Thâm ma tầng cái gì chứ, đi gặp quỷ đi, đây là ý nghĩ duy nhất của Tả Mạc sau khi nghe Vệ nói.

Nếu thật làm theo lời Vệ, Tả Mạc phỏng chừng, trong mấy người bên hắn, chỉ có một người có thể làm được – sư huynh Vi Thắng. Những người khác, kể cả hắn tuyệt không có khả năng làm nổi.

Nếu không thể thực hiện, vậy không cần vì nó mà phiền não, đây là phong cách hành sự trước nay của Tả Mạc.

So với Thâm ma tầng không bài bản cũng chẳng đáng tin cậy thì việc tìm tin tức về chiến trường Phong Tuyệt quan trọng hơn nhiều. Lúc trước vì thiếu tiền, hắn chậm chạp chưa tiến vào đệ nhị ngục. Bây giờ trong tay có tiền rồi, chuyện này phải nhanh chóng tiến hành. Nghĩ xong, Tả Mạc lại tiến vào Hoang thú bàn cờ.

Lần này hắn không lập tức đi tìm Nam Nguyệt cùng Thương Trạch, mà một mình tiến vào đệ nhị ngục. Thương Lâm mới bình phục cần phải tĩnh dưỡng, Thương Trạch cùng Nam Nguyệt cần trải qua khảo nghiệm của ngục chiến trường mới có thể tiến vào đệ nhị ngục. Ngược lại, Tả Mạc vì đã hoàn thành cuộc chiến phá ngục, thu được tư cách tiến vào đệ nhị ngục.

Đệ nhị ngục gọi là Phong Lạc Vũ.

Sơn mạch liên miên không dứt, từng tảng lớn rừng hồng phong bất tận không thấy cuối. Gió nhẹ thổi qua, rừng cây rung động sàn sạt, vô số lá hồng phòng bị cuốn vào không trung. Từng phiến từng phiến lá phong như tinh linh màu hồng trong gió tung tăng nhảy múa. Trời không mây nhưng cũng như nhiễm sắc hồng.

Cảnh tượng trước mắt rừng rực như lửa, Tả Mạc lại cảm thấy cảm giác thê lương tiêu điều tràn ngập trong long, hỗn loạn mà sầu não nề. Tả Mạc kinh ngạc đứng ngây ra nhìn lá phong đầy trời.

Chẳng lẽ sau khi thần thức thụ thương, định lực của mình cũng giảm bớt sao?

Tả Mạc khôi phục lại, tự giễu, cất bước đi tới, đi thẳng tới phía trước.

-

Nam Nguyệt nhìn ngục chiến trường trước mặt, ánh mắt kiên định. Bỗng nhiên, tiếng cười của Thương Trạch từ phía sau truyền tới: "A Nguyệt cũng ở đây sao."

Nam Nguyệt quay đầu lại, ngẩn người. Thương Trạch hiện tại cùng bình thường như hai người khác nhau, tràn đầy chiến ý, bước đi kiên định. Nàng lập tức hiểu được: "Thương đại ca cũng dự định là hôm nay?"

"Đúng vậy. cũng không thể kém a Nguyệt quá nhiều." Thương Trạch cười sang sảng.

Nam Nguyệt lộ rõ vẻ tươi cười, mắt tràn ra chiến ý: "Vậy để xem ai trong chúng ta tới trước."

"Tốt! gặp lại ở đệ nhị ngục!"

"Gặp lại ở đệ nhị ngục!"

Hai bóng người đồng thời lao vòa ngục chiến trường.

------------------------

Phong Diệp tập là yêu thị của đệ nhị ngục, cũng là một trong những yêu thị có quy mô đứng đầu của Thập Chỉ ngục. Bình thường, yêu có thể tiến nhập đệ nhị ngục đa phần mới Chủng hồn. Yêu chủng hồn thành công, chân chính bắt đầu thoát ly tầng lớp yêu thấp nhất cùng Quỷ Thị yêu, Yêu của giai đoạn này được gọi là Dạ La yêu.

Yêu mới đốt lên tinh hỏa chỉ coi là tiểu yêu, yêu có thể hóa vật được gọi là Quỷ Thị yêu, yêu chủng hồn thành công là Dạ La yêu.

Dạ La yêu mới là giai tầng cơ sở của toàn bộ yêu giới, tiêu chuẩn thấp nhất để gia nhập quân đoàn địa phương tuy là Quỷ Thị yêu, nhưng nòng cốt chân chính là Dạ La yêu. Trưỡng Lão hội lệ thuộc trực tiếp quân đàn thấp nhất là Dạ La yêu.

Tả Mạc có thể cảm nhận rõ ràng, yêu đi ngang qua nhiều hơn ở hoang thú bàn cờ rất nhiều. Dạ La yêu tương đương với ngưng mạch kỳ tu giả, bất quá vì tu luyện yêu thuật chú trọng tới câu thông với thiên địa, vì vậy uy áp mà Dạ La yêu lộ ra so với tu giả ngưng mạch kỳ càng mạnh hơn.

