Lâm Hi khẽ cúi đầu, nhìn vào trong hàng đệ tử Tiên La Phái trông thấy Huyền Băng Thánh tử cùng lão giả đang tùy ý thương lượng với nhau. Quả nhiên khi Lâm Hi che dấu tu vi đã không làm lão giả chú ý tới.

- Ha ha. Ở xa tới là khách, chư vị đi theo ta.

Lão giả áo đen cười lớn một tiếng, khoát tay với mọi người, lập tức hóa thành một đạo mây đen phóng lên trời.

- Đi thôi.

Huyền Băng Thánh tử theo sát phía sau bay lên trời. Mọi người còn lại cũng theo phía sau.

Lâm Hi quay đầu lại nhìn qua Địa Ngục Ma Long cùng Tạp Mễ Lạp đã biến mất rồi, lúc này mới hơi chút an tâm.

- Một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết, trưởng lão, ngươi đừng là cho ta nan đề quá lớn. Đây không phải đang bức ta chém giết sao?

Trong nội tâm Lâm Hi thở dài một tiếng, theo sau.

Cũng may người của Băng Sương Cung không phải yêu tức tà, cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì. Bắc Băng Nguyên này là nơi hiểm ác, càng không có thế hệ nhân từ ở đây, Lâm Hi cũng chẳng có gánh nặng cái gì.

Nhưng mà cho dù cứng rắn tranh đoạt thì Băng Sương Cung cũng không phải dễ sống. Tám gã cường giả Đạo Căn Kỳ và hai đầu Hư Tiên đại yêu tọa trấn giống như ngọn núi lớn áp trong lòng Lâm Hi.

Đội hình như vậy đổi lại là ai cũng cảm thấy áp lực, đều cân nhắc thật kỹ trước chính mình co bao nhiêu cân lượng, có thể còn sống đi ra ngoài hay không.

Chấp Pháp trưởng lão đúng là cho Lâm Hi nan đề khó khăn.

Trên đỉnh Mục Mã Phong có tòa cung điện bằng băng. Chung quanh băng cung có cấm chế khổng lồ tản ra ánh sáng nhạt, bao trọn băng cung vào trong.

Một đạo cấm chế đơn giản chủ yếu là dùng phòng hộ mưa đá thiên thạch ở trong Băng Sương Tuyết Nguyên này.

- Mời các vị vào!

Lão giả áo đen nhìn qua mọi người.

Trong Băng Sương Cung ngư long hỗn tạp, không chỉ có tán tu, cũng có rất nhiều người mặc quần áo của tông phái. Một đám người hối hạ đang làm chuyện của mình, đều là người tới mua Băng Sương Ma Thiết.

Băng Sương Ma Thiết tuy đắt đỏ, bình thường ít người mua. Nhưng mà đặt trong cả thế giới tiên đạo lại chẳng ít đâu.

- Thật nhiều luyện khí sĩ băng hệ.

Lâm Hi lẫn vào trong đám người, cũng đang đánh giá những luyện khí sĩ trong Băng Sương Cung, có người Đế Cực Cung, Thái A Tông, Vạn Ma Lĩnh người đều có. Nhưng tuyệt đại bộ phận là tu luyện giả thủy hệ, băng hệ, hơn nữa hỏa hầu rất sâu.

Trong đó có không ít người có cùng cảnh giới với Huyền Vũ Thánh tử, Thanh Giao Thánh tử.

Thủy hệ, hỏa hệ trời sinh tương khắc. Một Băng Sương Cung tụ tập hơn trăm tên luyện khí sĩ thủy hệ băng hệ, chuyện này làm cho Lâm Hi có chút không thoải mái. Liệt Dương Chân Hỏa trong người rục rịch như muốn tan ra.

Lâm Hi tu luyện Liệt Dương Đại Pháp hỏa hầu quá sâu, một khi phóng ra thì quá chói mắt ở đây. Đối với Lâm Hi mà nói không phải chuyện tốt gì.

- Người tới, mang các vị khách nhân Tiên La Phái đi dạo, không được lãnh đạm.

Lão giả áo đen vẫy tay, bảo người hầu Băng Sương Cung đi tới đây.

Lão giả áo đen cũng không nhiều lời, chỉa chỉa người của Tiên La Phái sau đó lập tức rời đi.

- Chư vị, mời đi theo ta. Ta mang các vị đi xem nơi đặt chân.

Tôi tớ khom người, đi trước dẫn đường.

Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, tiến lên một bước nói với Huyền Băng Thánh tử:

- Huyền băng sư huynh, các ngươi đi trước đi. Ta có một số việc nên đi dạo ở đây trước.

Ánh mắt Huyền Băng Thánh tử chớp lên một cái, dường như đã đoán được cái gì, cũng không nhiều lời.

- Ân, ngươi đi đi. Nhưng mà cẩn thận một chút.

Huyền Băng Thánh tử nói xong liền dẫn đệ tử Tiên La Phái quay người mà đi.

Trong Băng Sương Cung đám người đi lại như thủy triều, trừ một ít nhân vật cấp Thánh tử thì cũng có không ít đệ tử nội môn bình thường xen lẫn vào trong. Lâm Hi đi lại bên trong không chút thu hút.

- Vách tường thật cứng rắn. Căn bản không có yếu ớt như nhìn bề ngoài.

Lâm Hi xen lẫn vào trong đám người, thò tay đụng lên vách tường Băng Sương Cung, cảm giác cứng rắn từ trong lòng bàn tay truyền tới. Thậm chí còn lập tức có một tầng hàn khí bao trùm canh tay Lâm Hi, thậm chí còn hóa thành một tầng băng mỏng.

- Ha ha, nếu như ngươi cho rằng những chút tường băng này quá yếu thì sai lầm rồi, nơi này được cung chủ đúc tạo bằng Băng Sương Ma Thiết, lại dùng bí pháp tế luyện qua còn cứng rắn hơn sắt thép cả trăm lần đấy.

Một nam tử trẻ tuổi yêu tộc mặc áo bào tím nhìn thấy cử động của Lâm Hi thì cười nói. Hắn ngũ quan không bình thường, có chút chỗ còn bảo trì đặc điểm của yêu thú, xem xét chính là Yêu tộc.

- A, thì ra là thế, cảm tạ sư huynh chỉ giáo.

Lâm Hi cười cười, chắp chắp tay, cũng không có nhiều lời, lập tức đi vào trong điện.

Lâm Hi nhìn qua những người khác hỏi thăm bốn phía, đánh giá bố cục trong Băng Sương Cung. Trên Mục Mã Phong hoặc sáng hoặc tối, khắp nơi đều là người của Băng Sương Cung, thủ vệ sâm nghiêm, thực lực cũng không quá cường đại.

Lâm Hi phát hiện không ít cường giả ngũ trọng, lục trọng nhưng đám gọi là bát tiên của, Băng Sương Cung thì không thấy người nào cả.

- Vị đạo huynh này, vì sao không tìm thấy phó cung chủ nhỉ?

Lâm Hi đi ngang qua cao thủ yêu tộc và dừng lại.

Cao thủ yêu tộc này cũng không nghi ngờ gì, có thể đi vào Băng Sương Cung phần lớn đều là người quen đã từng giao dịch, hoặc là khách hàng lớn. Bởi vậy nghe Lâm Hi hỏi cũng giải thích.

- Ha ha, tám vị phó cung chủ trừ khách nhân trọng yếu thì bình thường không gặp người. Trong đó có năm phó cung chủ ở trong núi tu luyện, bình thường chỉ có hai vị phó cung chủ chủ trì sự vụ. Một phó cung chủ khác đang ở trong Băng sương chi tinh thu thập Băng Sương Ma Thiết, bình thường không xuất hiện. Chỉ có ngày mười lăm mỗi tháng mới đi ra.

- Ngày mười lăm?

Trong nội tâm Lâm Hi Lộp bộp:

- Không phải là ngày hôm nay sao?

Trong đầu Lâm Hi xuất hiện nhiều suy nghĩ trong đầu, nhưng mà trên mặt lại bất động thanh sắc.

- A, nghe qua trong Băng Sương Cung có nghe qua đại danh Phúc Thiên Hư Tiên cùng Trấn Địa Hư Tiên. Ta là đệ tử mới gia nhập tông phái tiên đạo không bao lâu, bình thường không chú ý chuyện ngoài núi cũng đã nghe qua đại danh của Phúc Thiên Hư Tiên và Trấn Địa Hư Tiên. Lần này tới Băng Sương Cung trừ mua sắm Băng Sương Ma Thiết còn hy vọng nhìn thấy chân dung của hai vị cung chủ. Cũng không biết có được như nguyện hay không?

- Ha ha, thì ra ngươi mộ danh cung chủ mà tới đây.

Nghe được Lâm Hi nói vậy thì cao thủ yêu tộc của Băng Sương Cung hiển lộ thần sắc vui mừng, bộ dáng vô cùng vinh quang. Bàn tay lớn vỗ vai Lâm Hi một cái, bộ dáng thân thiện với Lâm Hi không ít:

- Ha ha, nói tới hai vị cung chủ của chúng ta quá lợi hại. Cho dù là trong Hư Tiên cũng không có bao nhiêu người đánh thắng cung chủ. Nhưng mà ngươi lần này tới chậm rồi. Hai vị cung chủ đã rời khỏi Mục Mã Phong, mang theo đan dược hiến cho Yêu Hoàng bệ hạ.

Người này nói tới Yêu Hoàng thì vẻ mặt kính trọng

- Yêu Hoàng...

Ánh mắt Lâm Hi lập lòe một chút. Tại Tử Vong Hắc Hỏa Sơn Lý Thiếu Quân đã nói những lời này.

- Xem ra Lý huynh nói đúng, Bắc Băng Nguyên có Yêu Hoàng tọa trấn. Băng Sương Cung hàng năm bán Băng Sương Ma Thiết thu nhiều đan dược như vậy chỉ sợ phân nửa là hiến cho Yêu Hoàng.

Lâm Hi nói thầm.

Lâm Hi nói chuyện Băng Sương Cung với tên yêu tộc này một hồi, cảm giác đã không hỏi thêm cho nên định rời đi.

- Đáng tiếc Băng Sương Cung nghe danh đã lâu, vốn còn muốn thấy rộng biết nhiều, xem ra để lần sau vậy.

- Đúng vậy a.

Yêu tộc này vẻ mặt tiếc hận, hoàn toàn xem Lâm Hi trở thành kẻ mộ danh Băng Sương Cung mà tới:

- Đúng rồi, ngươi còn không có đi thăm Băng sương chi tinh của Băng Sương Cung chúng ta nha, ở hậu điện, ngươi đi dọc theo nơi này ra sau là tới.

Lâm Hi nghe vậy trong nội tâm cười thầm.

Hắc, xem ra tán thưởng vài câu thì tên yêu tộc này đã xem hắn là người một nhà.

Dọc theo hướng dẫn Lâm Hi nhanh chóng đi ra sau hậu điện.

- Lạnh quá!

Lâm Hi vừa tiến vào hậu điện thì cảm thấy hàn ý lạnh thấu xương, giống như cao thủ tiên đạo đã tới đây.

Đây là một cái vườn lộ thiên, làm đất mặt kết một tầng băng sương mỏng, tối thiểu nhất cũng dày hơn một thước. So sánh với vẻ lạnh thấu xương của nơi này thì Băng Sương Cung chính là mùa hè ấp áp.

Lâm Hi bình tĩnh nhanh chóng chú ý tới khu vườn, nhìn thấy cái giếng sâu hình vuông nằm đó, mà ở trong giếng sâu một đạo sương lạnh phóng lên trời, bay lên độ cao ngàn trượng và vô số mảnh tuyết bay lả tả lên bầu trời.

Lâm Hi cảm giác được hàn ý cực lạnh là tới từ cái giếng sâu này.

- Đây là Băng sương chi tinh!

Trong nội tâm Lâm Hi thầm nghĩ.

Băng sương chi tinh chính là tồn tại truyền kỳ của Băng Sương Băng Nguyên, cũng là nơi Băng Sương Cung dựa vào phát tài. Cả Tiên Đạo Đại Thế Giới có Băng Sương Ma Thiết trân quý đều ở nơi này.

Lâm Hi nhìn qua Băng sương chi tinh, lần đầu tiên cảm giác hàn ý lạnh thấu xương, giống như linh hồn cũng bị đóng băng lại vậy. Chuyện này so với khí tức của Băng sương chi tinh phát ra còn thâm thúy, lạnh giá hơn nhiều, giống như cái giếng này chính là khu vực kết nối thế giới này và thế giới khác.

Lâm Hi có cảm giác Liệt Dương Chân Hỏa lần đầu tiên bị áp chế lực lượng. Lâm Hi có thể cảm giác được trong Băng sương chi tinh bên ẩn chứa nguyên tố băng hệ bàng bạc khôn cùng.

Trước mặt năng lượng hàn băng bành trướng này, công phá hỏa hệ của Lâm Hi cũng không thể chống lại, đây là uy áp của thiên địa, thần uy của thiên địa.

Luyện Khí sĩ ở trước mặt thiên nhiên quá nhỏ bé.

Tạch...

Lâm Hi bước qua một cước, lập tức có cảm giác như đi vào nước lạnh, Lâm Hi nhìn qua màn sương trắng đang khuếch tán ra. Sau đó một tầng hàn băng từ lòng bàn chân xâm nhập vào cơ thể.

Nơi này hàn khí quá nồng đậm, thế cho nên không khí cũng phải đóng băng. Lâm Hi đạp mạnh đi vào khu vực hàn khí.

Lâm Hi đi đứng trơn trượt, muốn chấn nát tầng băng này nhưng mà nghĩ lại vẫn thôi.

- Nhiều người ở đây mắt tinh, ít hiển lộ thì tốt hơn.

Lâm Hi nghĩ thế cho nên bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Băng sương chi tinh tỏa ra hàn khí kinh người. Nhưng mà thân thể của hắn khác với người bình thường, luận trình độ thân thể cường hoành thì chỉ sợ còn không không kém Địa Ngục Ma Long bao nhiêu cả.

Chút hàn khí này vẫn thừa nhận được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play