Editor: Nhung

Cả người Nhạc Tuyết Vi không có chút sức lực nào, cô bị phù dâu nâng đi tới lễ đài.

Hôn lễ được tiến hành theo lẽ thường, người ngoài cho rằng đây chỉ là một hôn sự nhỏ của Phong Túc và tân nương mới, mà dưới lễ đài, ánh mắt Hàn Thừa Nghị lạnh băng, tay cầm ly thủy tinh chân dài bóp mạnh rồi ngửa cổ rót thẳng vào miệng! Điều này khiến cho Phong Túc đắc ý vô cùng.

Nghê Tuấn truyền đến một tin ngắn, đã tìm được vị trí của tân phòng.

Hàn Thừa Nghị vừa cẩn thận, chu toàn với các khách khứa trong lễ cưới, vừa tìm cơ hội để chuốc rượu Phong Túc. Tiệc cưới cứ thế được tiến hành, Hàn Thừa Nghị ra hiệu cho Hàn Thiên Lỗi rời khỏi sân, lặng yên không một tiếng động đi về phía tân phòng.

“Tam thiếu.” Nghê Tuấn đã chờ ở cửa, bên cạnh có mấy người gác cửa đều đã bị Nghê Tuấn đánh ngã.

Hàn Thừa Nghị thấy Nhạc Tuyết Vi ngồi im, bất mãn nhíu mi: “Sao không đưa cô ấy đi?"

Nghê Tuấn khó xử nói: “Cái này…… Thuộc hạ vô dụng, cô Nhạc không chịu theo em đi, cô ấy lại không có sức lực còn em thì không thể ôm cô ấy được."

“Cái gì?” Hàn Thừa Nghị khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Vừa rồi rõ ràng đã cầu cứu anh, bây giờ sao lại không chịu đi cùng Nghê Tuấn? “Được rồi, để tôi đi.”

Thời gian không có nhiều, Phong Túc có thể vào bất cứ lúc nào, không thể chậm trễ.

Đẩy cửa phòng ra, Hàn Thừa Nghị đi thẳng đến giường Nhạc Tuyết Vi, cúi người bế cô lên.

“Buông ra!” Bất ngờ, Nhạc Tuyết Vi hùng hổ quát, “Anh đừng chạm vào tôi."

“……” Hàn Thừa Nghị sửng sốt, cô làm loạn cái gì? Hàng mi anh tuấn khẽ nhướng lên, quát, “Đừng làm loạn!

Thời gian không còn nhiều, chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức."

Nhạc Tuyết Vi không nghe anh, lòng cô ấm ức vô cùng, vừa rồi ở hôn lễ, anh ta thản nhiên nói không quen biết cô? Liệu anh ta phải đàn ông hay không, hay chỉ coi cô là món đồ bỏ tiền ra mua, nhưng tốt xấu gì hiện tại cô cũng được coi như người phụ nữ của anh ta, anh lại trơ mắt nhìn cô bị người ta ép hôn?

“Phải đi thì anh cứ đi, tại sao tôi phải đi?" Nhạc Tuyết Vi vừa nói, vừa giãy giụa, tuy rằng lực đạo rất nhỏ, nhưng ý muốn phản kháng lại mãnh liệt vô cùng.

Hàn Thừa Nghị nhíu mày, đã không còn kiên nhẫn. “Không đi? Chẳng lẽ em muốn ở lại đây, trở thành "vợ lẽ" của Phong Túc?"

“Phải!” Nhạc Tuyết Vi mạnh miệng.

“Em!” Sắc mặt Hàn Thừa Nghị lạnh đi, châm biếm, “Có phải em cho rằng đi theo vua bài thì sẽ được sung sướng? Tuổi của ông ta còn lớn hơn cả cha em đấy. Hơn nữa, ông ta có vợ lớn, thê thiếp cũng đếm không xuể. Nói em là vợ lẽ cũng thật tình đề cao quá rồi. Hôn lễ này chẳng qua chỉ là chơi đùa với em mà thôi."

“Đi theo anh hay ông ta có gì khác nhau sao? Tôi vốn là loại người này, có đi theo ai cũng không thay đổi."

Sắc mặt Hàn Thừa Nghị xanh mét, đúng là bị làm cho tức chết, trừ cháu trai Hàn Thiên Lỗi thì chỉ có nha đầu này mới làm anh tức giận đến vậy. “Đừng quên, 1000 vạn, em đã bán cho tôi. Sau này em muốn đi theo ai thì tùy, nhưng trước hết phải để tôi dùng cho đủ, phải trả cho hết nợ."

“Khốn kiếp!” Nhạc Tuyết Vi giơ lên tay tát Hàn Thừa Nghị, bởi vì không có sức lực, bàn tay dừng lại trên mặt anh ta mềm như vuốt ve, Hàn Thừa Nghị thấy vậy liền cười nhạo một tiếng.

Hàn Thừa Nghị cương quyết bế Nhạc Tuyết Vi ra ngoài, không muốn nghe cô cô này lải nhải gây rối nữa. “Tam thiếu.”

"Chú ba"

“Đi mau, xe đâu rồi?"

“Đều dừng ở cửa sau, đi xuyên qua vườn hoa là được, mấy vệ sĩ bên kia đều đã bị đánh gục."

Nghê Tuấn và Hàn Thiên Lỗi đi trước dẫn đường, Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi đi ở phía sau. Tiệc cưới vẫn đang diễn ra, bọn họ đi ở hậu viện chắc cũng không ai thấy được.

Sắp tới cửa sau thì bỗng, phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nghe tiếng là biết có không ít người. Hàn Thừa Nghị lạnh mặt, nhanh chóng dừng bước, nhìn cháu trai Hàn Thiên Lỗi nói: “Thiên Lỗi, cháu ôm cô ấy đi trước đi."

“Chú ba!” Hàn Thiên Lỗi lắc đầu, “Không, chú ba, chú bế cô ấy đi trước đi."

Hàn Thừa Nghị nhíu mi, nôn nóng thúc giục: “Nghe chú! Nữ nhân của Phong Túc đã cùng cháu qua lại, chuyện này chắc chắn ông ta nuốt không trôi! Chuyện này ắt phải đến hồi kết, chú sẽ giải quyết mọi việc với ông ta."

“Chú ba, là cháu đã sai!” Hàn Thiên Lỗi đỏ mắt, họa là cậu gây ra, vậy mà lại phải để chú ấy gánh vác.

“Thiên Lỗi, cháu là người thừa kế duy nhất của Hàn gia, chú không thể để cháu xảy ra chuyện được."

“Không, chú ba……”

“Nghê Tuấn, đưa thiếu gia đi."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hàn Thừa Nghị đưa Nhạc Tuyết Vi cho Hàn Thiên Lỗi bế, xoay người đi về phía phát ra âm thanh.

“Thiếu gia, cậu đi nhanh đi! Nghê Tuấn còn phải đi theo Tam thiếu."

Nhưng đã không còn kịp rồi, Phong Túc dẫn người đuổi theo, vây quanh Hàn Thừa Nghị.

“Tam thiếu, cậu muốn đi đâu vậy?"

Hàn Thừa Nghị cười, “Không có gì, thấy mọi người uống rượu mừng vui vẻ, Thừa Nghị không làm phiền nữa. Phong gia còn chuyện gì muốn nhắc nhở chị dâu sao?"

Phong túc trừng mắt, cả giận nói, “Chị dâu? Hàn Thừa Nghị, Hàn gia các người hành xử thật tốt! Chú cháu hai người tụ tập đến đây cướp người phụ nữ của ta? Mau đem cô ấy ra đây cho ta!"

Đối phương nếu đã cởi bỏ mặt nạ, vậy thì Hàn Thừa Nghị cũng không còn lí do gì để đeo nó nữa.

“Phong gia, nếu như ông đã nói vậy, tôi chỉ có thể nói rằng, Tuyết Vi là người phụ nữ của tôi. Mong Phong gia để lại cho mặt mũi cho mình."

“Ha?” Phong túc ngửa mặt lên trời cười to, “Ha ha…… Buồn cười quá! Người phụ nữ của cậu? Vậy thì sao? Hôm nay người ta muốn chính là người phụ nữ của cậu. Cháu cậu chơi người của ta, lão tử đây liền chơi người phụ nữ của chú cậu ta, sao? Vậy mới công bằng chứ."

Hàn Thừa Nghị cười nhạt: “Được, Phong gia muốn bao nhiêu người phụ nữ đều không thành vấn đề. Nhưng…… cô ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện, không phép tắc, sợ sẽ làm người tức giận.”

“Lão tử thích như vậy." Phong Túc ngày càng cười to, “Rất tốt, mềm mềm mại mại. Không hiểu chuyện, không phép tắc ta đều không sợ. Lão tử đây nguyện ý cưng chiều cô ấy."

Hàn Thừa Nghị cuối cùng cũng ngừng cười, "Phong gia, chuyện này không thể được."

“Hàn Thừa Nghị!” Phong túc cũng bày bộ mặt thật hung ác, “Không được cũng phải được. Nếu không, chuyện cháu cậu chơi người phụ nữ của ta thì tính thế nào? Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi vua bài Phong Túc ta biết để ở đâu?” Nói, ông ta vung tay, bọn vệ sĩ đồng loạt xông lên.

Nghê Tuấn phản ứng nhanh lẹ, ngồi xổm xuống, dùng chân quét ngang một lượt làm ngã chục người, người bị anh đánh ngã đã vượt quá nửa.

Sắc mặt Phong Túc biến đổi, nhìn Nghê Tuấn thở dài: “Quả không hổ là đệ nhất sát thủ nước C, quả không phải là hư danh, thân thủ thật lợi hại. Có điều, hôm nay, mục tiêu của ta không phải tam thiếu, ta cũng không nghĩ sẽ gây chuyện với tam thiếu. Người đâu..."

Ông ta vươn tay, chỉ về phía Nhạc Tuyết Vi đang nằm trong lòng Hàn Thiên Lỗi, rít: “Cướp cô ấy về đây cho ta."

Mắt Hàn Thừa Nghị chợt lóe lên, nhẹ nhàng bước tới, nhanh chóng vọt về phía Hàn Thiên Lỗi, dang cánh tay ra, bảo vệ hai người bọn họ.

Anh nghiêng một bên đầu, cười nhàn nhạt mà nói “Phong gia, hai người bọn họ đều là trẻ con, ông hà tất phải chấp nhặt với bọn con nít."

Phong Túc thẹn quá thành giận, “Tam thiếu, đừng trách ta nể mặt mũi của cậu, cho cậu hai lựa chọn, cháu trai và phụ nữ, chỉ có thể đưa một người đi."

Hàn Thiên Lỗi ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, đồng thời nhìn về phía Hàn Thừa Nghị. Nhạc Tuyết Vi đại khái đã hiểu ra vì sao vừa rồi Hàn Thừa Nghị nói không quen biết cô, đây là địa bàn của Phong Túc, Hàn Thừa Nghị vốn chỉ muốn im lặng mà đưa cô đi.

Đều là cô không tốt, lúc ấy còn giận dỗi với anh ta. Làm sao bây giờ? Bọn họ đã bị người của Phong Túc bao vây.

Hàn Thừa Nghị hơi khựng lại, như đang suy nghĩ lời đề nghị của Phong Túc, cuối cùng hắn quay đầu nhìn về phía Hàn Thiên Lỗi, trầm giọng nói, “Thiên Lỗi, giao Tuyết Vi cho Phong gia."

“Chú ba!”

Hàn Thiên Lỗi tái mặt, Nhạc Tuyết Vi mở to mắt giống như không thể tin được, nhìn Hàn Thừa Nghị, đáy mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

“Mau!” Hàn Thừa Nghị khẽ quát một tiếng, quay mặt đi.

Phong Túc cười, “Vẫn là tam thiếu hiểu lễ nghĩa. Người đâu, đưa tiểu phu nhân lại đây."

Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thiên Lỗi đặt ở trên mặt đất, người của Phong Túc đi tới dắt cô trở về. Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, không hiểu sao, hốc mắt đột nhiên ướt ướt.

Phong Túc vui mừng ra mặt nhìn Nhạc Tuyết Vi từng bước đi vào, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Hàn Thừa Nghị âm thầm nhìn Nghê Tuấn gật gật đầu, Nghê Tuấn hiểu ý, từ bên hông lấy ra một khẩu súng, nhanh chóng ném cho Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị giơ tay lên bắt được, duỗi cánh tay ra, họng súng nhắm ngay vào Phong Túc, hai tròng mắt lóe lên tia sắc lạnh.

“Cậu…… Cậu muốn làm cái gì? Hàn Thừa Nghị, đây không phải C quốc!” Phong Túc kinh ngạc.

Hàn Thừa Nghị cười, vẫn đứng im hướng súng về phía Phong Túc, “Không cần Phong gia nhắc nhở, ta biết rất rõ. Phong gia, sự tình loạn thành như vậy, là do Thiên Lỗi không đúng, Thiên Lỗi từ nhỏ không có cha dạy dỗ, giờ phạm phải sai lầm đều là do người làm chú tôi quản chưa chặt, thằng bé đắc tội với Phong gia. Trong lòng có gì không thoải mái, Thừa Nghị sẽ thay thằng bé nhận lỗi với ông! Nhưng ông lại hùng hổ doạ người, nếu đã vậy thì đừng trách Thừa Nghị không biết phép tắc. Chắc ông cũng biết thế lực của Hàn gia lớn như thế nào, nếu không phải vì lễ nghĩa, việc gì tôi phải ở đây vô ích. Phong Túc, ông có thể đoán xem, rốt cuộc tôi có lá gan to như thế nào."

Thật tình, Phong Túc bây giờ đã thấy sợ rồi. C quốc, Hàn gia, ai mà chẳng biết? Thế lực, tài lực cực lớn, Hàn gia tam thiếu được mệnh danh là giống như ‘ ám đế ’! Người như vậy, một khi đã tức giận thì chắc chắn chuyện gì cũng có thể làm.

Nhưng Phong Túc hắn tốt xấu cũng được xưng là "Vua bài", có sòng bạc địa phương, cũng là người có thế lực, người phụ nữ của hắn lại bị Hàn Thiên Lỗi chơi, muốn hắn nuốt trôi cục tức này, đừng mơ.

“Hừ! Cậu không cần làm tôi sợ! Phong Túc tôi cũng không phải là người dễ bị dọa."

“Được!” Hàn Thừa Nghị nhàn nhạt nói, ánh mắt kiên định, nói là làm.

Hai người không nói thêm gì nữa, Hàn Thừa Nghị bóp cò súng, mặt mày Phong Túc khẽ động, kéo thủ hạ lên phía trước che chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play