Thuần Vu Thành, sư huynh tìm ngươi." Có người gọi.
"Tới." Thuần Vu Thành miệng ứng thanh, tay cẩn cẩn dực dực đặt ấu trùng vào trong phù trận nuôi dưỡng, rồi mới đứng dậy, lau mồ hôi trán. Gã năm nay hai mươi bốn tuổi, tướng mạo đường đường, mày kiếm mắt sáng, thái độ làm người kiên định. Tuy nhập môn không bao lâu, nhưng đã có rất nhiều nữ đệ tử kỳ vọng với gã, nhưng đều bị gã nhất nhất cự tuyệt.
So với chuyện nam hoan nữ ái, hứng thú của gã với chăn nuôi lớn hơn nhiều.
Tu vi Thuần Vu Thành chỉ có thể coi là phổ thông, vừa đột phá trúc cơ, nhưng mà không ai coi thường gã. Hai mươi bốn tuổi lấy được bạch ngọc bài của hoạn ngữ giả, tuy không thể so cùng Tả Mạc sư huynh, nhưng tuyệt đối xưng được tuổi còn trẻ đầy triển vọng. Ngọc bài hoạn ngữ giả lấy bạch xà, ô mãng, thanh giao, xích long mà phân, trong ngành, mọi người cũng thường thường vắn tắt chỉ nói màu sắc, bạch xà ngọc bài được đơn giản gọi là bạch ngọc bài.
Trong đoàn Tả Mạc, có ba người lấy được ngọc bài, ngoại trừ Tả Mạc cùng gã ra, còn Công Tôn Soa, ngọc bài y lấy được chính là đồ thủ (kẻ giết mổ). Ai cũng nghĩ không ra, Công Tôn Soa bạch bạch tịnh tịnh, nhã nhặn như thư sinh, không ngờ chức nghiệp là đồ thủ chính thức. Nghe nói, y có thể đem bất luận con linh thú gì, trong thời gian một nén hương, tách thành trên trăm khối, linh khí trong mỗi một khối đều bảo tồn hoàn hảo, linh khí tổn thất không vượt quá 20%.
Thuần Vu Thành tuy rằng si mê với chăn nuôi, nhưng cũng không ngốc, bầu không khí trong môn phái càng lúc càng tệ gã đã thấy. Bởi vậy khi được điểm danh đi đảo Hoang Mộc, gã không có bất luận do dự gì, lập tức đồng ý. Gã lúc trước lo lắng nhất là vấn đề an toàn, bây giờ đại trận của Tả Mạc sư huynh hoàn thành, tim treo cổ họng nhất thời rơi về chỗ cũ.
Điều kiện ở đảo Hoang Mộc kém núi Vô Không rất nhiều, nhưng gã không chút nào để ý. Không bị thế tục hỗn loạn, chính mình cũng rốt cục có thể an tâm mà mài giũa chăn nuôi của gã.
Sư huynh giờ là người nắm quyền thực tế trên đảo Hoang Mộc, Thuần Vu Thành không thích chuyện thế tục, nhưng không phải không hiểu. Tuy gã chưa cùng Tả Mạc sư huynh giao dịch cái gì, trong lòng cũng có chút, cẩn thận dực dực. Nhưng cho tới bây giờ, gã đối hiện trạng khá thoả mãn. Sư huynh tuyên bố một loạt hành động, hành vi đối linh điền một mẫu không lấy, được mọi người ủng hộ, cũng khiến Thuần Vu Thành đối cuộc sống sau này tràn ngập hy vọng.
"Sư huynh, huynh tìm đệ?" Thuần Vu Thành hơi chút câu nệ. Từ sau khi Tả Mạc giết chết Nam Minh Tử, mầm mống kính nể đã gieo mọc trong lòng mọi người.
Nhưng rất nhanh, chú ý của gã đặt ở cái đầm sư huynh đang kiến tạo.
Đây là một cái đầm hình cửu cung hơi chút kỳ lạ, bờ đầm cùng đáy đầm có khắc rất nhiều phù trận gã xem không hiểu, nhưng có một hai phù trận, gã đại khái có thể nhận ra.
Đó là phù trận tẩm bổ thường dùng trong chăn nuôi, có thể giúp linh thú sinh trưởng nhanh hơn.
Sư huynh lúc nào bắt đầu cảm thấy hứng thú với chăn nuôi? Gã hơi chút buồn bực, sư huynh rất truyền kỳ, trong lời đồn, cái gì luyện khí luyện đan linh thực, đủ loại gì đó, nhưng tạo nghệ đều không thấp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói sư huynh nuôi dưỡng.
"Chờ ta một lát." Tả Mạc không dừng, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo ánh sáng, chìm vào bờ đầm.
Thuần Vu Thành nhìn ra một điểm mánh khóe, mỗi đạo ánh sáng sư huynh đánh ra, bờ đầm lại trong suốt vài phần, mà vết tích phù trận trên bờ đầm trái lại nhạt đi rất nhiều.
Khi đạo ánh sáng sau cùng chìm vào bờ đầm, bờ đầm trở nên trong suốt, tựa như dùng thủy tinh mài mà thành, vết tích phù trận trên bờ đầm hoàn toàn tiêu thất.
Tả Mạc thở hổn hển thở dốc, ngẩng đầu, há mồm hỏi: "Trên người đệ có linh thú gì?"
Thuần Vu Thành sửng sốt, vội vã trả lời: "Phi hành cự ly quá dài, linh thú to lớn không tiện mang theo, mang theo đều là một ít linh thú hình thể tương đối nhỏ, như linh điệp các loại."
Thuần Vu Thành vội vàng nói: "Mấy con linh điệp, không đáng giá gì, sư huynh xin đừng dọa khiếp tiểu đệ. Chỉ là không biết sư huynh muốn loại linh điệp nào? Số lượng bao nhiêu?"
"Loại linh điệp nào?" Tả Mạc sửng sốt, hỏi ngược: "Linh điệp có rất nhiều loại sao?"
Thuần Vu Thành trong lòng dở khóc dở cười, trên mặt cũng không dám mảy may biểu lộ: "Riêng tiểu đệ biết linh điệp đã không dưới hai vạn loại, trứng linh điệp trên người, có hơn một trăm loại, nhưng đều là những giống rất phổ biến." Gã phỏng chừng sư huynh tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn chăm sóc một chút linh thú. Nhưng theo như lời gã, những trứng linh điệp này vốn chẳng có mấy giá trị, dù cho toàn bộ giao sư huynh, gã cũng sẽ không tiếc rẻ quá mức.
Tả Mạc lộ vẻ cảm thấy hứng thú: "A, nguyên lai bên trong có nhiều học vấn như vậy, làm phiền Thuần sư đệ giới thiệu một... hai...."
"Sư huynh khách khí." Thuần Vu Thành bắt đầu giới thiệu cho Tả Mạc các loại trứng linh điệp.
Một phen giới thiệu, đủ tốn hai canh giờ còn chưa nói xong, Thuần Vu Thành cố nhiên nói tới miệng khô lưỡi khát, Tả Mạc cũng nghe đến váng đầu hoa mắt.
Tả Mạc giờ mới hiểu, dù cho có đầm luyện thú, muốn làm ra chút đồ, không phải chuyện đơn giản. Khi nghe Thuần Vu Thành nói đến linh thú, đạo lý rõ ràng, trật tự rõ ràng, hạ bút thành văn, làm hắn không khỏi cảm khái, quả nhiên là thuật nghiệp có chuyên môn a!
Bỗng nhiên, trong lòng hắn nảy sinh một ý nghĩ.
Sao không dụ dỗ Thuần Vu Thành? Để Thuần Vu Thành kẻ trong nghề làm việc, chẳng phải thành quả hơn xa so với chính mình loại ngoại đạo sao?
Nghĩ kỹ hơn, Tả Mạc càng thấy như vậy rất tốt. Chủ ý chính của hắn là kiếm tinh thạch, tránh miệng ăn núi lở, kiếm chút thu nhập thêm, đối chăn nuôi hắn không hứng thú gì, thứ hắn cần nghiên cứu đã quá nhiều, nếu như lại thêm một môn chăn nuôi, hắn khẳng định ăn không tiêu.
Thuần Vu Thành thao thao bất tuyệt, vẻ cuồng nhiệt trong ánh mắt Tả Mạc rất quen thuộc, nói rõ đối phương đối chăn nuôi cực độ nhiệt tình say mê.
Khi thấy ánh mắt chấp nhất như vậy, Tả Mạc lập tức quyết định, dụ dỗ Thuần Vu Thành.
Thuần Vu Thành giải thích đến nửa đường vô ý thức thấy ánh mắt Tả Mạc xanh lè như sói đói, nhất thời trong lòng run run, đầu lưỡi suýt nữa thắt. Nhưng khi gã nhìn lại, ánh mắt sư huynh lãnh đạm không lớp, giống như cao thủ thiền tông, phong độ tự thành.
Nguyên lai là ảo giác! Thuần Vu Thành thở dài một hơi, chỉnh lại suy nghĩ, tiếp tục giảng tiếp.
Tả Mạc giả dạng đang nghe, âm thầm móc ra trong giới chỉ một ngọc giản trống, sao chép vào một ít pháp môn.
Đợi khi Thuần Vu Thành nói xong, hắn vội khen: "Thuần sư đệ quả nhiên tạo nghệ phi phàm, làm ta kiến thức đại tăng!"
"Sư huynh quá khen, tiểu đệ vừa mới nhập môn!" Thuần Vu Thành khiêm tốn nói.
Tả Mạc bỗng nhiên thình lình hỏi: "Thuần sư đệ, ngươi xem đầm này thế nào?"
"Tiểu đệ kiến thức ngu dốt, xem không hiểu. Chỉ nhận biết phù trận tẩm bổ trong đó, nghĩ là có clieen quan với chăn nuôi." Thuần Vu Thành thành thành thật thật mà trả lời.
"Thuần sư đệ quả nhiên tinh mắt!" Tả Mạc vỗ tay lại tán, chỉ là phối với một bộ mặt không biểu tình, cổ quái nói không nên lời. Hắn giả vờ thần bí nói: "Nói về đầm này, là ta theo một ngọc giản cổ nát, tên gọi đầm cửu thiên động huyền chân huyễn thần quang hóa giao vi long!"
"Cửu thiên động huyền chân huyễn thần quang... hóa giao vi long..." Thuần Vu Thành nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nhắc lại cái tên kỳ lạ dài vô cùng.
Tả Mạc ánh mắt nghiêm túc, không chút nào giống nói giỡn, hắn chậm rãi xuất ra ngọc giản vừa ghi vào: "Ngọc giản cổ tàn kia sau khi ta đọc hết liền hóa thành tro bụi, tiếc là ta không hiểu chăn nuôi, chỉ có thể ghi nhớ cái đại khái. Sư đệ xem qua."
Hắn chắc chắc thật sự, lực mê hoặc của ngọc giản này với Thuần Vu Thành là trí mạng. Trong ngọc giản, hắn xóa bớt lượng lớn nội dung mẫn cảm, khiến ngọc giản nhìn qua không trọn vẹn đầy đủ, bất quá hắn tin tưởng, cho dù bộ ngọc giản này không trọn vẹn, đối Thuần Vu Thành mà nói, cũng là đủ rồi!
Thuần Vu Thành bán tín bán nghi mà nhận ngọc giản, nói thật, nếu như không phải Tả Mạc sư huynh cho tới nay chữ tín không sai, gã vừa rồi khẳng định phẩy tay áo bỏ đi.
Cái tên này, thực sự...
Bất quá, khi gã thấy câu đầu tiên của ngọc giản, thân thể như vướng phải gai, đứng ngốc tại chỗ.
Tả Mạc cũng không giục.
Hắn không chút lo lắng Thuần Vu Thành học trộm tại chỗ, thứ Bồ yêu cho, về cơ bản, sẽ không dễ hiểu. Điểm này, bia mộ lại vừa đúng là tương phản, thức bia mộ cấp, hoàn toàn không cần dùng quá nhiều đầu óc. Huống chi, quan trọng nhất của pháp môn này là kiến tạo đầm, kết cấu đầm phức tạp vô cùng, ngoại trừ Tả Mạc, trên đảo Hoang Mộc không ai có thể rõ ràng. Trên thực tế, dẫu là chính Tả Mạc, có thể kiến tạo bất quá cũng chỉ là đầm luyện yêu cấp một.
Thuần Vu Thành ngẩng đầu, gã ánh mắt tan rã, thần tình dời đi, qua hồi lâu, con ngươi mới khôi phục tiêu cự. Phục hồi tinh thần xong, chuyện đầu tiên gã làm là nạp đầu bái: "Sư huynh dạy ta!"
Có thể ở hai mươi bốn tuổi lấy được bạch xà ngọc bài, thiên phú tạo nghệ của Thuần Vu Thành trong chăn nuôi tự nhiên không cần nói, chỉ lần đầu tiên, gã đã rõ ràng giá trị mai ngọc giản này.
Không, là giá trị pháp môn nó gìn giữ!
So Tả Mạc gã càng rõ giá trị của nó!
Tả Mạc dự đoán hoàn toàn không sai, ngọc giản này, mê hoặc gã, là trí mạng!
Tả Mạc vội vã nâng Thuần Vu Thành dậy: "Sư đệ không cần như vậy, sư huynh đệ chúng ta, ở đây hoang đảo, tự cần phải giúp đỡ lẫn nhau." Hắn nhân cơ hội gài ý nghĩ của mình: "Đối chăn nuôi ta thuần túy là ngoại đạo, đầm hóa giao vi long này, ngô, chúng ta cứ gọi đầm thú thôi, là để sư đệ đến quản, không biết sư đệ ý kiến ra sao?"
Thuần Vu Thành mừng rỡ: "Cầu còn không được!"
Có thể trông nom đầm thú, rõ là cơ hội học tập tuyệt hảo, pháp môn này bác đại tinh thâm, càng khiến gã thấy kích động, hận không thể lập tức bàn trở lại.
Tả Mạc trầm ngâm nói: "Bây giờ tình cảnh đệ ta, sư đệ nói vậy cũng sáng tỏ. Mục đích ta kiến lập đầm thú, chỉ là hy vọng có thể có chút tiền, tránh miệng ăn núi lở, cũng có thể vì chúng ta ở đảo Hoang Mộc mà dựng căn cơ."
Thuần Vu Thành khôi phục vài phần bình tĩnh: "Vu Thành minh bạch!"
Tả Mạc thoả mãn nói: "Nếu là kiếm lợi nhuận, thu được cần rõ ràng."
Thuần Vu Thành vội nói: "Vu Thành chỉ cầu có thể học được pháp này, không cầu tinh thạch!"
Tả Mạc lắc đầu: "Anh em ruột còn phải mở sổ rõ ràng, việc nào ra việc đó. Thu lợi từ đầm thú, sư đệ ba thành."
Thuần Vu Thành vừa định lắc đầu cự tuyệt, lại nghe Tả Mạc nói: "Sư đệ chớ có cự tuyệt, đây là phần sư đệ nên được, hắc hắc, sư đệ nếu thấy xấu hổ, thường ngày thêm chút tâm tư là được!"
Tả Mạc đi lên từ đệ tử ngoại môn, thế gian rất nhiều sự tình, nhìn thông thấu. Chỉ có đem cảm tình cùng lợi ích kết hợp cùng một chỗ, hợp tác như vậy, mới có thể ổn định.
Thuần Vu Thành trong lòng cảm kích, lại không biết nên nói cái gì, chỉ là gật đầu lia lịa. Trong lòng gã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho tốt.
Tả Mạc hắc hắc cười nói: "Được rồi, nơi đây vậy giao cho sư đệ, như cần tài liệu gì, hô một tiếng là được."
Trong ý thức hải, Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ.
Tả Mạc thoả mãn vỗ vỗ tay, nghênh ngang mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT