"Biểu ca của Nam Nguyệt thật kì quái." Thụ yêu quơ cành cây, miệng nói như phun nước: "Không giống Nam Nguyệt chút nào, vớ vẩn nhìn kĩ còn không phải là yêu, tại sao Nam Nguyệt lại có biểu ca giống vậy nhỉ, thật là kì quái…"

Hoa đoàn đang bay lượn ở trong không trung bỗng hừ lạnh: "Câm miệng!"

"Lẽ nào ngươi không cảm thấy kì quái sao?" Thụ yêu có chút nghi hoặc: "Sự tình kì quái như vậy mà ngươi không thấy lạ sao? Ngươi thật kì quái…"

Xích cảm thấy đau đầu quát to: "Câm miệng!"

Thụ yêu đang quàng quạc bỗng im miệng, hắn thật sự câm miệng, lệnh của lão sư hắn không dám không nghe. Yên lặng trong chốc lát, hắn thật sự nhịn không được, ấp úng hỏi: "Lão sư, lẽ nào ngươi không cảm thấy kì quái sao…"

Mọi người gần như muốn ngất.

Xích thì dở khóc dở cười, thụ yêu là hậu nhân của một vị bằng hữu, có cơ hội, hắn đều dắt đi cùng. Tên gia hoả này toàn nói luyên thuyên, rất hiếu kì, một khi đã bị thứ gì đó hấp dẫn khẳng định sẽ bám tới cùng.

"Phía trước chính là ngục chiến trường!" Xích chuyển đề tài, chỉ vào con đường phía trước, có ý chuyển sự chú ý của đám gia hoả này đi.

Quả nhiên, sự chú ý của thụ yêu lập tức chuyển tới ngục chiến trường: "Đây là ngục chiến trường sao!"

Ngược lại những yêu khác không có cảm giác gì, trong bọn họ đã có mấy người trải qua ngục chiến trường. Bình thường mà nói, sau khi đi vào Mạc Thuỷ Minh Không đa số đều đi vào ngục chiến trường một lần. Dù cho thực lực không đủ, xông vào ngục chiến trường ngoại trừ khả năng bị thương tổn nhỏ thì không có khả năng chết, vận khí tốt thì ngay cả tóc gáy cũng không bị sao.

Tiểu yêu môn gan đều lớn, thích xông vào ngục chiến trường. Yêu thuật ở ngục chiến trường so với yêu thuật ở những địa phương khác thì mạnh hơn mấy phần, thích hợp cho thực chiến. Hơn nữa, nếu muốn đi vào ngục tiếp theo thì phải xông qua ngục chiến trường.

"Đi, đi vào thôi." Xích thấy thụ yêu bị ngục chiến trường hấp dẫn cũng thả lỏng được chút, vội vàng mang lũ yêu tiến nhập.

Vừa bước vào ngục chiến trường, tràng cảnh xung quanh lập tức biến hoá, thụ yêu huy vũ cành cây, tràn ngập cảm khái nói: "Địa phương này thật là kì quái…"

Nhưng không có ai để ý tới hắn, những yêu khác đều từng trải qua ngục chiến trường, sự tập trung được đẩy lên cao độ.

Xích lão sư ở bên cạnh bọn họ phụ trách giảng giải và chỉ điểm, đương nhiên, ở thời khắc bọn họ gặp nguy hiểm cũng sẽ xuất thủ ngăn cản. Nhưng, bọn họ đều mong Xích lão nhìn trúng thu làm đồ đệ, tự nhiên không dám lười biến, tất cả đều nâng cao tinh thần, bắt đầu hành động.

Nhân số bọn họ đông đảo nên áp lực giảm đi rất nhiều, bởi vậy nhìn qua có chút thong dong.

"Tất cả đều tản ra." Xích trầm giọng nói.

Lũ yêu nghe thấy vậy lập tức tách ra, nhất thời rơi vào trạng thái chiến đấu cá nhân. Ngục chiến trường là địa phương dùng để rèn luyện thực chiến, ở chỗ này mà dùng mưu thì chẳng có ích lợi gì.

Yêu thuật từng lớp xông tới, lũ yêu không khỏi tập trung tinh thần, cẩn thận ứng phó.

"Hoả long là hoả yêu thuật thường dung, uy lực không tồi, rất lâu nữa các ngươi vẫn phải dùng. Loại hoả yêu thuật quan trọng nhất chính là kết cấu của nó. Kết cấu bất đồng sẽ hình thành nên hoả long bất đồng. Giống như hoả long này do sáu loại tiểu yêu thuật khác nhau tạo thành, ồ, tổ hợp không tồi."

Xích tiện tay đỡ một con hoả long, thần thái thong dong điểm từng cái một.

"Các ngươi đối với tiểu yêu thuật cần phải cực kì quen thuộc, ở điểm này Nam Nguyệt tương đối xuất sắc, các ngươi phải học tập nàng."

Những yêu khác nghe vậy càng thêm nỗ lực, hiển nhiên bị Xích dùng Nam Nguyệt khích khiến ý chí chiến đấu tăng cao.

----------------

"Không nên mô phỏng theo những yêu thuật này."

Lời nói của Tả Mạc khiến Nam Nguyệt thất kinh, nàng mở miệng hỏi: "Vì sao? Lẽ nào những yêu thuật này không tốt sao?"

Trên tay Tả Mạc bay ra ba đạo quang mang, sắc bén giống như ba đạo kiếm quang, giống như một toà tiểu sơn ẩn vào bên trong lôi vân, trong chớp mắt, lôi vân với thanh thế đáng sợ của lôi nguyên giống như bọt biển tan biến đi, Nam Nguyệt thấy vậy suýt nữa chết ngất.

"Yêu thuật thiên biến vạn hoá, vô số khể, tiểu yêu thuật là cơ bản nhất cũng có tới năm trăm loại. Trong các loại phương thức tu luyện thì mỗi nhà mỗi khác. Yêu thuật có bao nhiêu loại chứ? Không người… Ồ, không yêu nào biết rõ nhưng ở Mạc Thuỷ Minh Không này không dưới một vạn loại. Nếu cứ mô phỏng theo đó, ngươi vĩnh viễn chỉ nắm được cái vỏ. Rất nhanh ngươi sẽ mệt mỏi vì đơn giản ngươi chẳng bao giờ học hết được!"

Nam Nguyệt lần đầu tiên nghe được luận điểm lớn mật đến thế, nàng nghe rất cẩn thân, chỉ sợ bỏ sót lời nào đó.

"Chúng ta không mô phỏng theo chúng nó, phá giải chúng nó." Tả Mạc ngữ khí lãnh đạm, thần thái thong dong, trong nháy mắt, yêu thuật ở trước mắt tan thành tro bụi, giống như đang làm mẫu cho quan điểm của hắn.

"Yêu thuật thiên biến vạn hoá, vô số khể nhưng trong đó lại tồn tại quy luật có thể đi theo. Đích đến của chúng ta chính là quy luật đó, chỉ cần tìm được quy luật của chúng nó, ngươi có thể sáng tạo ra yêu thuật cho bản thân mình. Nhưng làm thế nào để hiểu ra quy luật ẩn sâu trong sự thiên biến vạn hoá của yêu thuật?"

"Phá giải!" Nam Nguyệt thốt lên.

"Không sai. Có một câu nói như này: lý giải của người khác vĩnh viễn là kẻ thù của ngươi, không phải là bằng hữu của người. Những lời này áp dụng ở yêu thuật cũng tương tự, ồ, chúng ta phải coi yêu thuật là địch nhân."

"Nam Nguyệt hiểu rồi!" Nam nguyệt cảm thấy ngộ ra rất nhiều điều, mặt cười hai mắt toả sáng, kể từ lúc này, nàng hiểu rõ con đường mình cần phải bước đi!

Trong mắt Nam Nguyệt đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng khiến Tả Mạc như được ngâm mình trong ôn tuyền, sướng không nói nên lời. Trong thức hải, Bồ yêu nhịn không được châm chọc nói: "Vừa học vừa thực hành cũng không tồi."

Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp độ dày của mặt Tả Mạc, gã cười mỉm, đắc ý nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế."

Bồ yêu lúc này mới nhớ tới trước mặt chính là Tả Mạc, một kẻ lưu manh đích thực, cùng hắn đàm luận khác gì nước đổ đầu vịt.

Tâm tình đang sung sướng khiến Tả Mạc giống như được thần linh hỗ trợ, hai tay tung bay, giống như nước chảy mây trôi, vô luận là yêu thuật hung hãn tới thế nào cũng không xâm nhập phạm vi ba mươi trượng xung quanh hắn.

Tả Mạc chơi đang thích bỗng nhiên xung quanh trở nên vắng vẻ, yêu thuật giống như không cánh mà bay.

Yên tĩnh giống như cái chết vậy, sông ngòi thuỷ đạo tất cả đều bất động.

Tóc gáy Tả Mạc dựng hết cả lên.

---------------

Ngục chiến trường đột nhiên dừng lại khiến những học viên của Xích đều không rõ lí do, hai mắt nhìn nhau.

Xích nhẹ a lên một tiếng, hai mắt mở to, tinh quang bức người: "Cuộc chiến phá ngục? Các ngươi thật may mắn khi được thấy nó!"

"Cuộc chiến phá ngục!" Những học viên kia kinh hãi hô lên. Phá ngục, chỉ cần là yêu từng trải qua Thập Chỉ Ngục đa số đều đã nghe qua. Đa số đều chỉ nghe qua giống như truyền thuyết vậy.

Cuộc chiến phá ngục là khi ngục chiến trường nhận thấy địch nhân có thể uy hiếp đến nó, nó sẽ điều động toàn bộ lực lượng tới để đối phó với địch nhân.

Cuộc chiến phá ngục, phá sau đó lập.

Nếu như yêu khơi mào cuộc chiến phá ngục có thể thắng được tràng chiến đấu thảm liệt này sẽ được Mạc Thuỷ Minh Không đem trọng kiến.

Mạc Thuỷ Minh Không, ba trăm năm trước, một vị đại yêu tinh thông thuỷ yêu thuật hoàn thành cuộc chiến phá ngục thứ nhất, diễn biến một lần nữa mà thành.

Có thể phá ngục thì nhất định phải có thực lực nhưng đó không phải tuyệt đối. Bằng không, ba trăm năm qua, nhiều đại yêu có thực lực mạnh như vậy xông qua Mạc Thuỷ Minh Không nhưng không có một người nào tạo nên cuộc chiến phá ngục.

Đến tận bây giờ mới có người làm ra cuộc chiến phá ngục!

Tiếng kêu kinh hãi vang lên liên tiếp trong ngục chiến trường, bọn họ nhanh chóng hiểu ra dị tượng trước mắt có ý nghĩa như thế nào.

Cuộc chiến phá ngục với tốc độ kinh người được truyền đi. Toàn bộ yêu tại Mạc Thuỷ Minh Không đều bị kinh động, bọn họ giống như thuỷ triều tràn ra khỏi ngục chiến trường.

Cùng lúc đó, ngục thứ hai bên cạnh ngục thứ nhất, rất nhiều yêu đang ngẩng đầu, thần tình khiếp sợ, ngay sau đó vô số thân ảnh lấy tốc độ kinh người nhắm phía cửa ngục bay tới!

Cuộc chiến phá ngục!

Ba trăm rồi chưa từng xuất hiện cuộc chiến phá ngục!

-----------

"Đại nhân…" Trong giọng nói của Nam Nguyệt mang theo sự run sợ, nàng kinh hãi nhìn một mảnh ngục chiến trường tĩnh mịch.

"Ngươi phải nhớ kĩ, bất luận như thế nào cũng không được mất đi sự bình tĩnh. Trên chiến trường càng rối thì càng chết nhanh."

Lời nói của đại nhân khiến Nam Nguyệt cảm thấy xấu hổ: "Vâng!"

Bản thân sao lại nhát gan thế chứ, về sau sao có thể đi theo đại nhân được?

Sự sợ hãi trong lòng giảm đi, trên môi nở nụ cười, thần sắc kiên định.

Nàng đâu có biết rằng lúc này toàn bộ da đầu của Tả Mạc đều đang tê đi. Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn, tuy rằng xung quanh yên tĩnh không có bất cứ động tĩnh gì nhưng cảm giác nguy hiểm thì không ngừng tăng lên.

"Bồ, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hắn dè dặt hỏi Bồ yêu.

Bồ yêu với hai con mắt màu huyết hồng hời hợt nói: "Ngục chiến chỉ có chút ít như vậy thì sẽ xảy ra tình huống gì chứ?"

"Thực sự không xảy ra chuyện gì chứ?" Tả Mạc hơi không tin.

Bồ yêu cười nhạo: "Đây mới là ngục thứ nhất."

Tả Mạc nghe vậy, nghĩ lại cũng thấy đúng, Mạc Thuỷ Minh Không có Thập Chỉ Ngục, đây mới là ngục thứ nhất, nếu như gặp nguy hiểm thì không thể có nhiều người tới như vậy. Bản thân chẳng làm gì sai, sự chẳng lành cũng không tới phiên mình gánh chịu.

Tự an ủi bản thân, tâm tình hắn dần ổn định trở lại.

Không đợi tảng đá trong lòng hắn được ném đi thì một cỗ lực lượng kì dị truyền đến, Nam Nguyệt đứng cạnh bỗng nhiên biến mất.

Toàn bộ ngục chiến trường lúc này ngoại trừ Tả Mạc thì toàn bộ các yêu khác đều bị một cỗ lực lượng bất thình lình mang ra khỏi ngục chiến trường.

Rất nhiều yêu bị đưa ra khỏi ngục chiến trường trên mặt đều lộ vẻ không hiểu, khi bọn họ nhìn thấy xung quanh ngục chiến trường tràn ngập yêu thì không khỏi giật mình.

Nhưng lúc này bọn họ không để ý tới nhau, ánh mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bên trong ngục chiến trường.

Những sông ngòi thuỷ đạo vắt ngang trong không trung của ngục chiến trường và cả lôi cầu hoả vân nhất thời biến mất, bọn họ có thể thấy rõ ràng ở giữa ngục chiến trường lúc này có một thân hình.

Lũ yêu không khỏi mở to mắt, yêu có thể kích động cuộc chiến phá ngục tuyệt đối tiền đồ không thể hạn lượng!

Nhóm yêu của Xích tròng mắt thiếu chút nữa là rớt xuống, thụ yêu tinh thần phấn chấn quơ cành cây: "Biểu ca kì quái! Là biểu ca kì quái!"

Trong mắt Xích quang mang chớp động, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi. Yêu có thể kích động cuộc chiến phá ngục đều là những đại yêu có thể tại yêu sử thượng lưu lại dấu vết.

Tên gia hoả diện mạo xấu xí này lại lợi hại đến vậy sao?

Khi Nam Nguyệt bị truyền tống ra ngoài, Tả Mạc nhất thời hiểu ra tình trạng trước mắt chính là nhằm vào hắn.

Đối phương đã có năng lực này vậy tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội rời khỏi ngục chiến trường!

Bị người ta ám toán rồi!

Lại có người dám chơi ta sao!

Tả Mạc tức giận bừng bừng, sức lực được kích phát, gân xanh trên cổ hiện lên, diện mạo dữ tợn, vén tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi, sát khí đằng đằng phun ra một câu thổ ngữ Đông Phù.

"Giang mộc ngang, ti bỉ!" (1)

Chú Thích:

(1): Giang mộc giang, ti bỉ = Come on, baby!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play