Xuyên thấu qua Kiếm chủng trong thể nội do Vạn Kiếm đại pháp hình thành, Lâm Hi có thể rõ ràng cảm giác được trong cơ thể Thập bát hoàng tử ẩn ẩn có một đạo kiếm ý hơi yếu đang ngủ đông.

Đạo kiếm ý này như có như không, tựa như một người đang cúi xuống hành lễ, giống như là tôm đang ngủ đông trong khe đá. Hi vọng dùng loại phương thức này để tránh thoát cảm giác của mọi người.

- Đây là kiếm chủng của Thái Bạch kiếm đạo sao?

Con mắt Lâm Hi nhắm lại, ngón tay bạt động hai cái.

Vèo!

Liền ở trong nháy mắt này, con mồi giống như bị đánh thức, một đạo bạch mang sắc bén huy mang tứ phía, vèo một cái đâm xuyên huyết nhục của Thập bát hoàng tử, từ bên trong bay ra.

Trong khoảng cực ngắn liền bắn tới trước mặt của Lâm Hi, hướng mi tâm của hắn mà đi. Lần này nếu như mà trúng, Lâm Hi lập tức tử vong.

- Coi chừng!

Thay đổi đột ngột, Khí Thánh Vương cũng là khinh thường, không nghĩ tới một Người chết đến mức không thể chết thêm nữa còn có thể bày trò. Khoảng cách gần như thế, muốn ngăn cản đã là quá muộn.

- Hừ! Muốn giết ta, nào có dễ dàng như vậy!

Thân hình Lâm Hi bất động, trong con mắt bắn ra một đám tinh mang bạo thiểm rồi biến mất.

Thái Bạch kiếm chủng này là vật chết, có thể giấu diếm Luyện Khí sĩ nhưng không thể giấu được Lâm Hi. Vạn Kiếm đại pháp đối với tất cả kiếm đạo đều có cảm ứng, một kích này nhìn như đột ngột nhưng Lâm Hi đã sớm chuẩn bị.

- Hô! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lâm Hi há mồm phun một cái, một cỗ kiếm khí chói mắt phảng phất như giang hà bộc tố dâng lên mà ra, hóa thành một mảnh kiếm quang chói mắt ngăn cản viên đạn sắc bén màu trắng bạc này.

Xùy!

Bạch sắc kiếm mang ngàn vạn nhỏ như sợi tóc xuy xuy duệ hưởng, trong thời gian ngắn ở trong một tấc hư không kịch liệt xung đột đụng nhau.

Viên đạn màu trắng bạc kia tả xung hữu đột nhưng thủy chung không thể xông phá kiếm khí của Lâm Hi.

- Lệ!

Một tiếng duệ khiếu, Viên đạn màu trắng bạc này quay đầu về phía tay, một cái chớp mắt trăm trượng, hướng về phương hướng Thái Bạch hoàng thành bắn tới.

- Đã đến trước mặt ta còn muốn chạy sao?

Tinh mang trong mắt Lâm Hi lóe lên, dưới chân đạp một cái, phịch một tiếng tung hoành mà ra, Tiểu na di pháp được thi triển đến cực hạn.

- Phong Ấn đại pháp!

Lâm Hi hai tay kết ấn, năm ngón tay phải chỉ về hư không phía trước nắm một cái.

- Ông!

Hư không vặn vẹo, lập tức trở nên bắt đầu mơ hồ. Viên đạn màu trắng bạc này vốn là nhanh như điện chớp, nhưng giờ khắc này tựa như rơi vào một cái tường vây vô hình bốn phía, tả xung hữu đột, bộc phát ra từng đạo kiếm mang sắc bén nhưng cũng không có cách nào đột phá lao lung.

- Phong!

Không gian bốn phía nhanh chóng co rút lại, đổ sụp xuống, chỉ thấy hào quang lóe lên, trong lòng bàn tay của Lâm Hi đã có nhiều hơn một viên đại màu trắng bạc.

Tuy bị phong ấn nhưng viên đạn này giãy dụa như trước. Ở viên Thái Bạch kiếm chủng này Lâm Hi cảm giác một cỗ địch ý quen thuộc, đó là thuộc về Thập bát hoàng tử.

- Đây là có chuyện gì?

Sau lưng, Khí Thánh Vương chạy tới, nhìn thấy Lâm Hi chưởng khống cục diện cũng có chút thở ra nhẹ nhàng.

Tiên đạo đệ tử đối với người trong kiếm đạo càng là kiêng kỵ, sợ hãi. Bởi vì kiếm đạo rất khó học, yêu cầu thiên phú cùng ngộ tính cực cao, cho nên người đủ tư cách để học đích xác có rất ít.

Cho nên cho dù là cường giả như Khí Thánh Vương đối với lý giải về kiếm đạo cũng là hiểu biết có hạn.

- Lúc cuối cùng nhất là ta chém giết Thập bát hoàng tử này. Một điểm ý niệm oán hận của hắn cũng rút vào bên trong cái Kiếm hoàn, cho nên mới có một màn này. Đã chết chính là chết, cỗ ý niệm đối địch này cũng chỉ mà một cỗ ý niệm, chờ ta tốn một đoạn thời gian là có thể hàng phục được nó.

Lâm Hi thản nhiên nói, hắn đi theo Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần, truyền thừa kiếm đạo nhất mạch, cũng biết một ít kỳ hoặc bên trong.

Thập bát hoàng tử rõ ràng đã đụng chạm đến kiếm ý nên mới nghĩ tới muốn lợi dụng hắn sơ ý chủ quan cho Lâm Hi một kích, chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp Vạn Kiếm đại pháp của Lâm Hi.

- Phương hướng cuối cùng mà viên kiếm hoàn này bay về chính là Thái Bạch hoàng cung, ta đoán Thái Bạch hoàng triều hẳn là có chút bí pháp có thể đem những kiếm chủng thuần túy này triệu hồi, tránh rơi vào trong tay người ngoài.

Lâm Hi nhìn Thái Bạch hoàng thành ở phía tây một cái, thản nhiên nói.

Kiếm hoàn có tác dụng đối với người trong kiếm đạo không cần nói cũng biết, mỗi cái kiếm hoàn thuần túy, thành thục đều có ý nghĩ là có thể tiết kiệm thời gian, bồi dưỡng ra một gã cao thủ mới.

Ở trong kiếm đạo, sau khi loại đệ tử này tử vong, phương pháp triệu hoán Kiếm đạo kiếm hoàn từ ngàn dặm trở về có rất nhiều, mỗi nhất mạch đều không giống nhau.

Người dù chết, kiếm lại tồn!

Đây là phương pháp đặc thù để bảo trì truyền thừa của kiếm đạo nhất mạch có nhân khẩu không nhiều.

Chỉ là đáng tiếc, viên Thái Bạch kiếm hoàn này gặp phải lại là Lâm Hi. Lâm Hi đã giao thủ với Thập bát hoàng tử, biết rõ Thái Bạch kiếm đạo lợi hại, hắn cũng biết kiếm hoàn trên người của Thập bát hoàng tử bất đồng với hai gã hoàng thất cung phụng, là kiếm hoàn thuần túy.

Nắm giữ kiếm hoàn tương đương với nắm giữ một môn kiếm đạo. Vật cường đại như thế, Lâm Hi làm sao sẽ để cho nó chạy mất.

- Trách không được.

Khí Thánh Vương nghe xong, nhìn phương hướng trước đó Khí Thánh Vương bay đi, nhẹ gật đầu, chợt nói.

Lâm Hi cũng không nhiều lời, cầm lấy viên Thái Bạch kiếm hoàn của Thập bát hoàng tử lên, há miệng ra, phun ra một đạo kiếm mang trực tiếp bao trùm Thái Bạch kiếm hoàn, sau đó co rụt lại trực tiếp nuốt vào trong bụng, dùng kiếm khí của Vạn Kiếm đại pháp đến trấn áp trong đan điền.

Trên cái kiếm hoàn này còn lưu lại khí tức cùng ý chí của Thập bát hoàng tử hòa làm một thể với Thái Bạch kiếm hoàn. Lâm Hi còn cần tiêu tốn thời gian không ngắn mới có thể đánh tan những lạc ấn này, thu để bản thân sử dụng!

- Đây là Thái Bạch kiếm, hẳn là sẽ hữu dụng với ngươi. Còn có Thứ nguyên tiểu tiên đại, đây đều là chiến lợi phẩm của ngươi!

Thủ chưởng của Khí Thánh Vương ném đi, đã đem Thái Bạch kiếm cùng Thứ nguyên tiểu tiên đại thả tới.

Loại cường giả có cấp bậc như Thập bát hoàng tử, nếu nói là trên người không có gì tốt đó là không có khả năng. Bất quá Khí Thánh Vương còn khinh thường loại chuyện đi chiếm tiện nghi cảu sư đệ bổn môn, là người đứng đầu nội môn đệ tử, Khí Thánh Vương có tự tôn cùng kiêu ngạo của mình.

Lâm Hi có chút do dự một chút, mơ hồ cảm giác ra cái gì, cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp nhận lấy.

Thái Bạch kiếm ba thước sáu tấc, toàn thân ngân bạch, thân kiếm giống như mặt kính phản xạ hào quang. Sống kiếm hơi nghiêng, có hoa văn màu ngân bạch, tạo hình theo phong cách cổ xưa, tựa hồ hơi có năm tháng.

Mũi kiếm rất sắc bén, trảm kim tước thạch, xuy mao đoạn phát, liếc mắt nhìn tựa hồ con mắt cũng bị thương.

Lâm Hi thò tay trên thân Thái Bạch kiếm vuốt ve một chút, lập tức có một trận kiếm ngâm kéo dài như có như không vang lên trong hư không, thanh âm kéo dài thật lâu không dứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play