Tốc độ Sở Cực Bắc cũng cực kỳ rất nhanh, lại đuổi theo Phong Phi Vân, vốn bay lên trời cao, sau đó lại đuổi theo dưới đát, vây quanh cổ miếu ba vòng, cuối cùng lại nhớ tới cái gì đó, đứng lại.
Cùng lúc đó Phong Phi Vân cũng trở về chỗ cũ, đứng ở cửa lớn cổ miếu.
Từ đầu đến cuối, rất nhiều tu sĩ không nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, căn bản không biết phát sinh chuyện gì, chỉ nhìn thấy hai người biến mất.
Những tu sĩ tu vị cao, giờ phút này cũng bị kinh sợ, tốc độ hai người vừa rồi như tia chớp, hoặc như là sét đánh lôi đình, quá nhanh.
- Ngươi bây giờ còn cảm thấy giết được ta?
Phong Phi Vân cười nói.
Sở Cực Bắc nói:
- Cho dù tốc độ của ngươi rất nhanh, nhưng mà ngươi mang theo một nữ nhân, tuyệt đối không thể thoát khỏi Tử Minh thi động vây khốn.
Sở Cực Bắc nhìn rât chuấn, nếu Phong Phi Vân muốn đi, bọn họ căn bản không ngăn được, nhưng mà Phong Phi Vân muốn mang theo Tô Huyết cùng đi, tuyệt đối không làm được.
Tất cả chiến thi luỗng cuống, những đệ tử Tử Minh thi động chiến ý sôi trào, tất cả mọi người đằng đằng sát khí, nhất trí xông vào cổ miếu.
Nếu như Tử Minh thi động đồng thời tấn công cổ miếu, cho dù Phong Phi Vân có Luân Hồi Tật Tốc, hắn cũng bị đánh thành cặn bã, dù sao đối phương dùng lực lượng biến người, căn bản không phải sức người có thể chống lại.
Trong không khí xuất hiện hương hoa thơm ngát lòng người!
Gió mát thổi, tiếng xe vang lên, chỉ thấy tiếng xe từ trong mây truyền tới.
Một chiếc xe lao ra khỏi tầng mây, nghiền nát bông tuyết, bay dưới ánh trăng, đánh vỡ phong thiên kết giới do đệ tử Tử Minh thi động bố trí, đánh mười tên đệ tử chữ huyền thổ huyết.
Có đệ tử chữ địa tế hỏa thi, muốn chém giết người tới, nhưng mà hỏa thi cũng đã bị đánh bay, chia năm xẻ bảy, giống như bị dã thú phanh thây.
Chiếc xe đáp xuống đỉnh Tịch Thần Phong.
- Cứu binh đến!
Phong Phi Vân mỉm cười.
- Tử Minh thi động làm việc, người rảnh rỗi tránh lui!
Tử Khuê bay qua, đứng trước chiếc xe, trên bàn tay bắt đầu ngưng tụ long hổ chi khí.
- Người rảnh rỗi? Ta không phải người rảnh rỗi!
Giọng nói nam tử mười phần vang lên.
Giọng của nam nhân này còn hay hơn cả nữ nhân, nhưng lại mang theo khí chất dương cương, không có âm nhu.
Nghe giọng nam nhân này, rất nhiều nữ tu sĩ ánh mắt gợn sóng, trong lòng hiếu kỳ nam nhân trong xe là người thế nào.
Nam tử trong xe đương nhiên không làm cho bọn họ thất vọng.
Kỷ Vân Vân cuốn rèm xe lên, chiếc xe này rộng rãi, treo cổ họa, bày biện đồng lô đỏ lửa, phủ một tấm nhung đỏ tươi, giống như cung điện di động, cực kỳ xa hoa..
Một nam tử cực kỳ tuấn tú đang ngồi trong xe, tóc tai chỉnh tề, quần áo cũng nghiêm túc, nhưng mà đôi mắt của hắn trống rỗng, mê mang.
Nhìn thấy nam tử này, cơ hồ tất cả nữ tu sĩ đều si mê, trong khoảng khắc sinh lòng ái mộ.
Ngay cả những nữ cản thi nhân của Âm Hư thi động đều trợn mắt há hốc mồm, bàn tay như ngọc không ngừng đặt lên ngực, tâm hồn thiếu nữ chạy loạn như con nai tơ.
- Thì ra là tiểu bạch kiểm!
Tử Khuê không quen nhìn dung mạo không tỳ vết của Vô Hà công tử, hắn phun nước bọt trên mặt đất.
Hắn nói những lời này đã đắc tội không ít nữ tử, cả đám như gà mái xù lông bảo vệ gà con, giống như muốn hả giận cho nam tử kia.
- Không phải tiểu bạch kiểm, là Tô Quân!
Tô Quân cười nhạt.
Oanh!
Sôi trào.
Giọng của hắn tuy bình thản, nhưng lại như viên đá ném vào hồ nước.
Nhân vật truyền kỳ trong bát đại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm, cơ hồ không có tu sĩ nào chưa từng nghe qua tên của bọn họ, nhưng mà gặp được lại rất khó khăn.
Tám người này đã là cường giả có thể tranh phong với thế hệ trước, chính là thần tượng của vô số tu sĩ trẻ tuổi, hiện tại chính là thời đại của bọn họ.
Hiện tại một thần thoại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Thì ra hắn chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Vô Hà công tử, quả nhiên đẹp trai tới mức yêu nghiệt.
Một nữ cản thi nhân nhìn chằm chằm vào Tô Quân, cắn chặt môi.
- Đừng nằm mơ, Vô Hà công tử là một trong bát đại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm, đương thời vô địch, sao có thể vừa ý nha đầu ngốc như ngươi chứ.
Diêu Cát cười nói.
Vô Hà công tử vừa đến, lập tức không thể bình tĩnh, rất nhiều tu sĩ ẩn nấp trong bóng tối xuất hiện, trong đó có không ít tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.
- Nghe nói Vô Hà công tử có đại thù với Nam Cung Hồng Nhan, ngay cả ánh mắt cũng vì Nam Cung Hồng Nhan mới mù lòa, chẳng lẽ hắn tới đây giết Phong Phi Vân?
Trong lòng rất nhiều người có suy nghĩ này.
- Rất có thể, ngay cả Vô Hà công tử đều đi ra, yêu ma chi tử hôm nay chạy trời không khỏi nắng.
- Thì ra... Là công tử Vô Hà!
Sắc mặt Tử Khuê trở nên tái nhợt, lúc nói đều trở nên có hơi run run.
Hắn kìm lòng không đậu mà lui về phía sau hai bộ.
Tô Quân chậm rãi nói:
- Phong Phi Vân, lần này ngươi chính là lấy hết danh tiếng!
Phong Phi Vân dựa lưng vào cổ miếu Tịch Thần, cười nói tự nhiên phóng khoáng không câu nệ:
- Ta đúng là nửa phần cũng không muốn, ngươi tới vừa đúng lúc. Có lẽ nên mang đi tức thì muội muội của ngươi. Thiết Kiếm trong tay nàng đã vài lần đâm trên cổ của ta, kiếm kia càng lúc càng nhanh.
- Ha ha! Tô Huyết, còn không mau nói một tiếng cám ơn với Phong Phi Vân.
Tô Quân cười nói.
Tô Huyết mặc một bộ quần áo đen, mang theo Thiết Kiếm, xinh đẹp vô song đi ra từ trong cổ miếu. Nàng đi tới bên cạnh Phong Phi Vân, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó liền phi thân lên rơi xuống bên cạnh cỗ xe Cổ Xa.
Phong Phi Vân thật sự cũng không lưu ý, nàng đi là tốt rồi. Những ngày qua, có nàng ở phía sau thật đúng là sinh rất nhiều điều bất tiện, hiện tại rốt cục thì cũng tốt rồi.
- Công tử Vô Hà, ngươi có ý gì. Rốt cuộc có coi trọng Tử Minh Thi Động chúng ta hay không ?
Lý Hoàn Sinh có hơi tức giận. Cho dù là thiên tài cấp bậc Bát Đại Sử Thi, hiện tại đôi mắt đã bị mù, còn có thể lợi hại được sao ?
Tô Quân cười nói:
- Đôi mắt ta đây chính là còn thật sự không nhìn thấy Thi Động gì hết !
- Thật sự là đáng ghét, công tử Vô Hà ngươi rốt cuộc có ý đồ gì. Chẳng lẽ hôm nay thật sự muốn đối địch với Tử Minh Thi Động chúng ta ?
Một tên đệ tử lớp chữ Địa khác cũng có chút bất mãn.
Lúc trước, Tử Minh Thi Động đã bị mất mặt mũi trong tay Phong Phi Vân, hiện tại lại mọc ra một công tử Vô Hà. Nếu như để cho hắn mang người đi như vậy thế thì Tử Minh Thi Động có muốn nổi danh Tu Tiên Giới, quả thực chính là một truyện cười.
Tô Quân đáp:
- Các ngươi đúng là đã nhắc nhở ta, đệ tử Tử Minh Thi Động các ngươi cũng dám động vào muội muội của ta. Đây chính là tử tội, mau giao kẻ chủ mưu ra đây đi!
- Ai là... muội muội của ngươi?
Sở Cực Bắc hỏi.
- Tô Huyết chính là muội muội!
Ngón tay Tô Quân chỉ về hướng nữ nhân áo đen đang đứng bên cạnh cỗ xe Cổ Xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT