Gương mặt Hàn Thừa Nghị khẽ giật giật cho thấy rõ sự căng thẳng.
Hàn Thiên Lỗi ngồi một bên, thầm đánh giá Hàn Thừa Nghị, dè dặt, cẩn trọng lên tiếng: "Tam thúc, Tuyết Vi sẽ không xảy ra việc gì đâu. Phong gia muốn đối phó với chúng ta, hắn nhất định là đã nhìn thấy cháu cùng Tuyết Vi ra vào bán hạ sơn trang vài lần nên mới hiểu lầm rằng cô ấy là người phụ nữa của cháu. Thúc cũng biết, gần đây, người cháu xuất hiện cùng nhiều nhất là Tuyết Vi."
Hàn Thừa Nghị rũ mắt, nhìn về phía cháu trai, đột nhiên nói: "Cháu kêu cô ấy là Tuyết Vi? Hai người rất thân thiết?"
"Không... không có." Hàn Thừa Lỗi vội vàng giải thích, sao tam thúc lại chú ý đến chuyện nhỏ như cách xưng hô này không biết, "Không gọi Tuyết Vi thì cháu nên gọi cô ấy là gì?"
Hàn Thừa Nghị không biết trả lời ra sao, chỉ cảm thấy cháu mình gọi tên Nhạc Tuyết Vi như vậy có phần rất thân mật, khiến anh cảm thấy thật khó chịu, "Cô ấy lớn hơn cháu, cháu phải gọi cô ấy là chị."
"Hả? Cháu hỏi thúc cái này, cháu và cô ấy sinh cùng năm, cô ấy chỉ sinh sớm hơn cháu hai tháng, vả lại cô ấy trông như búp bê vậy, lí nào cháu lại gọi cô ấy là chị? Cô ấy kêu cháu là ca ca cũng không có gì là quá đáng." Hàn Thiên Lỗi bỗng cảm thấy buồn cười.
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị càng ngày càng khó coi: "Hàn Thiên Lỗi, cô ấy tuy tuổi nhỏ, nhưng lại là trưởng bối của cháu, chuyện này, cháu hãy nhớ cho kĩ."
"Sao?" Hàn Thiên Lỗi dừng cười ngay lập tức, vì sao bỗng nhiên tam thúc lại nghiêm túc như vậy? Chỉ là một cô gái nhỏ, không phải là bà của cậu, sao có thể là trưởng bối của cậu được?
Nếu không phải cậu biết rằng tam thúc đã có người trong lòng 12 năm rồi, cậu nhất định sẽ cho rằng thúc ấy dành tình cảm đặc biệt cho Nhạc Tuyết Vi.
Thành phố T, Tây Giao.
Sắc trời dần dần tối, đèn trong hoa viên của Phong gia đã đốt sáng lên. Không chỉ như vậy, trong không gian mơ hồ còn truyền đến tiếng nhạc du dương, toàn bộ trên dưới đều đắm chìm trong không khí vui mừng. Cổng lớn đã bắt đầu có siêu xe tiến vào, đều là những nhân vật chủ chốt của thành phố T.
Ông vua bài bạc Phong túc kết hôn, cho dù chỉ là tiểu thiếp, nhưng thành phố T phàm là có chút thân phận người thì vẫn là phải nể mặt nể mũi của Phong gia.
Giờ này, Nhạc Tuyết Vi đã trang điểm mặc áo cưới, dựa ngồi ở sô pha phòng tân hôn. Cô không bị trói tay chân, nhưng cả người một chút sức lực đều không có, cho dù là hiện tại tất cả cửa lớn nhỏ đều đang mở, cô có muốn chạy, cũng không chạy được.
Đáng chết…… Những người đó không biết đã cho cô uống cái gì.
Bên ngoài ồn ào náo động, cô có thể nghe thấy, điều này làm cho cô thêm nôn nóng bất an, chẳng lẽ cô thật sự bị gả cho một lão già chưa từng thấy mặt hay sao?
Cửa phòng bất ngờ bị mở ra, người đàn ông trung niên từ đó bước vào, tóc vuốt ngược về phía sau, gương mặt có chút tây, chỉ có điều người này toát lên dáng vẻ khinh người lại rất tàn nhẫn, cho người ta cảm giác sợ hãi.
Nhạc Tuyết Vi nghĩ, đây chính là người mà cô sẽ bị gả sao?
“Ông…… Ông muốn gì? Ông thả tôi ra! Tôi không quen biết ông, ông muốn tôi phải làm sao?
Nhạc Tuyết Vi đoán không sai, người đàn ông trung niên này chính là Vua bài Phong Túc.
Đây là lần đầu Phong Túc nhìn thấy người đêm nay hắn muốn ‘ cưới ’, có điều, nhan sắc của cô gái này thật làm hắn sáng mắt, có thể nói là kinh diễm.
Hắn chầm chậm đi đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, cúi xuống nhéo cô cằm, cười: “Cô chính là người yêu mới của Hàn Thiên Lỗi? Không tồi, mắt nhìn của tiểu tử này quả là rất được. Chỉ tiếc, cô theo nhầm người rồi. Hôm nay, cho dù cô có không can tâm thì cũng đừng trách ta, hãy trách Hàn Thiên Lỗi. Tiểu tử đó dám đụng tới nữ nhân của Phong túc ta, vì vậy, hôm nay ta phải cho mọi người thấy, ta sẽ cưới người phụ nữ của hắn. Vốn ban đầu ta chỉ muốn diễn một vở hài kịch, có điều hiện tại nhìn dáng vẻ của cô quả thật không tồi, lão tử đây sẽ thay đổi chủ ý, thật sự cưới cô."
“Không, không! Tôi không phải người của Hàn Thiên Lỗi, ông bắt nhầm người rồi."
Cằm Nhạc Tuyết Vi bị siết chặt, cô chau mày lại.
"Hừ. Không phải? Vậy cũng tốt, cô phải trở thành người phụ nữ của Phong Túc ta, haha" Phong Túc cười lớn, hắn buông Nhạc Tuyết Vi ra, ngón tay thô ráp kẽ vuốt ve làn da cô.
“Tôi là người phụ nữ của Hàn Thừa Nghị!” Toàn thân Nhạc Tuyết Vi đều nổi da gà, cô sợ hãi, bật thốt lên la lớn.
Sắc mặt Phong Túc thay đổi trong phút chốc, ánh mắt trở nên hung ác, “Cô nói gì?”
“Tôi, tôi nói tôi là người phụ nữ của Hàn Thừa Nghị!” Nhạc Tuyết Vi nhắc lại câu hồi nãy, mặc kệ, nếu đã nói ra thì sẽ không còn cách nào đổi lại. Hơn nữa, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này đối với Hàn Thừa Nghị có chút sợ hãi.
“Ha……” Phong Túc đỡ trán bật cười, “Cô tưởng rằng nói vậy thì ta sẽ tin sao? Mặc kệ cô là nữ nhân của ai, đêm nay, cô sẽ thuộc về ta."
Nói xong, Phong Túc xoay người ra khỏi phòng tân hôn, cửa phòng bị khóa lại lần thứ hai. Nhạc Tuyết Vi cố gắng hoạt động tay chân một chút, nhưng mà một chút sức lực cũng vẫn không có.
Đoàn người của Hàn Thừa Nghị vừa mới bước vào phòng khách thì liền thấy Phong Túc trang phục nghiêm chỉnh từ trên lầu đi xuống, hắn trong bộ đồ tân lang làm Hàn Thừa Nghị có phần không thoải mái.
“Phong gia.”
Cho dù trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn phải biểu lộ vẻ bình tĩnh, Hàn Thừa Nghị hướng về phía Phong Túc hơi cúi người chào.
“Aida, sao hôm nay Tam thiếu lại rảnh rỗi tới Phong gia này vậy?" Phong Túc là một con cáo già.
“Phong gia đón dâu, Thừa Nghị sao có thể không tới? Nghê Tuấn.” Hàn Thừa Nghị trên mặt vẫn tươi cười, phất tay về phía Nghê Tuấn, Nghê Tuấn đem quà đã chuẩn bị đưa tới cho Phong Túc, “Phong gia, một chút lễ mọn, chúc mừng tân hôn của ngài, mong ngài vui lòng nhận cho.”
“Chỉ là cưới tiểu thiếp thôi mà…… Tin tức của tam thiếu quả thật rất nhanh nhạy, hôn lễ chuẩn bị hấp tấp, vô tình quên mất Tam thiếu, tam thiếu không lấy làm phiền lòng mới là quý, đợi chút nữa uống cùng nhau mấy chén được chứ?"
Phong túc một bên cười ha ha, một bên đánh giá Hàn Thừa Nghị và người phía sau hắn Hàn Thiên Lỗi, âm thầm phỏng đoán. Tiểu nha đầu rốt cuộc là nữ nhân của ai? Hai thúc cháu này đến đây không thật là vì tới uống rượu mừng, nữ nhân Hàn gia bị trói đến phong gia, nữ nhân này có lẽ là người quan trọng, nếu không vì sao khẩu khí của bọn họ lại hạ mình như vậy?
“A, đúng rồi, Phong gia, lần này Thừa Nghị cố ý đưa theo Thiên Lỗi tới đây, mong ngài thứ lỗi cho thằng bé, thằng bé tuổi còn nhỏ, lần trước làm Phong gia, ngài không chấp tiểu hài tử này chứ. Mong Phong gia nể mặt Thừa Nghị, tha thứ thằng bé lần này có được không?"
Hàn Thừa Nghị đẩy Hàn Thiên Lỗi một cái. Hàn Thiên Lỗi bị ép buộc không có cách nào khác, đành phải cúi đầu nhận lỗi với Phong Túc: “Phong gia, tôi sai rồi, thực xin lỗi."
Phong Túc hừ lạnh một tiếng, khóe mắt lông mày đều là vẻ khinh thường, vẫy vẫy tay cười cười: “Quên đi, hôm nay là đại hỉ của ta, không nói chuyện này nữa. Đã tới rồi thì đều là khách! Không say không về."
“Tự nhiên.” Hàn Thừa Nghị phụ họa, nhất phái quý khí đại gia công tử, tỏ rõ rằng ý tới đây là tới uống rượu mừng.
Thái độ này của hắn thật làm Phong Túc có phần bối rối, vốn tưởng rằng Hàn gia đến đây là để làm ầm ĩ chuyện kia? Mà hiện tại trông hắn lại như không có ý gì, chỉ đơn thuần đến uống rượu mừng.
“Không biết tân nương tử của Phong gia, là vị thiên kim tiểu thư nào của thành phố T?” Hàn Thừa Nghị vẫn mỉm cười, khiến cho người khác nhìn không ra một tia sơ hở.
Phong Túc không hề biết rằng, người vẫn luôn theo sát Hàn Thừa Nghị là Nghê Tuấn giờ đã không còn ở phòng khách.
“Cũng không phải thiên kim tiểu thư gì, chỉ là một người phụ nữ bình thường, tiểu hài tử không hiểu chuyện, nhưng tôi lại thích những cô cô đơn thuần như thế, ha ha……” Phong Túc nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nhạc Tuyết Vi, trong lòng thật sự là có phần thích thú, nếu cưới một cô cô như vậy thì chuyện Hàn Thiên Lỗi và tình nhân của hắn thông đồng cũng đều có thể bỏ qua.
“ Người Phong gia nhìn trúng quả nhiên là rất đặc biệt."
Ngoài miệng Hàn Thừa Nghị nói như vậy nhưng trong lòng lại hận không thể đem Phong Túc chặt làm tám khúc! Nữ nhân của anh, cho dù là anh có ăn qua một lần thì cũng không đến phiên lão già thối này mơ tưởng. Lại còn không biết nhìn lại tuổi tác của mình, dám mơ tới chuyện chạm vào Tuyết Vi.
Có điều, tam thiếu à, vị tiểu nương tử này của ta nói, cô cùng tam thiếu rất quen thuộc đó!” Phong Túc dùng đôi mắt hồ ly cố ý thử, cố ý thử Hàn Thừa Nghị.
