Ánh mắt Tả Mạc lóe sáng, luồng chấn động kiếm ý từ trong sát vụ truyền tới tuy không thể coi là rõ ràng nhưng hắn dám khẳng định tuyệt đối không phải ảo giác. Xuất phát từ sự thận trọng, hắn nhắm mắt lại, mở thần thức ra. Một lát sau lại mở mắt một lần nữa, đôi mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Có người!
Trong sát vụ có người!
Không gì khiến hắn kích động hơn việc này, cho dù là khi hoàn thành trận chiến phá ngục hắn cũng chưa từng kích động và hưng phấn như vậy. Kể từ khi bước vào chiến trường cổ mênh mông thê lương này, sự bất an và lo lắng luôn quẩn quanh trong lòng hắn, cho dù vẻ ngoài hắn vẫn trấn tĩnh tự nhiên.
Chiến trường cổ không biết tên này không thấy chút dấu vết nào của sinh mạng, nơi đây vắng vẻ hoang tàn, đầy nguy hiểm, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy đây là một vùng đất chết. Thứ đáng sợ nhất của vùng đất chết là nguy cơ bốn bề, hoàn cảnh ác liệt đầy hiểm nguy, đám người Tả Mạc thậm chí không có cơ hội thở dốc.
Nhưng tới khi Tả Mạc đột nhiên phát hiện ra ở nơi mà hắn cho là vùng đất chết lại còn có người sống, điều này sao không khiến hắn vui tới phát điên? Chẳng khác nào mò mẫm trong bóng tối một thời gian dài, bỗng dưng lại thấy một tia sáng. Ít nhất bọn họ có thể có được cơ hội thở phào, Tả Mạc tin rằng chỉ cần cho bọn hắn đủ thời gian, chắc chắn bọn hắn có thể ra khỏi chiến trường cổ.
"Bên trong có người!" Tả Mạc kích động chỉ vào chỗ sâu trong sát vụ, nói với Công Tôn Sai.
"Có người sao? Công Tôn Sai ngẩn ngơ, sửng sốt một lát rồi đột nhiên phản ứng lại: "Bên trong có người sao?"
"Ừ." Tả Mạc gật đầu liên tiếp: "Bên trong có người đang dùng kiếm ý, ở hướng đó, cách chúng ta một quãng nhưng hẳn cũng không xa. Ta có thể cảm giác được nhưng không rõ lắm."
"Chúng ta làm sao đây?" Công Tôn Sai vội vàng hỏi.
"Lệnh cho mọi người tập hợp, chúng ta sẽ đi theo hướng đó, tốc độ cần thật nhanh, đừng bỏ lỡ đối phương." Lúc này Tả Mạc thể hiện sự quả quyết cần có của một lão đại, hạ lệnh không chút do dự.
oOo
Vi Thắng nhìn chằm chằm vào sát hồn thú trước mặt, thanh kiếm đen trong tay khẽ vung lên, trong lòng lại hơi trầm xuống. Thân thể của con sát hồn thú này dài tới hơn ba trượng, hình dạng như một con bọ cạp, khi hai cái càng đóng mỏ có thể thấy mặt trong xen lẫn răng nanh sắc bén khiến người ta rợn cả gai ốc.
Trên lớp giáp xác màu đen sáng loáng phủ khắp toàn thân nó phủ đầy những phù văn màu đỏ uốn lượn như giun. Tròng mắt như hai tia sáng đỏ sẫm, lóe lên trong sát vụ khiến người ta kinh hãi.
Thân thể nó ẩn nấp trong đất, hai cái càng to hơi nhếch lên, khí tức âm lãnh hung tàn khóa chặt lấy Vi Thắng.
Con sát hồn thú này yên lặng tiếp cận, định đánh lén, nếu không phải gần đây cảnh giới tu vi của Vi Thắng đột nhiên thăng tiến mạnh mẽ, kiếm ý linh hoạt kỳ ảo, trong lòng sinh cảnh báo, bị một hung vật như vậy đánh lén, bản thân hắn cũng không dám chắc chắn mình có thể sống được hay không.
Bất quá Vi Thắng dù bất ngờ nhưng không loạn, hào khí trong lòng vẫn dư dả, không hề tỏ ra yếu kém, kiếm ý lập tức khóa chặt đối phương.
Mà con sát hồn hạt này dường như cũng hiểu con mồi trước mắt không thể khinh thường nên không dám vọng động. Hơn nữa nó dường như vô cùng kiêng kỵ thanh kiếm lớn màu đen trong tay Vi Thắng.
Hai bên rơi vào cục diện giằng co.
Vi Thắng nhìn chăm chăm vào con sát hồn hạt này, thanh kiếm đen trong tay không hề rung động. Hắn cơ hồ là cứng rắn mở ra một con đường máu trong sát vụ, dưới tình huống liên tục khổ chiến, thân thể hắn đã cực kỳ uể oải, chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà. Thanh kiếm đen tựa hồ đã mất đi linh tính, khí tức giết chóc kia cũng dần phai nhạt, điều này khiến VI Thắng có cảm giác khó khăn, căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi.
Cảm giác mệt mỏi rã rời của thân thể như thủy triều xô vào lòng cảnh giác của Vi Thắng. Đột nhiên, Vi Thắng tựa như hồi tưởng lại thời gian mà mình còn làm kiếm phó, bằng vào kiếm thuật đơn sơ, trong vùng rừng núi hoang dã gian nan truy tìm kiếm đạo của bản thân.
Khi đó mình đơn thuần biết bao mà cũng lại phong phú biết bao!
Không có tranh đấu trong môn phái, không có oán thán gì đối với sư môn, cũng không có bất cứ tạp niệm gì, hắn tựa như thanh kiếm trong tay mình, giản đơn tới cực điểm.
Thật khó giải thích, đáy lòng hắn khẽ thở dài một tiếng.
Người trên thế gian luôn luôn có nhiều chuyện như vậy, khiến người ta không biết phải làm sao, trốn không được mà tránh cũng không xong. Tựa như phiến sát vụ mịt mờ này, bất cứ lúc nào cũng ăn mòn linh lực. Hắn giờ mới hiểu ra vì sao nhiều tu giả lại rời khỏi nhân thế ở nơi
Tâm thần Vi Thắng lúc này đột nhiên xao động, sát hồn hạt hung ác xảo trá lập tức nắm lấy cơ hội.
Con mắt đỏ óng ánh trong luồng sát vụ bắn ra hai vệt sáng đỏ sậm kinh tâm động phách, tốc độ sát hồn hạt nhanh như tia chớp, tiếng động thu liễn, không hề có tiếng gió rít.
Vi Thắng thầm chấn động, âm thầm hoảng sợ, hắn biết mình đã rơi vào hiểm cảnh trước nay chưa từng có. Thật ra chút hồi tưởng vừa rồi hắn cũng nhanh chóng hồi phục lại. Nhìn như chút cảm khái bình thường song lúc này lại là báo động cực kỳ nguy hiểm, nói nên rằng thân thể hắn đã mệt mỏi tức mức sắp hỏng mất cho nên mới xuất hiện tình trạng phòng bị thất thủ như vậy.
Nhưng hắn cũng không ngờ hung vật này lại xảo quyệt nhạy bén tới vậy, nắm bắt thời cơ chiến đấu vô cùng chuẩn xác!
Cổ tay khẽ đảo, đại kiếm trảm mã cao gần tới ngực VI Thắng nhẹ nhàng linh hoạt như không có gì, dựng thẳng che trước ngực hắn.
Keng!
Trong tiếng kim loại va chạm, toàn thân Vi Thắng chấn động, lui về phía sau bảy bước.
Vi Thắng cười khổ tỏng lòng, nếu là lúc bình thường, hắn nửa bước cũng không lui. Thế nhưng giờ thể lực, linh lực đều tiêu hao tới tình trạng dầu hết đèn tắt rồi. Hắn chiến đấu cực nhiều, biết rõ hung vật âm hiểm xảo trá trước mắt nhất định sẽ nhận ra mình chẳng qua là miệng cọp gan thỏ.
Quả nhiên, hai mắt sát hồn hạt lóe lên ánh đỏ, bất quá cũng không vội vàng tấn công mà lại đột ngột đâm một đòn như vừa rồi.
Hung vật này thật cẩn thận!
Vi Thắng còn không kịp tán thưởng, một luồng lực lượng mạnh mẽ truyền tới, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lui lại hơn mười bước mới ngừng lại được.
Lẽ nào hôm nay lại phải táng thân ở nơi đây?
Vi Thắng thầm thở dài.
Sát hồn hạt lúc này mới thực sự xác định Vi Thắng đã tới mức sơn cùng thủy tận, vì vậy bèn tấn công không kiêng nể gì cả. Nó vô cùng xảo quyệt, biết thể lực của Vi Thắng đã sớm khô cạn vì vậy có ý đồ dùng cứng rắn đánh tan Vi Thắng.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm vang lên không dứt, như cuồng phong bão táp.
Vi Thắng khổ sở chống đỡ, như con thuyền con giữa bão tố, khi lên khi xuống, lúc nào cũng có thể bị biển lớn nuốt mất. Công kích của sát hồn hạt nhanh như sấm sét, liên miên không ngừng, VI Thắng trong tình cảm cực kỳ nguy hiểm, quần áo vốn đã cực kỳ rách nát lúc này lại bị những luồng khí lưu nhỏ vặn tan, như bươm bướm tung bay.
Khóe miệng Vi Thắng trào ra một luồng máu tươi, kinh mạch khô kiệt linh lực trong cơ thể đã xuất hiện vết rạn nứt. Chống đỡ không được bao lâu nữa kinh mạch hắn sẽ vỡ vụn thành vô số mảnh, cảnh giới của hắn sẽ nhanh chóng hỏng mất.
Thanh kiếm đen lúc trước luôn biểu hiện ngang ngược giờ lại như một thanh kiếm bằng sắt thường, không chút ánh sáng.
Lẽ nào thực sự bỏ mạng tại đây?
Vi Thắng đờ đẫn, động tác chậm đi, dường như lúc nào cũng có thể đổ nhào xuống. Song ngoài dự đoán của mọi người là sau hơn mười đòn, hắn vẫn đứng đó đầy ngoan cường. Nếu xem xét tỉ mỉ có thể phát hiện mỗi khi cái càng lớn của sát hồn hạt gần chém trúng hắn, kiếm đen trong tay hắn luôn trùng hợp xuất hiện trước cặp càng đó.
Trong nháy mắt khi nguy hiểm tới thân thể, Vi Thắng luôn làm ra phản ứng theo bản năng.
Không cần đầu óc chỉ huy, không có linh lực, đầu óc hắn trống rỗng.
Keng keng keng…
Đòn đánh vẫn liên miên trút xuống khiến người ta tuyệt vọng.
Nhưng cục diện lại đầy quỷ dị. Vi Thắng hai mắt ngây ra, trống rỗng vô thần, hành động chậm chạp. Song chỉ cần cái càng lớn sắp tới thân thể, hắn sẽ đột nhiên từ từ tránh qua, động tác lưu loát đơn giản không nói nên lời, song phối hợp với biểu tình ngây dại của hắn lại càng thêm quỷ dị.
Tựa như chỉ cần thêm một cọng rơm, Vi Thắng sẽ ngã nhào xuống.
Thế nhưng cho dù sát hồn hạt có dùng lực ra sao, cho dù là đòn tích lực xé rách cả không khí, VI Thắng vẫn dùng động tác đầy quỷ dị đỡ lại.
oOo
Nam Nguyệt đứng trên Bàn Cờ Hoàng Thú vô biên vô hạn.
Nàng cắn chặt môi, vừa rồi trên đường đi nàng đã gặp bảy tám người của liên minh thiên tài. Liên minh thiên tài không hề che dấu ý tứ phản kích.
Chấp sự ở vài chục giới của liên minh thiên tài liên tiếp lên tiếng, bọn họ nhất định sẽ phá giải Bàn Cờ Hoang Thú.
Liên minh thiên tài ngày thường luôn có tác phong phách lối, song tuyên bố công khai như lần này lại chưa từng có. Người sáng suốt đều nhìn ra chủ nhân của Bàn Cờ Hoang Thú đã cọc giận liên minh thiên tài. Kẻ đắc tội với liên minh thiên tài sao có kết cục tốt cho được?
Nam Nguyệt từ lúc nhỏ đã nghe nói về liên minh thiên tài, sao lại không biết được điều này? Thời gian trước đây, liên minh thiên tài là nơi cao tới mức chỉ có thể nhìn lên không cách nào với tới, đừng nói tiến vào liên minh thiên tài, cho dù là có xuất hiện quan hệ gì với liên minh thiên tài cũng là điều nàng không dám hy vọng.
Thế nhưng chỉ trong một đem, liên minh thiên tài không ngờ lại trở thành kẻ địch của nàng, như vậy sao không khiến nàng sợ hãi? Nàng biết bọn họ đều hướng về phía đại nhân, thế nhưng là tùy tùng của người, kẻ địch của đại nhân cũng là kẻ địch của nàng!
Thành viên của liên minh thiên tài tốp năm tốp ba xuất hiện trong Bàn Cờ Hoang Thú, khiến nàng có cảm giác áp lực cực lớn.
Nam Nguyệt không hề hay biết Bàn Cờ Hoang Thú lúc này có bao nhiêu yêu đang quan sát, nhưng nàng có thể cảm thụ được, yêu trong Bàn Cờ Hoang Thú nhiều hơn bình thường không biết bao nhiêu.
"Ha ha, có kết quả chưa?"
"Chưa có, nghe nói liên minh thiên tài ở Định Không giới cũng tới rồi, sắp có trò hay rồi."
"Định Không giới cũng tới? Vậy chẳng phải sáu giới tới rồi sao?"
"Là tám giới! Trung Trạch giới cùng Ma La giới cũng tới rồi."
"Ai ya, dọa người tới mức đó cơ à?"
"Đúng vậy, đám yêu của liên minh thiên tài đời nào chịu thiệt, chắc chắn không từ bỏ ý đồ rồi. Ta thấy chuyện này chưa có kết quả thì chưa xong đâu!"
"Vậy theo ngươi, ngươi xem trọng bên nào?"
"Cái này thì khó nói. Mặt ngoài mà nói, liên minh thiên tài đươnng nhiên chiếm ưu thế. Bất quá có thể định ra Bàn Cờ Hoang Thú sao có thể là kẻ lương thiện được? Chỉ có ngốc mới tin. Ngươi xem xem, liên minh thiên tài tới nhiều người như vậy mà còn không ai khởi động được trận chiến phá ngục…"
...
Nghe tiếng bàn luận vang lên bên tai, Nam Nguyệt chỉ cảm thấy tâm ý phiền muộn không nói nên lời.
Rốt cuộc là tên chết tiệt nào hãm hại đại nhân, đáng chém cho trăm ngàn nhát!
Đang lúc này, đột nhiên một tiếng gầm vang lên.
"Trận chiến phá ngục!"
"Có người khởi động được trận chiến phá ngục rồi!"
Tiếng gầm gừ từ xa tới gần, cuồn cuộn truyền tới, đầu óc Nam Nguyệt ông lên một tiếng, trống rỗng.
Sắc mặt nàng trắng bệch, ngây ra tại chỗ.
Yêu xung quanh lúc này chỉ hận sinh ra thiếu mất hai cái đùi, liều mạng chạy về phía ngục chiến trường. Chỉ thấy vô số yêu thần hình khác nhau tụ tập lại như một luồng nước lũ, lao về phía ranh giới ngục chiến trường.
Nam Nguyệt bị cuốn vào trong đó, không tự chủ được bị kéo tới sát ngục chiến trường.
Không thể nào… Không thể nào…
Liên minh thiên tài thực sự cường đại như vậy sao?
THần sắc nàng đầy vẻ tuyệt vọng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT