"Đương nhiên nhớ rõ". Tả Mạc gật đầu, hắn ko dám nói bản thân đã ở trong đó đi dạo qua ko ít lần.
"Ta là từ nơi ấy truyền tống tới." Vi Thắng nói:" Có một tên gia hoả gọi là Lâm Khiêm một mực điều tra ngươi. Lần này, bọn họ phát hiện yêu quân chạy đến Vô Không Sơn chúng ta nên cho rằng chuyện này cùng ngươi có quan hệ. Bọn họ liền nói với chưởng môn cho phép tiến vào kiếm động. Ta cùng bọn họ đi kiếm động một chuyến, sau đó tại tầng thấp nhất đã phát hiện một địa phương kì lạ"
Lời Vi Thắng nói làm cho Tả Mạc giật mình, hắn gấp gáp hỏi lại:" Đợi chút, huynh nói hắn gọi là Lâm Khiêm à?"
"Đúng vậy, sư đệ biết hắn sao?" Vi Thắng thoáng hình dung lại tướng mạo cùng khí chất của Lâm Khiêm, trịnh trọng dặn dò:" Sư đệ nhất thiết phải chú ý hắn. Kẻ này lai lịch rất lớn, bối cảnh thâm hậu, đám tu giả thủ hạ của hắn có tới hơn trăm người, đều là tinh nhuệ. Ta lúc ấy ngay cả một tên hộ vệ bình thường cũng không phải là đối thủ."
Vi Thắng chỉ nói qua một chút, Tả Mạc liền biết rõ Lâm Khiêm trong miệng sư huynh cùng cái vị Lâm Khiêm kia rõ ràng là một người. Hiện tại nghĩ lại, khi đó gặp gỡ với Lâm Khiêm chưa chắc đã là ngẫu nhiên, không khỏi thầm kêu xui xẻo. Mình đã vạn phần cẩn thận, không nghĩ tới vẫn bị người ta chú ý. Đương nhiên, đó cũng chỉ là cả kinh một chút thôi, hôm nay thân hãm tại cổ chiến trường, cho dù Lâm Khiêm quyền thế ngập trời, cùng hắn cũng không có cái gì quan hệ.
Bất quá, sau khi ra khỏi đây nhất định phải chú ý. Thực lực đại sư huynh như thế nào hắn biết rất rõ. Tuy rằng lúc ấy đại sư huynh còn chưa có kết đan, nhưng mà chiến lực cực mạnh, tuyệt đối không thể xem thường. Ngay đến một tên hộ vệ bình thường, so với đại sư huynh cũng lợi hại hơn, đây là cái tiêu chuẩn gì a???
Thấy Tả Mạc chăm chú lắng nghe, Vi Thắng đơn giản đem toàn bộ những gì hắn biết nói rõ một lần.
Vấn đề về Lâm Khiêm, trong lòng Tả Mạc đại khái sáng tỏ, nhưng có vài lời lại không thể nói, chỉ đành giấu chặt trong bụng. Sự chú ý của hắn rất nhanh từ trên người Lâm Khiêm chuyển sang chỗ khác. Nếu không thể tìm thấy đường thoát ra ngoài, vậy không cần Lâm Khiêm động thủ cũng chẳng sống nổi. Việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng thoát khỏi chỗ này.
Chuyện cũ được Tả Mạc nhắc lại, Vi Thắng đột nhiên nhớ tới miếng ngọc bội tàn khuyết kia:" Đúng rồi, tổ sư có nhắn lại, toà truyền tống trận kia là do năm đó người tìm hiểu cái pháp bảo này mà lĩnh ngộ được, chẳng lẽ bên trong có đầu mối gì???"
Tả Mạc đưa tay tiếp nhận ngọc bội. Miếng ngọc bội này thập phần cũ kĩ, có một góc bị khuyết, nhìn qua cũng thấy là một món đồ cổ đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Di vật của tổ sư làm hắn hết sức hiếu kì.
"Ý, có cổ quái." Hắn đột nhiên kêu nhỏ.
"Ý". Trong thức hải, Bồ Yêu cũng đồng thời kêu lên:"Có cổ quái."
Một người một yêu đồng thanh.
Tả Mạc ko nói gì tiếp, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thần thức giống như thuỷ triều toả ra bao lấy miếng ngọc bội.
Vi Thắng lộ ra vẻ sửng sốt, thần thức của sư đệ………. thật mạnh. Chẳng lẽ sư đệ đi chính là đường thiền tu??? Hắn lại nghĩ tới sự say mê của sư đệ đối với phù trận, lập tức cảm thấy hình như là phù tu mới đúng?? Thiền tu cùng phù tu, tuy rằng đều trọng thần thức, nhưng phương hướng lại hoàn toàn bất đồng. Thiền tu tu luyện thần thức thường chú ý tới định tính, bao dung mà bình thản. Còn thần thức của phù tu lại chú ý tới đạo biến hoá phối hợp.
"Ân???" Vi Thắng trong lòng nghiêm túc nghĩ, thần thức của sư đệ vượt xa những thiền tu cùng phù tu hắn đã gặp, quả thực đạt tới một tình trạng không thể tưởng tượng. Hắn bất giác không thể không nhíu mày, thần thức đúng là đồ tốt, cái này hắn biết rõ. Mặc dù là kiếm tu, nhưng nếu có thể kiêm tu thần thức thì chính là như hổ thêm cánh. Thần thức sư đệ cường đại như vậy, nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác đầu nặng mà gốc nhẹ. Vô luận là thiền tu hay phù tu, tuy rằng đều trọng thần thức, nhưng mà luận căn bản, lại vẫn như cũ là linh lực. Không có linh lực, thần thức có cường đại đến mấy thì cũng giống như một người thân thể gầy yếu, dù biết hết tuyệt thế võ công nhưng căn bản cũng chẳng thể vung nổi trọng phủ sắc bén.
Chẳng lẽ đường tu luyện của sư đệ xảy ra vấn đề? Vi Thắng trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng nói ra. Sư đệ là người rất có chủ kiến, thời gian còn ở Vô Không Sơn, con đường tu luyện của mọi người đã bất đồng.
Nghĩ tới quang cảnh Vô Không sơn, hắn không khỏi lắc đầu bật cười, bản thân thật là buồn lo vô cớ. Lấy tính cách của sư đệ, lại bảo hắn đi tu luyện một cái gì đó không có thực tế, đánh chết hắn cũng không làm. Mà tính cách sư đệ còn rất kì quái, nói chung là hắn ưa thích mấy cái việc khó khăn, kì dị.
"Sư đệ có phát hiện gì không?" Vi Thắng hỏi.
Tả Mạc sắc mặt quái dị:" Xem ra cái vị tổ sư kia của chúng ta, tựa hồ không phải là nhân vật bình thường a. Ngọc bội này chỉ sợ lai lịch bất phàm, khí tức trên mặt rất cổ quái, cho tới bây giờ đệ còn chưa thấy qua."
Vi Thắng mỉm cười, cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Dưới cái nhìn của hắn, hai sư huynh đệ đều còn trẻ tuổi, kiến thức có hạn, có những việc chưa từng gặp qua là hết sức bình thường. Ngược lại, nếu nói gặp qua rồi, vậy mới là bất thường. Hắn tịnh không biết, trong thức hải của Tả Mạc còn có một vị lão yêu ngàn năm.
Tả Mạc hầu như chưa bao giờ chứng kiến biểu lộ kinh hãi trên gương mặt Bồ, lúc này ….. là lần đầu tiên. Ngày thường, Bồ Yêu thích bày ra cái bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ, ngẫu nhiên động dung, có thể biểu lộ sự kinh ngạc đã rất là khó khăn rồi.
"Có phát hiện gì không?" Tả Mạc tựa như cún con hiếu kò, mắt mở lớn chờ đợi.
"Lợi hại." Bồ Yêu mở mắt, thở nhẹ ra một hơi, vẻ kinh hãi trên mặt vẫn không giảm:" Khí tức trên ngọc bội, là hai vạn năm trước lưu lại."
"Hai vạn năm trước ………….??" Tả Mạc chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình cứng lại, lắp bắp hỏi.
Hai vạn năm.
Hai vạn năm, tu giả cùng yêu ma, có lợi hại tới đâu cũng hoá thành cát bụi, tiêu tán không còn tăm hơi bóng dáng. Trên chiến trường cổ bọn họ đi qua, thi cốt tiêu điều cũng đã phong hoá gần hết, chỉ hơi chạm nhẹ là tan thành tro bụi.
Một người thậm chí có thể đem một cổ khí tức lưu truyền lại trong hai vạn năm, điều này cần tới khả năng thông thiên gì???
Một người một yêu, đắm chìm trong cực độ rung động, mãi mà không thể hồi tỉnh.
Thật lâu sau, mới nghe được Bồ Yêu yếu ớt thở dài:" Cùng bọn họ so sánh, chúng ta thực không có ý nghĩa." Lấy tính tình cao ngạo của Bồ Yêu, có thể nói ra được những lời này, có thể thấy được ngọc bội đối với hắn tác động sâu sắc như thế nào.
Tả Mạc cũng không biết nên nói cái gì, hai vạn năm……quả thực ………
Hắn cũng không tìm được từ ngữ nào để hình dung tâm tình của bản thân lúc này.
Một lát sau, hắn đờ đẫn thoát ra ngoài thức hải, nói với Vi Thắng:" Đại sư huynh, khối ngọc bội này, đệ muốn xem xét một hồi."
"Ừ, người cứ cầm là được." Vi Thắng ngay lập tức gật đầu, nói về việc tìm hiểu mấy cái món đồ cổ quái này, hắn thúc ngựa chạy theo cũng không bằng sư đệ.
Vi Thắng cũng không có rảnh rỗi, người tới thỉnh giáo hắn xếp hàng dài không đứt, tất cả đều là thành viên Chu Tước Doanh. Chu Tước doanh hàng ngày tu luyện chủ yếu bao gồm hai phương diện, một mặt là tu luyện cá nhân, còn lại là tu luyện chiến thuật. Trên phương diện tu luyện chiến thuật đã có Công Tôn Sai chỉ đạo, bọn họ tiến hành thập phần thông thuận. Nhưng phương diện tu luyện cá nhân làm cho họ rất là đau đầu.
Bọn họ phần lớn xuất thân thảo mãng, cũng không được nhận sự truyền thụ đầy đủ. Tả Mạc cung cấp cho họ kiếm quyết cùng kiếm trận, nhưng chỉ có như vậy thì còn xa mới đủ. Những vấn đề bọn họ gặp hàng ngày trong khi tu luyện, không có ai chỉ điểm, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình tìm tòi lục lọi. Kiếm trận cũng chỉ đối với những kiếm tu có cơ sở như Ma Phàm mới hữu dụng.
Vi Thắng đến, lập tức làm cho Chu Tước Doanh vốn còn đang mò mẫm trong bóng đêm thấy được ánh rạng đông.
Ngày Vi Thắng đột phá, màn thiên địa dị tượng kia đã in thật sâu vào trong đầu bọn họ, chỉ bằng điểm ấy cũng làm cho mọi người tâm phục khẩu phục. Nhưng mà rất nhiều người trong lòng còn nghi kị, người mạnh chưa chắc đã dạy giỏi, huống chi, dựa vào cái gì để Vi Thắng phải chỉ điểm cho họ? Vì vậy mọi người nghĩ ra một chủ ý, trước hết để cho Tạ Sơn đi thăm dò.
Tạ Sơn đối với phiền não của mọi người đương nhiên hiểu rõ. Đừng xem hắn đã tiến vào Kim Đan, nhưng đây là do hắn trường kì tích luỹ, nói cách khác, là do hắn dùng cái phương pháp ngốc đến không thể ngốc hơn đột phá Kim Đan, những điều có thể chỉ điểm cho mọi người ít đến thương cảm. Hắn cũng rất tò mò, kiếm tu thiên tài có thể dẫn phát thiên địa dị tượng, đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, nên ngay lập tức đáp ứng chạy tới thỉnh giáo Vi Thắng.
Cái này gọi là đại hành gia khẽ vươn tay, liền rõ thực hư.
Vi Thắng không chút nào giấu diếm, chỉ vài câu đã làm cho Tạ Sơn bội phục sát đất. Sau khi trở về, Tạ Sơn càng trắng trợn thêm mắm dặm muối, nào là không hổ danh đại sư huynh của đại nhân, lớn lên vô cùng hào phóng, ko hề tàng tư, ko chút kiêu căng, cao ngạo……..vv
Bọn kiếm tu Chu Tước doanh nghe được, lập tức đứng ngồi ko yên. Nhưng vì tránh đem đến phiền toái cho Vi Thắng, trong doanh dùng hình thức bốc thăm để xác định trình tự tới thỉnh giáo.
Một chiêu này lập tức tỏ ra hiệu quả vô cùng.
Vi Thắng năm đó vì truy cầu kiếm đạo, trải qua thiên tân vạn khổ, mấy lần suýt chết. Sau khi trở thành nội môn đệ tử, được Tân Nham với tạo nghệ kiếm thuật thâm hậu nhất truyền thụ cho, thêm vào bản thân hắn cũng chăm chỉ khắc khổ tới mức làm người ta sợ hãi, chính bởi vì như vậy nên trụ cột của hắn cực kì kiên cố. Sau này lại tìm được bản Vô Không Kiếm Quyết đầy đủ, càng làm cho kiến thức cùng nhãn giới của hắn so với kiếm tu khác mạnh hơn nhiều.
Kinh nghiệm lúc đầu cũng làm cho hắn hiểu được nỗi khổ của những người đến thỉnh giáo, mà những kiếm tu này cũng chính là thủ hạ của sư đệ, vậy cái này coi như là giúp sư đệ đi. Cho nên khi Chu Tước doanh dõi đôi mắt trông chờ về phía hắn, hắn liền rất sảng khoái đáp ứng.
Rất nhanh, Vi Thắng liền phát hiện ra có nhiều người đều gặp phải một vấn đề tương tự. Hắn liền đem cái này nói với Tả Mạc, tên này con ngươi chỉ đảo một vòng đã đưa ra được một chủ ý tuyệt diệu – khai giảng đường.
Trước kia, tại Vô Không Sơn, cứ định kì một thời gian sẽ có nội môn đệ tử giảng bài cho ngoại môn đệ tử,
Vi Thắng thấy biện pháp này cũng không tệ, liền cứ thế làm theo.
Giảng Kiếm Đường liền ở trong biển sát vụ, ầm ầm khai triển.
Về phần Tả Mạc, sau khi đưa ra chủ ý, liền ngay lập tức tiến vào Thập Chỉ Ngục.
Lần này tiến vào Hoang Thú Kỳ Bàn, tâm tính Tả Mạc đã hoàn toàn phát sinh biến hoá. Trước hắn vào đây vốn ôm tâm lý đi chơi, mà hiện tại Thập Chỉ Ngục quan hệ tới việc bọn hắn có thể thoát vây khốn hay không, hắn không thể tuỳ tiện chơi đùa giống như trước được.
Hắn thực sự khao khát bất kì tin tức gì về cổ chiến trường, thậm chí còn hơn cả khao khát đối với Hoàng Kim Hồn.
Hắn đang không biết phải làm thế nào mới có thể thông qua Thập Chỉ Ngục để tìm được tin tức hữu dụng, nhưng khi hắn đặt chân lên Hoang Thú Kì Bàn, hào quang dần tắt đi, bàn cờ trải rộng trước mắt, hắn hít thật sâu một hơi.
Một chiến trường mới, một hồi chiến đấu mới…………..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT