó nổ tung!
Vụ nổ của hai con chim này như đốm lửa ném vào thùng thuốc nổ!
Ầm!
Vô số ánh lửa chói mắt đột nhiên bùng lên, tất cả chim lửa ầm ầm bùng nổ, ngọn lửa trong nháy mắt đã nuốt gọn vị trí của hai người!
Ầm!
Trong ngọn lửa lại vang lên một tiếng nổ lớn!
Trong tiếng nổ ầm ầm đó, một bóng người màu vàng kim sậm chui ra, chỉ thấy Tả Mạc mặt đầy bụi khói, thần sắc chật vật, tay kéo theo Tạ Sơn hơi thở đứt quãng!
Tìm được đường sống trongc hỗ chết song Tạ Sơn chẳng hề kinh sợ, chỉ nhẹ giọng nói: "Thật kinh khủng!"
Sau đó lẩm bẩm: "Ngu ngốc, không biết phi kiếm của anh đây là cấp năm sao?"
Nói xong, hắn cảm thấy trước mắt tối đen, lập tức hôn mê. Trong cơn hôn mê Tạ Sơn vẫn nắm chặt hai thanh kiếm nhỏ màu vàng kim.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT