Trời ạ! Nữ nhân áo đen này, lại chính là muội muội! Gương mặt Đàm Thiên và La Hoành biến thành trái khổ qua, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn liền tê liệt ngồi bệt ở trên mặt đất.

Ánh mắt bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Sở Cực Bắc, mang theo vẻ khẩn cầu.

Ở đây, đệ tử thuộc lớp chữ Thiên thì chỉ có Sở Cực Bắc, tất cả mọi người nghe hắn. Nếu như hắn giao ra Đàm Thiên và La Hoành, như vậy, bọn họ nhất định chỉ có một con đường chết.

Sở Cực Bắc nhướng mày, nói với âm thanh lạnh lùng:

- Rõ ràng là Yêu Ma Chi Tử đang trêu chọc cô nương Tô Huyết, đệ tử Tử Minh Thi Động chúng ta ra tay tương trợ. Hiện tại lại bị đổ vấy, công tử Vô Hà, không hay là đôi mắt của ngươi bị mù nên không nhìn rõ sự thật?

Những người khác, đương nhiên không dám ở trước mặt Tô Quân mà đề cập chuyện hắn mù mắt. Sở Cực Bắc lại dám, bởi vì hắn đã sớm muốn khiêu chiến thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa. Mặc dù Tô Quân bị mù đôi mắt, nhưng mà tu vi lại vẫn còn, vẫn đáng giá cho hắn xuất thủ.

- Đúng vậy! Phong Phi Vân vốn là con quỉ đói háo sắc, hai vị giai nhân tuyệt sắc của Sâm La Điện đều bị hắn làm nhục. Vào lúc chúng ta chạy tới, hắn đã trói Tô Huyết cô nương vào cột vào, quả thực chính là không bằng cầm thú.

La Hoành nhe răng cười, muốn khiêu khích chia rẽ Tô Quân và Phong Phi Vân, tốt nhất là khiến cho Phong Phi Vân chết ở trong tay Tô Quân.

Phong Phi Vân lấy cái ghế từ trong cổ miếu mang ra ngoài rồi ngồi ở cánh cửa. Hắn tràn đầy hứng thú nhìn chăm chú, căn bản không tính toán ra tay, chỉ là đang xem kịch vui.

Tô Huyết đôi môi hé mở, muốn giải thích hộ hắn. Nhưng mà thấy nụ cười gian trên mặt Phong Phi Vân thì nàng liền lại lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, cũng không nói một câu nào.

- Nói như vậy, lúc ấy ngươi đã ở đây?

Tô Quân cười hỏi.

- Đương nhiên ta ở đây, tận mắt nhìn thấy!

La Hoành nói như chém đinh chặt sắt.

- Vậy ngươi có thể đi chết!

Ngón tay Tô Quân có hơi cong lại một cái, một luồng khói xanh từ trong Tử Đồng Lô ùa ra tràn ngập xung quanh. Nó hóa thành một đạo lửa khói xuyên thấu qua thân thể La Hoành.

- Rầm!

La Hoành thất khiếu máu chảy, đôi mắt trợn to. Hắn không giải thích được nhìn chăm chú Tô Quân, sau đó ngửa đầu ngã trên mặt đất, sức sống trong thân thể đã hoàn toàn đoạn tuyệt.

Nụ cười trên mặt Phong Phi Vân càng đậm hơn, hắn vẫn còn nháy mắt với Tô Huyết, lộ ra một hàm răng trắng lóa.

Tô Huyết chỉ là mắt trợn trắng, căn bản là không nhìn đến hắn.

Tất cả đệ tử Tử Minh Thi Động đều bị chọc giận, vội vàng quay sang bao vây Cổ Xa, ngược lại bỏ mặc Phong Phi Vân sang một bên không để ý tới.

- Rõ ràng là Yêu Ma Chi Tử có ma tính quá đáng, làm ác trong cổ miếu. Nhưng ngươi lại giết đệ tử Tử Minh Thi Động ta. Tô Quân, ngươi có đúng cần phải giải thích cho ta không ?

Lý Hoàn Sinh lạnh lùng vừa giận vừa quát.

Tô Quân mỉm cười:

- Ngươi là ai? Vì sao ta phải lí giải cho ngươi ? Ngươi có tư cách đó sao?

- Khinh người quá đáng! Lý Hoàn Sinh ta coi như chỉ là một kẻ thuộc hạng người vô danh, cũng muốn đến đánh một trận với công tử Vô Hà nhà ngươi!

Từ trong đan điền Lý Hoàn Sinh bay ra một tia chớp tím ngắt, một thanh Tiểu Kiếm ẩn náu trong tia chớp tím ngắt đó. Nó mang theo dòng khí sáng rực mà chém giết về phía trước.

- Ngươi mà cũng có tư cách đánh một trận với ta ?

Tô Quân ngồi ở trong xe Cổ Xa, có hơi phất một ống tay áo. Một đám hào quang trắng tinh bay ra, nó hất cho Tiểu Kiếm màu tím kia bay ngược trở về, trực tiếp xuyên thấu qua mi tâm Lý Hoàn Sinh,làm cho thân thể của hắn bị đánh bay xa hơn mười trượng, đầu bị cắm vào một cây cổ thụ ngàn năm.

Máu tươi trào ra từ mi tâm, mặt mày đều là Huyết Hồng Sắc.

Lý Hoàn Sinh lại bị pháp khí bổn mạng của mình giết chết.

- Một người chết, tự nhiên không có tư cách đánh một trận với ta.

Tô Quân nói chậm rãi.

Quá cường đại, vẻn vẹn chỉ là phất một ống tay áo, liền giết chết Lý Hoàn Sinh thuộc về loại đệ tử đứng đầu cấp bậc lớp chữ Địa. Đây chính là lực lượng của thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi nổi tiếng từ xưa sao?

Trên đỉnh đầu hơn bốn mươi cỗ chiến thi đều toát ra những ánh sáng tím ngắt. Chúng gào lên một tiếng, rồi bay lên từ trên mặt đất. Những chiến thi này đều vô cùng cường đại, toàn bộ đều khoác áo giáp. Ở trên các thi thể tản ra điện mang màu tím.

Bọn họ đồng thời xông ra, khí thế mãnh liệt đặc biệt kinh người.

Tổng cộng bốn mươi chín cỗ chiến thi, đều là mang đến từ Bắc Cương phủ. Bọn chúng được tế luyện trên trăm năm, thân thể cứng rắn có thể so với Huyền Thiết. Giờ chúng tạo thành một tòa thi trận, mà giáng xuống từ trên trời.

Tô Quân nhẹ nhàng khoát tay, một cái thủ ấn thật lớn hạ xuống từ đám mây, đè bốn mươi chín cỗ chiến thi thành bụi. Trên mặt đất lưu lại một cái hố thủ ấn thật lớn.

Tê!

Vô số người đều lạnh toát sống lưng. Vẻn vẹn chỉ là ở trong lúc lật bàn tay liền có được lực lượng hủy thiên diệt địa. Đây là tu vi cấp bậc gì?

Tu vi của Tô Quân trở nên mạnh hơn, ít nhất so sánh thời điểm hắn đại chiến với Đông Phương Kính Thủy thì cường đại hơn không ít. Trong lòng Phong Phi Vân có chút kêu lên, đồng thời với chính mình đang tiến bộ, thì những người khác cũng tiến bộ. Đặc biệt thiên tài cấp bậc Sử Thi thì tốc độ tu luyện đều nhanh kinh người.

Nghĩ muốn đuổi kịp bọn họ, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng.

- Ta đến đánh một trận với ngươi.

Sở Cực Bắc rốt cục không nhịn được muốn xuất thủ, những người khác căn bản không có khả năng địch nổi một chiêu của Tô Quân.

Những tu sĩ đứng ở xa xa đang xem cuộc chiến, rất nhiều người đều chờ mong Sở Cực Bắc xuất thủ. Đây chính là đệ tử lớp chữ Thiên của Tử Minh Thi Động, tu vi cực kì đáng sợ, đã tu luyện qua ba loại tà thuật cấm thế. Như vậy đủ để một chiêu giết chết một vị lão tu sĩ đã tu luyện hơn bốn trăm năm.

Hắn đã sớm muốn xuôi nam để đánh nhau với thiên tài cấp bậc Sử Thi, hiện tại rốt cục có khả năng đạt được tâm nguyện.

Sở Cực Bắc vừa mới bước ra một bước hướng về phía trước, toàn bộ những đệ tử Tử Minh Thi Động này liền đều rút khỏi đỉnh Tịch Thần Phong, không dám dừng lại thêm một chút nào. Bọn họ cũng đều biết vị sư huynh lớp chữ Thiên này mạnh mẽ ra sao. Một khi xuất thủ, một vùng mấy chục dặm đều sẽ bị hủy diệt.

Tô Huyết và Kỷ Vân Vân cũng tạm thời rút đi.

Đây là một trận cường giả giao chiến, mỗi một chiêu đều sẽ kinh động lòng người. Nếu không phải trên Tịch Thần Phong có vô số ấn ký của các bậc tiên hiền lưu lại, rất có thể nó sẽ trực tiếp sụp đổ.

Trăng tròn lơ lửng giữa trời!

Dưới ánh trăng, một tòa miếu cổ, một chiếc Cổ Xa, còn có gió lạnh và tuyết bay!

Công tử Vô Hà người mặc cẩm y, ngồi ở trong xe Cổ Xa, đôi mắt có vẻ có hơi u buồn, tựa như một mỹ nam tử đang nhìn ngắm tuyết. Hắn kết hợp cùng cảnh đêm chung quanh thành một bức họa duy mỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play