Rất nhiều Dạ La yêu mới chủng hồn thành công không thể thu liễm lực lượng của bản thân, xung quanh sẽ xuát hiện đủ loại quầng sáng. Tả Mạc thấy bên đường có rất nhiều quầng sang kỳ quái, có xanh biếc, có màu hồng, có rất nhiều hình tròn, hình lưỡi đao, còn có cả hình bánh răng, hình vòng làm hắn mở rộng kiến thức.

Những quầng sáng tán loạn này có liên quan tới yêu thuật bọn họ tu luyện. Dạ La yêu mới chủng hồn thành công còn không thể khống chế tốt thần thức, một bộ phận thần thức sẽ tự vận động theo yêu thuật mà nó tu luyện, sau đó sản sinh ra quầng sáng loạn lưu. Rất nhiều yêu có kiến thức, thậm chí có thể qua quầng sáng mà phán đoán ra tính chất yêu thuật mà đối phương tu luyện.

Những Dạ La yêu không có quầng sáng thực lực càng mạnh.

Nhưng mặc kệ là có quầng sáng hay không có, chúng yêu chỉ cần thấy rõ mặt Tả Mạc đều biến sắc vội vàng né qua.

Người có danh, cây có bóng, Tả Mạc có danh "Tiếu Ma Qua" cũng là danh nhân trong giới yêu trẻ tuổi. Nhất là hắn liên trảm hai mươi sáu yêu, tạo nên uy danh thô bạo, không ai ngu tới mức tìm hắn phiền phức.

Nơi hắn đi qua, bầy yêu tránh lui.

Nhưng phiền não cũng vì thế mà phát sinh, Tả Mạc tính hỏi đường, còn chưa kịp mở miệng, đối phương như bị lửa đốt mông, quay đầu bỏ chạy. Có mấy lần đối phương nghe thấy Tả Mạc mở lời lại chạy càng nhanh, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi.

Tả Mạc liên tục cười khổ.

Mất không ít sức lực, hắn cuối cùng cũng hỏi rõ vị trí của Phong Diệp tập.

Thoáng xem qua Phong Diệp tập, hắn hơi chút thất vọng, quả nơi đây vẫn còn kém, mấy thứ bán ra là cấp tương đối thấp, nội dung treo giải thưởng cũng thấp tương tự, thảo nào Thương Lâm đề nghị hắn tới đệ tam ngục.

Hắn thậm chí còn hoài nghi, liệu tới đệ tam ngục có tìm được tin tức về trận chiến Phong Tuyệt không.

Không lâu sau, hắn vị chúng yêu vây lại ở xa xa. Bọn họ nhìn chăm chú Tả Mạc đầy kính nể, thỉnh thoảng có người nhỏ giọng nghị luận. Nhưng không ai chủ động tiến lên bắt chuyện, hiển nhiên kiêng kị hung danh của Tiểu Ma Qua.

Tả Mạc lắc đầu, hỏi rõ phương hướng ngục chiến trường liền ly khai.

Dọc theo đường đi, mọi thứ đều ra kỳ lạ đối với Tả Mạc, nhưng Tả Mạc lúc này không có tâm tình để ý tới. Chiến trường Phong Tuyệt như một khối đá nặng trịch đặt trong lòng hắn. Trước mắt, bọn họ ngày càng thong dong, nhưng Tả Mạc lại biết rõ, thời gian càng dài, tình cảnh bọn họ càng nguy hiểm.

Ngục chiến trường Phong Lạc Vũ là một rừng phong mỹ lệ tuyệt luân.

Tả Mạc không dừng lại, không chút do dự bước vào đó.

--------------------

Mặt Tông Như vàng choé, khóe môi như mỉm cười, tay phải như hái hoa, khoanh chân ngồi ngay ngắn, hắn như tượng đồng, vẻ uy nghiêm trầm ngưng tràn ngập gian phòng.

Một lúc lâu, hắn chậm rãi mở mắt, mục quang thoáng hiện, pháp quyết tán đi, khí tức uy nghiêm trầm ngưng xoay quanh hắn không còn chút sót lại. Đôi mắt Tông Như lộ ra vẻ vui mừng khó tả, hắn cuối cùng cũng thấy một con đường kết đan rộng thênh thang!

Khi hắn tiếp nhận "Đạt già kim thân" từ đại nhân, dù hắn là kẻ tu hành kiên định, cũng sửng sốt! Pháp quyết lục phẩm! Đại nhân lại cấp cho mình một bộ pháp quyết lục phẩm! Còn là một bộ thiện tu pháp quyết lục phẩm! Không biết vì sao, hắn suýt rơi lệ.

Không ai hiểu, năm xưa hắn sở dĩ bước lên con đường Thiện Tu, nguyên nhân hàng đầu là vì không có pháp quyết. Thiên phú của hắn không coi là xuất sắc, các môn phái thấy hắn chướng mắt, gia cảnh lại bần hàn, không thể bỏ ra cung phụng, không có môn phái nào nguyện ý tiếp nhận một để tử như vậy. Một vị thiện tu đi ngang qua thương cho cảnh của hắn, liền truyền thụ "Thiên Ba quyền quyết" cho hắn.

Bộ quyền quyết giản đơn, thậm chí có thể coi là thô thiển, nhưng trong lòng Tông Như vẫn luôn tràn đầy cảm kích vị thiện tu kia.

Hắn biết rõ bộ quyền quyết hết sức cơ bản, muốn tiến thêm một bước, trừ phi có pháp quyết cao hơn, bằng không chỉ có thể thông qua khổ tu cùng thiền mới có khả năng đạt tới ngưng mạch. Hắn bằng nghị lực hơn người, cuối cùng cũng đạt tới ngưng mạch, thậm chí còn tu thành thần thông.

Cả quá trình gian khổ, chỉ hắn mới hiểu rõ.

Nhưng thiền định cũng không phải vạn năng. Hắn luôn liều mạng thiền định, nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra, nếu chỉ đơn thuần dựa vào thiền định, hắn không có khả năng tiến thêm một bước. Tông Như tuy thất vọng, nhưng cũng không thấy chán nản. Hắn không phải kẻ có dã tâm, chỉ mỗi ngày khổ tu.

Khi Tả Mạc đưa "Đạt già kim thân" cho hắn, tất cả đều thay đổi.

Tu vi đã lâu không có động tĩnh lại có dấu hiệu tăng lên, công hiệu thần kỳ như thế, không hổ là pháp quyết lục phẩm.

Càng khiến hắn bất ngờ hơn là ngoại trừ "Đạt già kim thân", đại nhân còn cho hắn Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn!

Pháp quyết lục phẩm, pháp bảo lục phẩm!

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ, mấy thứ này đều ở trong tay hắn.

Đại nhân còn nói, lấy thập tự kim cương hàng ma xử làm trục, Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bàn làm ống, một lần nữa luyện thành một kiện pháp bảo, nhất định uy lực vô cùng.

Tông Như thấy lòng thật ấm áp, miệng tươi cười.

Đại nhân không chịu thiệt bao giừ, là muốn mình cả đời bán mạng!

Vậy thì mình bán cho đại nhân đi!

Hắn bỗng chắp tay, nhắm mắt, pháp tướng trang nghiêm.

Thiền Tâm như nước giếng không dao động, sự kiên định càng tăng lên trong lòng hắn.

"Tông Như nguyện không thành phật, lấy kim cương thân bảo hộ đại nhân."

Thiền tâm bình hòa như nước giếng không giao động bỗng biến thành mấy đen ùn ùn, mưa sa bão táp, sấm rung chớp giật.

Tông Như kêu lên đau đớn, biến sắc, nhưng hắn như không chút để ý, lại một lần nữa nhắm mắt, thanh âm vẫn tỏ vẻ kiên định.

"Tông Như nguyện không thành phật, lấy kim cương thân bảo hộ đại nhân."

Thân thể hắn run rẩy kịch liệt, thiền tâm võ vụn, sắp tan rã.

Tông Như cắn răng, nhắm mắt lại, lần lượt lặp lại lời nguyện của chính mình. Hắn bừng tỉnh đặt mình trong mưa gió ngập trời, sấm rung chớp giật trên đỉnh đầu rọi sáng gương mặt kiên định, hắn thành kính tụng niệm lời thề nguyền của mình.

Oanh!

Một lực lượng kỳ dị, bỗng dưng sinh ra từ trong thiền tâm đã gần như tan rã, cấp tốc chui vào trong cơ thể hắn, càng kỳ dị hơn, nó lại rót vào trong linh lực Tông Như, rót vào mỗi tế bào trên thân thể hắn.

Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể hắn như thức tỉnh, bắt đầu vận chuyển không ngừng nghỉ theo "Đạt Già Kim Thân".

Một lực lượng kỳ dị chui vào đầu hắn.

------------------------

Trong doanh địa, mọi người bỗng dừng tay, quay đầu nhìn về một góc doanh địa.

Mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Kết đan!

Có người kết đan!

Y Chính cách Tông Như không xa, hoảng sợ, run rẩy, hô lên thất thanh: "Nguyện… Nguyện lực! Khí phật tử nguyện!"

Làm sao có thể?

Không ngờ có người phát lời tử nguyện!

Hắn chẳng lẽ không biết, phát tử nguyện thì không bao giờ có khẳ năng thành phật sao?

Hắn điền rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play