Nàng mặc trên người một một đạo bào nữ đệ tử Tiên La màu đỏ thẫm, tóc đen nhánh vén lên trên, được cài bởi một cây trâm, băng cơ ngọc cốt, cao vút như lập, bất quá trong cặp mắt kia lại luôn có một cổ khí khái hào hùng mà những nử tử khác không có.

- Ngươi cái tên này, ngược lại thật hay a. Vài ngày không gặp, nghe nói ngươi đã chạy đi đánh nhau, sửa trị đám người Hải Ngoại Thập Phái một phen có phải không.

Tô Tử Huyên duỗi ra một bàn tay tuyết trắng đặt ở trên đầu Lâm Hi, không để hắn phản ứng đã dùng sức vuốt vuốt. Mặc dù nói lời trách cứ... nhưng vẻ tự hào và cao hứng trên mặt lại lộ rõ ràng.

Tô Tử Huyên xuất thân từ Ngũ Lôi Phái, Lâm Hi cũng là Ngũ Lôi Phái, đều là người trong nhà. Trông thấy Lâm Hi có được thành tích kinh thế hãi tục như vậy, sư tỷ như Tô Tử Huyên sao có thể mất hứng được.

Lâm Hi có chút ngại ngùng cười cười, biết rõ nàng nói là chuyện trong Diễn Vũ Thính. Hắn kỳ thật cũng không phải là người ngại ngùng, cũng chỉ có ở trước mặt vị Đại sư tỷ Ngũ Lôi Phái này hắn mới như vậy.

Lâm Hi và Tô Tử Huyên đều lớn lên ở Ngũ Lôi Sơn, một mực được nàng chiếu cố.

Trong nội tâm Lâm Hi, sớm đã coi nàng như thân nhân của mình, cho nên lúc gặp nàng ở Tiên La Phái mới cao hứng như vậy.

- Sư tỷ, nguyên lai ngươi cũng biết.

Lâm Hi cười cười:

- Vào đi.

- Tiểu tử, đừng nóng vội. Ta lần này tới là để giới thiệu cho ngươi một người đấy.

Tô Tử Huyên nói xong, liền vẫy vẫy tay với bầu trời.

- Ah?

Lâm Hi vẻ mặt ngạc nhiên, một tia ngại ngùng trong lòng đột nhiên biến mất. Tô Tử Huyên muốn giới thiệu với hắn một người, đây là lần đầu tiên. Trong lúc nhất thời, hiếu kỳ trong lòng Lâm Hi còn hơn cả kinh ngạc.

- Người nào?

Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Tô Tử Huyên hướng lên trời vẫy vẫy tay, mang theo thần sắc tự hào và vui sướng:

- Phu quân, xuống đây đi!

Vèo!

Hào quang lóe lên, một đạo kim quang xẹt qua bầu trời, từ trên trời giáng xuống, đáp xuống mặt đất. Lúc nhìn lại, lại là một nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, lớn lên cực kỳ anh tuấn. Hắn mặc trên người một bộ tố bào màu trắng, trên lưng buộc lên một dải tơ lụa, rủ xuống một ống tiêu ngọc bích.

Chợt nhìn, còn tưởng rằng là một gã thư sinh văn nhược khảo thủ công danh trong thế tục, nhưng lúc nhìn kỹ lại, thần quang bức nhận trong đôi mắt kia dù thế nào cũng không thể dấu được.

Lâm Hi lộ vẻ ngạc nhiên. Người thư sinh văn nhược này trước khi đứng trên không trung cách gian phòng bọn họ không đến mười trượng. Khoảng cách gần như vậy nhưng lúc trước hắn rõ ràng không phát giác được gì, căn bản không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

- Chân truyền đệ tử!!

Một hồi tiếng kinh hô từ phía sau truyền đến, Bạch Nguyên và Âu Dương Nạp Hải đều đứng lên. Đặc biệt là Âu Dương Nạp Hải, ánh mắt nhìn về phía người thư sinh văn nhược kia tràn đầy khiếp sợ.

Hắn lúc đầu còn không để ý, nhưng ngay lúc thư sinh văn nhược xuất hiện ở cửa ra vào thì hắn lại đột nhiên cảm thấy một cổ tiên khí cực kỳ thuần túy.

Cổ tiên khí này cũng không cường đại lắm, hiển nhiên đối phương đã đè nén tu vi của mình. Nhưng phẩm cấp tiên khí lại khiến kẻ khác phải khiếp sợ, là Thuần Dương tiên khí mà chỉ chân truyền đệ tử mới có thể có, hơn nữa nhìn qua, dường như còn cao cấp hơn Thuần Dương tiên khí bình thường một chút.

Thư sinh văn nhược kinh ngạc nhìn thoáng qua Âu Dương Nạp Hải, lập tức nhìn về phía Lâm Hi, vẻ mặt vui vẻ nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi tốt. Ta là Dương Kỷ.

Ánh mắt nhu hòa, có chút thiện ý, ánh mắt nhìn Lâm Hi cũng giống như Tô Tử Huyên vậy, giống như đang nhìn tiểu đệ của mình vậy.

Trong tích tắc này, trong đầu Lâm Hi xẹt qua một đạo điện quang, bỗng nhiên toàn thân chấn động, không thể tin nói:

- Đại sư tỷ, không phải chứ? Ngươi, ngươi... Các ngươi lại là tiên...

Chữ Lữ cuối cùng còn chưa phát ra, bởi vì Tô Tử Huyên đã đá tới một cước, oán trách nói:

- Ngươi tiểu tử này, không nên nói lung tung. Muốn chết ah!

Tuy rằng ngoài miệng phủ nhận, nhưng ánh mắt Tô Tử Huyên nhìn về phía Dương Kỷ ở một bên lại ôn nhu mà mật ngọt, gián tiếp thừa nhận suy đoán của Lâm Hi.

Tô Tử Huyên từng nói qua, cơ duyên xảo hợp, gặp được một gã đệ tử Tiên La Phái, hắn đã đưa nàng đến Tiên La Phái. Nhưng Lâm Hi không nghĩ tới, nguyên lai bọn hắn lại là quan hệ Tiên lữ.

- Ha ha ha...

Lâm Hi nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi nở nụ cười. Đại sư tỷ mạnh mẽ như vậy, trước kia ở Ngũ Lôi Phái, các đệ tử cơ hồ đều bị nàng giáo huấn mấy lần, không nghĩ tới, nàng lại có thể tìm ra một tình lữ như vậy.

- Còn cười! Còn không mau để cho chúng ta đi vào, muốn chết ah!...

Tô Tử Huyên bị Lâm Hi khám phá ra quan hệ liền có chút thẹn quá hóa giận nói.

Nàng đương nhiên biết rõ, nàng trước kia ở Ngũ Lôi Phái cường thế cỡ nào, hình tượng bá đạo, hiện giờ lại như chim non nép vào người, đương nhiên sẽ khiến hắn kinh ngạc rồi.

Loại phản ứng này của Lâm Hi cũng nằm trong dự liệu của nàng. Cho nên lúc lần đầu gặp mặt, Tô Tử Huyên mới cố ý không đề cập tới hai người là quan hệ Tiên lữ.

- Vào đi.

Lâm Hi thuận thế hoàn toàn mở rộng môn. Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được muốn cười.

Sư huynh đệ và Đại trưởng lão Ngũ Lôi Phái nếu biết rõ Tô Tử Huyên đã tìm được một gã Tiên lữ, đoán chừng phản ứng còn kịch liệt hơn cả hắn đấy chứ.

- Cái này còn không sai biệt lắm.

Tô Tử Huyên mang theo Dương Kỷ đi đến.

- Mời ngồi!

Âu Dương Nạp Hải và Bạch Nguyên cũng không biết trong lòng Lâm Hi nghĩ gì, chỉ nhiệt tình chiêu đãi Tô Tử Huyên và thư sinh văn nhược bên người nàng. Đặc biệt đối với Dương Kỷ, càng cực kỳ tôn trọng.

Âu Dương Nạp Hải là thập trọng Thánh vương của Thần Tiêu Tông, địa vị cao thượng, hơn xa Thánh tử, Hư Tiên. Nhưng so với Chân truyền đệ tử, chênh lệch giữa song phương lại không cách nào tính toán.

Bước vào Tiên Đạo Cảnh, trở thành Chân truyền đệ tử, là mộng tưởng của tất cả nội môn đệ tử. Âu Dương Nạp Hải tuy rằng cách Tiên Đạo Cảnh, chỉ một bước ngắn, nhưng một bước này nhưng lại như khác biệt ngày đêm, như Chỉ Xích Thiên Nhai.

Thánh vương cả đời không bước vào Tiên Đạo Cảnh, chết già ở thập trọng Đại viên mãn vẫn rất nhiều.

Đối với Âu Dương Nạp Hải mà nói, thư sinh văn nhược bên người Tô Tử Huyên đại biểu cho một loại biểu tượng, một loại mục đích, một loại cực hạn, đó chính là Tiên Đạo Cảnh. Luận địa vị hơn xa hắn.

Sư tỷ ở thế tục của Lâm Hi lại là Tiên lữ của một gã chân truyền đệ tử cái này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Cái này giống như hoàng đế, cưới một dân nữ xuất thân thôn dã vậy. Ví von này tuy rằng không thỏa đáng lắm, nhưng lại phản ánh chân thật chênh lệch địa vị giữa hai người!

Đồ đãi khách trong phòng đều đầy đủ, đều có sẵn. Về phần trà quả các loại, trên người ba người cũng có một chút.

Một đám năm người phân chủ khách ngồi xuống, Tô Tử Huyên gương mặt luôn hồng hồng, không được tự nhiên. Nàng vốn không phải dạng này, bất quá, chuyện thế này dù tính cách có mạnh mẽ hơn cũng sẽ như vậy thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play