Tả Mạc hiếu kì hỏi Bồ yêu: "Công Tôn sư đệ đang làm gì vậy?"

"Hắn đang chỉnh đốn đội ngũ." Trong mắt Bồ yêu hiện lên dị sắc, bỗng nhiên cười khẽ nói: "Có trò hay để xem rồi."

"Có trò hay để xem?" Tả Mạc không hiểu.

Bồ yêu không trả lời, vẻ mắt nghiêm trọng lúc trước đã biến mất, khoé miệng nhếch lên cười nhạt.

Trong mắt kẻ khác, Công Tôn Sai chỉnh đốn đội ngũ nhìn qua có vẻ rất gian nan. Công Tôn Sai không hề biết mà đang đắm chìm trong việc chỉnh đốn đội ngũ.

Đặc tính của Truỳ Viêm yêu giống với kiếm tu của Chu Tước doanh, chỉ biết tiến công mà kém trong việc phòng thủ, đây là đặc tính duy nhất.

Công Tôn Sai không tạo đội theo kiểu của Chu Tước doanh, hắn muốn tạo ra một đội hình hoàn toàn mới. Sáu gã Truỳ Viêm yêu một đội, sáu đội thành một đại đội. Lần đầu tiên Công Tôn Sai trải qua việc tạo đội hình, ngay từ đầu không quá thuận lợi, người đứng xem có thể cảm nhận được điều này, ngay cả bản thân hắn cũng có chút do dự.

Nhưng từ việc đội hình không ngừng được tạo thành, quang mang trong mắt Công Tôn Sai càng sáng ngời, động tác càng thêm lưu loát, đội hình càng ngày càng thuận lợi. Lòng tin và khí thế cũng từ đó mà tăng lên.

Đội hình này hoàn toàn mới, hắn không hề có chút nông nổi nào.

Làm sao để đề cao sức chiến đấu của Chu Tước doanh luôn luôn là vấn đề mà hắn nghĩ ngơi. Mà đội hình hoàn toàn mới này là kết quả của một trong số đó.

Ba lớp xung kích kiểu sóng sắc bén vô cùng nhưng một khi đánh lâu sẽ đối mặt với vấn đề thể lực. Đừng tưởng Chu Tước doanh ở Tiểu Sơn giới đánh đâu thắng đó mà nhầm, Công Tôn Sai hiểu rõ, nhìn toàn thiên hạ, Chu Tước doanh còn lâu mới có thể xưng là tinh nhuệ. Một khi giao chiến với địch nhân cường đại, ba lớp sóng xung kích mất đi hiệu lực chính là lúc Chu Tước doanh gặp nguy hiểm.

Trong khoảng thời gian này, trình độ chiến tướng của hắn đột nhiên tăng mạnh, tầm mắt so với trước kia đã mở rộng hơn nhiều, lại có kinh nghiệm thực chiến phong phú, hắn đã nghĩ ra vài loại chiến thuật hoàn toàn mới.

Nếu là một gã chiến tướng khác tuyệt đối sẽ không dám làm như hắn, sáng tạo chiến thuật mới một các lung tung. Đối với bọn họ, sáng tạo chiến thuật là một việc không nên làm. Bọn họ biết hàng trăm loại chiến thuật, những chiến thuật này đã trải qua thiên chuy bách luyện, chừng đó cũng đủ để bọn họ ứng chiến với phần lớn tình huống.

Công Tôn Sai không trải qua học tập có hệ thống, không bị những gông cùm xiềng xích, chiến thuật hắn biết thậm chí còn chưa bằng một bạch ngân chiến tướng tại yêu giới. Bồ yêu chưa bao giờ dạy hắn chiến thuật cụ thể, hắn chỉ có thể thông qua việc chiến đấu cùng Bồ yêu để lĩnh hội.

Quy luật chiến đấu đều do bản thân hắn tự tổng kết.

Hắn chỉ theo đuổi chiến thắng, chỉ chiến thuật càng hợp lý càng hữu hiệu mới có thể dành được thắng lợi!

Đội ngũ ngổn ngang, từng chút thành hình giống như có một bàn tay vô hình từng chút một đem bọn nó tạo thành hoa tuyết, từ xấu xí đến mỹ lệ.

Vẻ mặt nhiều người dần trở nên ngưng trọng, nhữn âm thanh bàn tán ngày càng nhỏ xuống.

Từ trên cao nhìn xuống, đội ngũ Công Tôn Sai giống như mấy trăm đoá hoa tuyết, rải rác trên mặt đất. Chỉ thấy những đoá hoa tuyết này đều có màu đỏ thẫm, đó là do tóc của Truỳ Viêm yêu toàn là màu đỏ.

Hoa tuyết màu đỏ mỹ lệ ẩn trong đó là sát khí trầm trọng.

"Thật đẹp à!" Hà Mị không nhịn được thốt lên, hai mắt nàng toả sáng.

"Không chỉ là đẹp." Mắt Tang Nam vẫn khép hờ, vô thức đáp lại, sắc mặt những kẻ xung quanh hắn bắt đầu trở nên ngưng trọng. Bọn họ đều nhận ra những hoa tuyết mỹ lệ này ẩn chứa sát khí.

Dạ Minh Nguyệt không nói gì, sắc mặt nàng bình tĩnh, chỉ thấy ánh mắt mênh mông giống như một trời lam sắc, thoáng qua một chút kinh ngạc.

"Hắn bắt đầu rồi!" Quang mang trong mắt Hà Mị càng sáng: "Oa, đẹp quá đi!"

Không ai nói chuyện nhưng trong mắt bọn họ không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm.

Thật đẹp!

Tốc độ đội ngũ đi tới không nhanh, vừa bắt đầu lũ yêu đã phát hiện, toàn bộ đội ngũ chia làm sáu bông hoa khổng lồ. Sáu bông hoa lớn chậm rãi chuyển động, khiến mọi người kinh ngạc chính là trong mỗi đoá hoa lớn, mỗi đoá hoa nhỏ cũng chậm rãi chuyển động.

Mấy ngàn đoá hoa đỏ thẫm tuyết sắc đồng thời chuyển động, trông thật đẹp mắt.

Thế nhưng tận mắt nhìn thấy điều này, Tang Nam và đồng bọn đều biến sắc!

Dù là những chiến tướng trước kia vốn xem thường ngoảnh mặt đi, lúc này không khỏi vô thức mà đứng thẳng lưng, cả người không tự chủ được mà căng cứng. Sâu trong đôi mắt họ toát ra sự kinh hãi.

Thần thức thật cường hãn!

----------------------------

Bồ yêu cười hắc hắc, đắc ý nói: "Tu giả yêu ma đều có chiến tướng, nhưng trong đó lại có sự khác biệt. Chiến tướng tu giả, am hiểu nhất chính là suy diễn, đại diễn toán pháp chính là con đường này. Chiến tướng ma trọng nhất dũng mãnh, một chiến tướng ma lợi hại chính là có thể đem toàn bộ khí thế của đội ngũ hợp thành một thể, đó thật sự là huỷ thiên diệt địa. Còn chiến tướng yêu thì sao? Lợi hại nhất chính là thần thức!"

"Thần thức?" Tả Mạc cái hiểu cái không, từ khi phát hiện ra Công Tôn sư đệ có thiên phú trên phương diện này, hắn liền không tốn hao công sức mà đi học tập chiến tướng này.

"Thần thức của chiến tướng cường đại có thể thấy rõ tất cả, toàn bộ chiến trường đều nằm trong lòng, lợi hại hơn chính là với lưới thần thức hắn thậm chí có đem mệnh lệnh của bản thân truyền đạt tới mỗi vị chiến tướng. Toàn bộ đội ngũ giống như thân thể hắn, chỉ huy hoàn toàn thoải mái."

Tả Mạc hiểu ra hỏi lại: "Công Tôn sư đệ lợi hại vậy sao?"

"Thiên phú của hắn không tệ." Bồ yêu hơi đắc ý, bổ sung thêm: "Vận khí cũng không tệ."

"Ta biết mà, Công Tôn sư đệ là lợi hại nhất!" Tả Mạc vui mừng quá đỗi, nghĩ đến việc có thể cấp cho Ngọc Hành một kích trí mạng, trong lòng hắn sảng khoái vô cùng.

"Lẽ nào ngươi không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào?" Bồ yêu nheo mắt nhìn Tả Mạc.

"Sôi trào á! Ta chỉ hận không thể đi đánh một trận!" Hai mắt Tả Mạc sáng ngời.

"Cũng phải! Một hai người đánh tới đánh lui, có gì thú vị chứ? Chiến đấu đại quy mô thế này mới thật thoải mái à!" Bồ yêu tiếp tục nói: "Thế nào? Học chiến tướng đi, chơi đùa vui lắm!"

"Không học!" Tả Mạc lắc đầu liên tục.

"Vì sao?" Bồ yêu không cam lòng hỏi.

"Chiến tướng gì gì đó, sư đệ học là tốt rồi." Tả Mạc khẳng khái hào hùng nói: "Kiếm tinh thạch mới là vương đạo, học chiến tướng có thể kiếm được tinh thạch không?" (Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời)

Bồ yêu yên lặng.

Trong góc phòng, Vệ yên lặng ngồi.

---------------------------

Công Tôn Sai thoả mãn nhìn đội ngũ hoàn thành việc chỉnh đốn, chiến thuật khác nhau khiến biên chế đội ngũ cũng khác nhau. Nhưng hắn không lập tức chỉ huy đội ngũ tăng tốc xuất phát mà chỉ duy trì tốc độ thong thả như này.

Chiến thuật mới này, tuy rằng hắn đã nghĩ từ rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên vận dụng trong thực tế, tự nhiên có rất nhiều vấn đề phát sinh. Công Tôn Sai không sốt ruột, chậm rãi thử, dường như hắn không ý thức được đây là một trận chiến cực kì quan trọng.

Nếu như nói lúc trước mọi người đều cảm thấy khinh thường thì giờ đây, chỉ cần là chiến tướng hơi có chút kinh nghiệm đều nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi đội ngũ hình hoa tuyết quái dị kia.