“Vậy sao? Xin hỏi quý danh của chị dâu là?" Hàn Thừa Nghị làm ra vẻ kinh ngạc, biểu tình rất là nghi hoặc.
“Nhạc Tuyết Vi. Thế nào, tam thiếu đã từng nghe qua chưa?"
Hàn Thừa Nghị nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu phủ nhận: “Nhạc Tuyết Vi? Trước nay chưa từng nghe qua tên này, có lẽ là chị dâu đã từng nghe người ta nhắc tới tôi sao?”
"Có lẽ là vậy." Đến lúc này, Phong Túc cũng lười suy nghĩ, nếu Hàn Thừa Nghị không gây sự, hắn lại thật sự coi trọng Nhạc Tuyết Vi, vậy thì đâm lao phải theo lao, cứ tiến hành hôn lễ, như vậy vừa không ảnh hưởng đến hòa khí, mà hắn cũng được lợi.
“Tam thiếu, mời, đã đến giờ hôn lễ bắt đầu rồi, đừng ở chỗ này nữa, mời vào trong."
“Mời.”
Hàn Thừa Nghị đi theo Phong Túc hướng vào trong sảnh, khóe mắt lặng lẽ liếc về phía trên lầu, Nghê Tuấn lúc này không biết đã tìm được Tuyết Vi chưa? Tuyết vi cũng không biết giờ ra sao, cô nhỏ như vậy, vẫn là một đứa trẻ, đột nhiên bị trói lại, lại bị ép phải kết hôn, chắc chắn rất sợ hãi.
Trong sảnh, khách khứa đã đến gần hết, chỉ còn chờ tân nương lên sân khấu.
“Giờ lành đến!”
“Phía dưới hôn lễ chính thức bắt đầu, cho mời tân nương vào bàn!”
Bữa tiệc bỗng rộn lên bởi tiếng vỗ tay, Hàn Thừa Nghị thu ánh mắt tươi cười, chăm chú nhìn vào tân nương được đưa vào sảnh.
Nhạc Tuyết Vi được hai phù dâu dìu tới, áo cưới không phải may dựa trên số đo của cô, mặc ở trên người cô có chút lớn, nhưng vẫn rất xinh đẹp, tấm lụa mỏng che mặt cô, mơ hồ có thể thấy được gương mặt được trang điểm tỉ mỉ phía dưới. Hàn Thừa Nghị cảm thấy, cô không trang điểm vẫn là xinh đẹp nhất.
Chỉ là, Hàn Thừa Nghị cảm thấy Nhạc Tuyết Vi hình như không ổn, giống như là đi không nổi, mỗi một bước đi đều là hai người phù dâu kia nâng lên. Anh không khỏi nắm chặt nắm tay, mu bàn tay hiện rõ gân xanh, Phong Túc lại dám hạ thuốc Tuyết Vi. Nếu hôm nay anh không tới, e là hậu quả khôn lường.
Nhạc Tuyết Vi lúc này cũng nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, vội vàng mở miệng, không cần nghĩ ngợi hét: “Hàn Thừa Nghị."
Tân nương ở hôn lễ gọi tên người đàn ông khác? Mọi ánh mắt của khách khứa đều hướng về phía Hàn Thừa Nghị, ánh mắt Phong Túc biến dạng, nhìn hệt như con dao muốn găm vào người Hàn Thừa Nghị, “Tam thiếu, có chuyện gì vậy? Xem ra, tân nương tử của ta, đúng là quen biết cậu."
Hàn Thừa Nghị bình tĩnh thong dong cười, nói với Nhạc Tuyết Vi.
“Chị dâu, có phải chị nhận sai người rồi không? Thừa Nghị chưa bao giờ gặp chị, sao chị lại biết tên của Thừa Nghị?"
“Hả?” Đây là tình huống gì? Hàn Thừa Nghị nói không quen biết cô? Hắn mặc kệ cô sao? Hắn tới không phải để cứu cô? Nhạc Tuyết Vi cô thật là ngốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT