Đáng thương cho Minh Liệt và Tùng Viên, có thể nói là gặp tai họa bất ngờ, vừa vặn bị Lương Vi đánh lén. Tuy rằng Minh Liệt thủy chung vẫn duy trì cảnh giác, Lương Vi dù đánh lén thành công cũng không tạo ra tổn thất quá lớn nhưng vẫn khiến cho bọn họ chật vật không chịu nổi.

Trải qua lần chiến đấu trước, quân đội dưới quyền của hắn một tên cũng không sống sót, nên Lương Vi mang theo cừu hận thấu xương với tu giả. Vừa nhìn thấy bọn Minh Liệt, hai mắt hắn nhất thời tràn ngập tơ máu vằn đỏ, sát khí bừng lên mãnh liệt.

Một bên súc thế đã lâu, một bên khác bị động vội vàng ứng chiến, tuy rằng Lương Vi cũng không tính là cao thủ hàng đầu, nhưng đòn đánh lên Minh Liệt cũng không nhẹ.

Minh Liệt sắc mặt trắng bệch ngưng trọng, đội ngũ trước mắt mặc dù cấp độ không cao, có điều lại chiến đấu hết sức hung mãnh, hung hãn không sợ chết!

Ánh mắt hắn dừng lại trên người vị chiến tướng trẻ tuổi bên đối thủ, lòng tràn ngập kinh ngạc. Cách thức phân chia phẩm cấp trong quân đội yêu ma Minh Liệt vô cùng rõ ràng. Đội ngũ mang đến áp lực cực lớn này, thế nhưng không phải thuộc về quân đoàn trung tâm của Yêu tộc! Mà vị chiến tướng trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ là một vị Bạch ngân chiến tướng mà thôi!

Điều này sao có thể?

Từ khi nào mà một đội quân yêu tộc bình thường lại có trình độ đáng sợ đến như vậy? Từ khi nào một vị bạch ngân chiến tướng lại đủ khả năng đối kháng với mình vậy?

Hắn liên tục phát ra vài mệnh lệnh, nhưng đều bị đối phương dễ dàng hóa giải. Năm lần, cả năm lần liền! Minh Liệt truyền đạt tổng cộng sáu mệnh lệnh, nhưng tình trạng song phương vẫn giằng co như cũ, không có gì thay đổi!

Vẻ mặt Tùng Viên cũng trở nên khó coi, hắn không phải là chiến tướng, nhưng hắn lại có cảm giác vô cùng mẫn tiệp. Hắn cũng cảm giác bọn hắn bị bao vây trong một cái lưới lớn, mà giẫy dụa cách nào cũng không thoát được!

Một kiếm tu cách hắn mười trượng bị mấy đạo yêu thuật đồng thời đánh trúng, kêu thảm một tiếng, toàn thân nổ tung thành từng mảnh!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, trong khi đối phương phối hợp cực kỳ ăn ý, phẩm cấp yêu thuật không tính là cao, nhưng nhờ phối hợp khéo léo, lại tạo nên uy lực kinh người. Trong mắt Tùng Viên hiện lên một tia bi ai, những người chết tại chiến trường, ngay cả hồn phách cũng không thoát!

Yêu thuật cùng kiếm quang sáng lên trong hư không, như ẩn như hiện tiến vào huyết vụ khiến cho cả phiến huyết vụ lay động kịch liệt.

Song phương va chạm ngắn ngủi mà vô cùng ác liệt!

Lương Vi bất vi sở động, lạnh lùng chăm chú nhìn vào đối phương, thần thức của hắn giống như tấm lưới đang không ngừng giăng ra, mỗi chi tiết nhỏ xảy ra trên chiến trường hắn đều nắm rõ. Phía trước hắn, màng hào quang phòng hộ trên người một tên chiến yêu trong nháy mắt bị mấy đạo kiếm quang đồng thời đánh trúng, hắn ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, nhanh chóng bị vặn xoắn thành một chùm huyết vụ tan biến mất.

Hắn lẳng lặng vận chuyển "Băng Tâm nguyên", tâm tĩnh như băng nguyên, một hạt bụi cũng không nhiễm. Trước kia quân đoàn trưởng rất yêu quý Lương Vi, nên đã âm thầm truyền thụ cho hắn toàn yêu thuật nhất cấp "Băng Tâm nguyên".

Lương Vi tuy chỉ là bạch ngân chiến tướng, nhưng nhờ kinh qua bao gian nan trong vai trò hộ vệ chiến, nên hắn kinh nghiệm phong phú, quyết đoán sát phạt. Cũng chính vì nhận thấy như vậy, trưởng lão hội mới cho phép hắn độc lập hành động.

Lạnh Vi hiểu rõ ưu khuyết điểm của hai bên, dưới tay hắn không có cao thủ, tuyệt đối không nên rơi vào thế giằng co. Cao thủ của đối phương thủy chung được bảo hộ vô cùng cẩn mật, nếu muốn dùng nhân số đánh đổi, chắc chắn sẽ tạo thành tổn thất cực lớn.

Một kích đắc thủ, không thể ham chiến, phải nhanh chóng rút lui!

Cả Đô Thiên Huyết Giới ngập trong huyết vụ, vốn là nơi ẩn nấp tốt nhất cho Yêu tộc. Quyết định lui binh, hắn lệnh cho ngàn tên chiến yêu đồng thời lui về phía sau, đội hình chỉnh tề nhất trí, những tên chiến yêu đi đoạn hậu, quang mang trên tay chớp sáng liên tiếp.

- Ngừng lại!

Minh Liệt hét lớn, lệnh cho thủ hạ đang truy kích dừng lại, trận hình đối phương hết sức tề chỉnh, không có sơ hở, đuổi theo cũng không được ích lợi gì.

Minh Liệt sắc mặt xanh mét, tiếp tục truy kích ngược lại có thể rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Thống kê trận đánh nhanh chóng được đưa ra, bên Minh Liệt tổn thất gần tám mươi người, trong khi đối phương bất quá chỉ tổn thất sau người. Tỉ lệ tổn thất quá mức cách biệt như thế, giống như một bàn tay hung hắn tát thẳng vào mặt hắn.

Trước khi rời đi, đối phương biểu tình vẫn là lạnh nhạt vô cảm, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ rõ vẻ trào phúng sắc bén. Một tên bạch ngân chiến tướng mà thôi, cũng dám ngông nghênh trước mặt mình như thế!

Minh Liệt hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bảo trì bình tĩnh.

Tùng Viên biết điều không nói gì, thật ra, hắn cũng bị một phen tập kích kia khiến cho toàn thân chấn động. Hắn ra ngoài hành tẩu cũng rất lâu rồi, nguy hiểm trải qua cũng không ít, nhưng đến tận hôm nay, hắn mới biết, những cái mà trước kia mình coi là nguy hiểm, so với chiến tranh ác liệt trước mắt, lại chỉ như một đứa trẻ nhỏ vô hại.

Tám mươi mấy con người đang sống sờ sờ trong chớp mắt bị giết chết, khung cảnh quả thực là quá tàn khốc!

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy ớn lạnh chính là tên chiến tướng yêu tộc trẻ tuổi kia, ánh mắt hắn vô cùng lãnh khốc, một chút tình cảm cũng không có! Dù một kích đắc thủ, cũng không đắc ý, mệnh lệnh ngắn gọn, chính xác, biểu tình lạnh nhạt, thực là dọa người. Lại nhìn Minh Liệt sắc mặt vẫn đang xanh mét, Tùng Viên hiểu rõ Minh Liệt đang khó chịu đến mức nào.

Hắn cũng không biết như thế nào mới là chiến tướng, nhưng lại hiểu rõ sư huynh vốn là nhân tài kiệt xuất tại Côn Luân. Nếu không, bổn môn cũng sẽ không giao trận đánh đầu tiên cho sư huynh.

Minh Liệt sư huynh thế nhưng lại chịu thiệt thòi trước một tên chiến yêu không có danh tiếng gì, tin tức này nếu truyền về sư môn, tất sẽ khiến cả môn phái xôn sao một trận.

Nơi này quả nhiên nguy hiểm, nguy cơ rình rập khắp nơi a!

Tùng Viên bỗng thấy chột dạ.

*****

Cuộc chiến đang diễn ra cũng không khiến Tả Mạc bận tậm, lực chú ý của hắn hiện đang tập trung trên người ba tên Ma tướng. Hắn phải theo dõi thật kỹ, nhân phẩm Bồ Yêu tuy rằng xưa nay vốn tồi tệ, nhưng chắc chắn không nói lời thừa.

Cẩn thận quan sát, hắn lập tức phát hiện điểm đáng chú ý, Ma chiến tướng đúng là không giống với Yêu chiến tướng a!

Yêu chiến tướng vốn thông qua thần thức để khống chế đội ngũ, khiến cả đội ngũ như cánh tay mình, tiến thoái chỉnh tề nhanh gọn. Trong khi đó, ma chiến tướng lại hoàn toàn không quan tâm đến đội hình, cứ một mình một chiến pháp, tán loạn không chịu nổi.

Có điều…

Tả Mạc lại nhìn ra, mặc dù ma binh chiến pháp tuy tán loạn, nhưng khí tức lại gắt gao thống nhất! Hơi thở của trăm tên ma binh thống nhất một khối, cùng hít vào, cùng thở ra, uy thế tạo nên khác biệt cực lớn!

Tả Mạc có cảm giác như đang chứng kiến mấy trăm thớ gân khối cơ, quấn lại với nhau, rồi đột nhiên nhập lại vào nhau, tạo thành một cánh tay dũng mãnh!

Ba toán ma binh, tựa như ba cánh tay mạnh mẽ hung dữ!

- Chiến pháp của Ma tộc chính là biến cái phức tạp thành đơn giản, tập trung số đông lại thành một khối, lấy lực phá pháp, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng lại cực kỳ hữu hiệu. Trong ba loại chiến tướng, chỉ có Ma tộc chiến tướng là cần đến vũ dũng của cá nhân.

Nói đến đây Bồ Yêu đảo mắt một cái:

- Đầu óc ngươi vốn ngu dốt, chiến pháp Ma tộc dường như thích hợp với ngươi.

Tả Mạc vô cùng nóng lòng muốn thử:

- Làm thế nào để thống nhất cả đám đông lại thành một?

- A, Vệ biết đấy.

Bồ Yêu vô trách nhiệm nói.

Vệ có chút bất đắc dĩ mở to mắt, bất mãn liếc Bồ Yêu một cái. Từ ngày gặp quái thi, còn là tồn tại lâu đời hơn mình gấp nghìn lần, tâm tình tìm kiếm người truyền thừa của Vệ bất tri bất giác nhạt đi hắn. Điều đó khiến hắn tỉnh lại sau ngàn năm chấp nhất, hắn bỗng hiểu ra, đối tượng mình thủ hộ ngàn năm qua, sớm đã mai một trong dòng chảy thời gian mất rồi.

Lời thề khắc trên bia mộ kia, cũng chỉ có mình hắn trân trọng lưu giữ.

Bồ Yêu còn có thể gặp được thế hệ sau của bằng hữu cũ, vẫn có cái để liên hệ với thời đại bây giờ, không bị thời gian vứt bỏ. Nhưng còn hắn, những gì liên quan đến hắn đã quá xa xưa, không còn chút gì lưu lại đến hôm nay.

Quái thì đã đi tìm cố hương, Vệ lại cười khổ phát hiện, chính hắn ngay cả mục tiêu để tìm kiếm cũng không có.

Do đó, mong muốn tìm kiếm người truyền thừa của Vệ phai nhạt hắn. Nếu là trước kia, Vệ đã bằng mọi cách chứng tỏ mình, nhưng khi hắn lạnh tâm nhạt trí, Bồ Yêu lại ném vấn đề sang cho hắn, điều này khiến hắn không khỏi tràn ngập lửa giận.

Hắn thuận miệng nói:

- Cái này cũng rất khó luyện.

- Còn khó luyện hơn cả Ma thể sao?

Tả Mạc hỏi.

Vệ cứng người lại, lúc này mới chợt nhớ ra, gia hỏa trước mặt mình là tên quái thai, hắn đến cả Đệ nhị tầng của Đại nhật ma thể cũng dễ dàng luyện thành!

- Không khó khăn bằng tu luyện ma thể.

Vệ vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.

- Thế thì dạy ta đi!

Tả Mạc buột miệng thỉnh cầu, hắn cố gắng trợn to mắt, bày ra dáng vẻ khát vọng, lại hết sức nịnh nọt lấy lòng.

Về công phu da mặt dày, Vệ hiển nhiên không phải là đối thủ của Tả Mạc, hắn đành nói:

- Ma thể và chiến tướng là hai đường tu luyện khác nhau, ta cũng không biết nhiều.

Bất quá sau khi hắn chứng kiến bộ dạng Tả Mạc giống hoa hướng dương luôn ngưỡng mộ nhìn về mặt trời là mình, lý trí hắn đành chịu thua không phản kháng nữa:

- Ma tộc chiến tướng cùng các chiến tướng khác đúng là khác biệt hoàn toàn. Cái thứ nhất bọn hắn phải học, chính là phải tiếp xúc, thâm nhập được vào lực lượng của đồng bạn.

- Phải ăn khớp được với lực lượng của đồng bọn sao?

Vệ nhẹ nhàng thở ra, xem ra sau khi biểu tình vô sỉ trên mặt Tả Mạc biến mất, hắn rốt cuộc cũng ổn định được tâm trí, tự tại nói:

- Đúng vậy, ma lực lượng vốn là lực lượng của thân thể, là bản ngã. Nhất định phải thực sự hô ứng với lực lượng của đồng bạn, lực lượng nối kết lực lượng sẽ tạo ra hiệu quả không những nhanh hơn mà còn chuẩn xác hơn nhiều lần so với truyền lệnh bằng thanh âm!

- Như vậy a…

Tả Mạc như đang suy nghĩ gì.

Vệ bỗng nhiên nở nụ cười, hắn giang tay ra nói:

- Đừng hỏi ta làm thế nào để hô ứng với lực lượng của bạn hữu, ta cũng không biết, ta chỉ là khôi giáp của một tấm bia mộ mà thôi.

Hắn thực sự không nói dối. Cũng không biết tại sao, chứng kiến cảnh Tả Mạc cau mày, tâm tình bất đắc dĩ của Vệ cảm thấy thư thái không ít.

- Hô ứng với lực lượng chiến đấu của đồng bạn…

Tả Mạc tận lực suy tư, hắn vừa rồi mơ hồ có điều lĩnh ngộ, thế nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, lại không nghĩ ra được gì.

Tả Mạc lâm vào trầm tư, nên chiến đấu phát sinh sau đó thế nào, hắn hoàn toàn không biết.

Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc lộ rõ vẻ hưng phấn khó tả, không nói hai lời, như viên đạn được bắn khỏi nòng súng, chớp mắt không thấy đâu nữa!

*****

Không như Tả Mạc ngây ngô vừa được tiếp cận với chân trời mới, Công Tôn Sai với chiến pháp của Ma tộc vốn thuộc như cháo chảy, trong dịch chiến kỳ, hắn cơ hồ đã đối mặt với đủ loại địch nhân. Tuy rằng hiện giờ chiến pháp ở đây vốn không giống chiến pháp trong dịch chiến kỳ, nhưng dù sao cũng là cùng chung nguồn gốc.

Đối với Công Tôn Sai mà nói. Vốn không có khác biệt gì.

Tam đoạn lãng thức xung kích mãnh liệt!

Trên không trung Ban lan kiếm quang bùng lên mãnh liệt như những đóa hoa, hào quang nhất tề bạo chiếu!

Tiếng kiếm ý rít lên bén nhọn tràn ngập không gian, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ của Chu Tước doanh được đẩy lên hết mức!

Kiếm quang tạo thành thủy triều, ầm ầm đánh tới ba toán ma binh!

So với những năm trước, đấu pháp của Chu Tước doanh không nghi ngờ càng thêm thành thục, sát chiêu tam đoạn lãng thức nhất tề triển lộ, càng thêm nhuần nhuyễn, uy lực tăng vọt. Kiếm quang tạo thành sóng triều, không còn chỉ mang khí tức thảm liệt trước kia, mà còn thêm vài phần co giãn nhịp nhàng, giống như giữa vô số kiếm quang bén nhọn kia, có một sợi dây vô hình nào đó đã thành công xâu chuỗi thành một khối thống nhất!

Song phương ầm ầm va chạm!

Một màn quỷ dị hiện ra.

Kiếm quang giống như sóng triều, chợt tụ chợt tan, vừa như từng thanh tiểu đao sắc bén, lại vừa như hồ điệp vui vẻ bay lượn, không ngừng hội tụ lại thành những lưỡi dao lớn lần lượt lần lượt chặt đứt thế tiến công của ma binh.

Kiếm quang lại thay đổi liên tục như thoi đưa!

Trong chớp mắt, ba toán ma binh tổn thất quá nửa!

Chỉ một màn này, thành công chấn nhiếp toàn trường!

Tê Dã vừa rồi tràn đầy lửa giận, chiến ý bùng phát, nhưng vừa phát động thân hình, đã lập tức đứng sững lại như con rối mất dây điều khiển. Hắn không dám tin, cả người như vừa bị dội một chậu nước đá, toàn thân đã đóng băng, ngây ngốc nhìn thẳng từng đạo kiếm quang đang tràn tới! Bên cạnh hắn Lam Thanh cũng những tên ma binh khác cũng đang kinh hãi muốn chết!

Minh Liệt vốn sắc mặt xanh mét chứng kiến một màn này, cả người giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng bất động đương trường.

Trong huyết vụ đồng tử Lương Vi mạnh mẽ co rút, sắc mặt kịch biến, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play