Nhìn đội ngũ quái dị này, ban đầu thì ngưng trệ dần dần trở nên lưu sướng.

"Thần thức của Tiếu Ma Qua này thật là cường hãn." Tang Nam tán thán không thôi: "Có thể khống chế chính xác nhiều chiến yêu như vậy, thật lợi hại!"

"Thần thức cường đại thì có ích gì? Loè loẹt sặc sỡ, đâu có trận hình nào như vậy chứ?" Một vị chiến tướng nhịn không được nói, sắc mặt hắn không tốt cho lắm.

Lập tực có người phụ hoạ nói: "Không sai, hắn cho rằng đây là biểu diễn sao? Chỉ đẹp là được sao? A, còn làm thành hình hoa tuyết, chưa từng nghe thấy, muốn tỏ ra lập dị cũng không cần phải làm thế."

"Người ta là người nổi tiếng, cơ hội tốt như vậy đương nhiên muốn biểu hiện cho tốt một chút! Không làm cho đẹp đẽ làm sao có thể lừa gạt những người thường kia?" Một vị chiến tướng châm chọc khiêu khích.

Không ít chiến tướng gật đầu phụ hoạ, trên mặt họ đều lộ ra vẻ khó chịu. Trong mắt họ, Tiếu Ma Qua làm như vậy chỉ để cho đẹp. Dùng biến hoá biểu diễn để lừa dối những người dân bình thường sao? Cách này là cách một vị chiến tướng có thể làm sao?

Tang Nam không lên tiếng, trong lòng cười khổ.

Hắn có thể lý giải ý nghĩ của đồng bọn. Trong mắt rất nhiều chiến tướng, chiến đấu là một việc vô cùng nghiêm túc và thần thánh. Nếu như Tiếu Ma Qua không hiểu chiến tướng cũng được, bọn họ sẽ chỉ cười mà bỏ qua. Thế nhưng Tiếu Ma Qua lại biểu hiện ra thần thức cường đại không chế vô cùng chuẩn xác, điều này nói lên gã là một vị chiến tướng chân chính.

Một vị chiến tướng lại coi chiến đấu như một trò đùa, chỉ muốn lấy lòng khán giả, điều này khiến bọn họ chán ghét.

Ngay từ khi cuộc chiến mới bắt đầu, cơ hồ tất cả chiến tướng đều nghiêng về phía Ngọc Hành, tự đáy lòng bọn họ hi vọng Ngọc Hành quân đoàn trưởng cấp cho tên gia hoả không biết trời cao đất dày là gì một bài học thích đáng.

Một số chiến tướng đã cấp cho Tiếu Ma Qua danh hiệu "chiến tướng sỉ nhục".

Nghe tiếng châm chọc của đám bạn vang lên bên tai, trong lòng Tang Nam không khỏi lắc đầu, hắn không cho rằng Tiếu Ma Qua cố ý bày ra hoa tuyết trận quái dị này, tuy rằng hắn không biết rốt cuộc Tiếu Ma Qua vì sao lại làm vậy.

Trong lòng hắn thuỷ chung vẫn quẩn quanh một cảm giác nguy hiểm.

Ngẩng đầu nhìn Dạ Minh Nguyệt đại nhân, Dạ Minh Nguyệt đại nhân cực kì chăm chú nhìn chằm chằm vào đội ngũ quái dị kia.

Trong lòng Tang Nam khẽ động: "Đại nhân, ngài có cảm thấy…"

Dạ Minh Nguyệt không ngoái lại, chỉ vung tay lên nói: "Nhìn xem."

Theo hướng tay đại nhân hắn vội vàng quay sang.

Chỉ thấy đột nhiên đội ngũ của Tiếu Ma Qua tăng tốc, bọn họ giống như nước lũ, do vô số hoa tuyết xoay tròn tạo thành một cơn lũ.

Âm thanh trào phúng của chúng bạn dừng lại, Tang Nam vẫn chưa cảm giác được, hắn nhìn chằm chằm vào đội ngũ đang nhanh chóng đi tới, không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn ngày càng tăng lên.

Không chỉ riêng hắn cảm thấy nguy hiểm!

Trong nước lũ cuồn cuộn, mỗi đáo hoa tuyết đều xoay tròn rất nhanh, giống như vô số lưỡi dao được tạo thành từ hoa tuyết đỏ thẫm, rậm rạp, tầng tầng lớp lớp.

Sát ý lành lạnh thể hiện ra!

Nhìn thấy vô số lưỡi đao xoay tròn trong nước lũ, tất cả mọi người đều vô thức mà nín thở.

Nước lũ đao phong hoa tuyết đỏ thẫm trôi sát mặt đất, với tốc độ kinh người hướng phía trước trượt đến. Điều khác không nói, chỉ với khí thế hành quân như này đã khiến mọi người ở đây khiếp sợ.

Chờ chút!

Mí mắt Tang Nam bỗng nhiên nhảy lên khi nhìn thấy nước lũ đao phong hoa tuyết đỏ thẫm, hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Dòng nước lũ này lại chảy đến…

Doanh trại của Ngọc Hành!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play