Sắc mặt của Phong Phi Vân cấp tốc biến hóa, thỉnh thoảng suy nghĩ sâu hơn, thỉnh thoảng do dự, thỉnh thoảng thư giãn...

Lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chí bảo bản nguyên đan điền của hai người tại sao lại phát sinh chuyển đổi?

Phong Phi Vân có gắng hồi tưởng lại chi tiết xảy ra lúc ấy, nhưng mà lại cho ra một cái đáp án, đây tuyệt đối không phải là do Tiêu Nặc Lan cố ý gây nên, bởi vì thi cung là bổn nguyên của nàng, chỉ có thi cung ở trong thân thể, nàng mới có thể hoàn thành lần thi biến thứ năm, bước lên tầng thứ cao hơn của tiên lộ.

Chẳng lẽ hết thảy cái này đều là do thanh đồng linh chu kia đang tác quái?

Thanh đồng linh chu này thật sự quá quỷ dị, từ khi Phong Phi Vân ở trên đường hoàng tuyền gặp được nó, chuyện quỷ dị liền liên tiếp phát sinh, một con thái cổ thần thuyền so với núi cao còn phải khổng lồ hơn thế nhưng chui vào trong đan điền của mình, trong thuyền rốt cuộc có đồ vật gì? Nó từ đâu mà đến? Nó tại sao lại phi hành ở trên đường hoàng tuyền?

Hết thảy tất cả đều là một câu đố!

Tiêu Nặc Lan muốn thu hồi bổn nguyên thi cung, Phong Phi Vân lại như thế nào không muốn thu hồi linh chu?

- Lực lượng thật khổng lồ!

Phong Phi Vân có thể cảm nhận được thi tà chi lực ẩn chứa ở trong thi cung, đặc biệt là thi tà chi hỏa ẩn chứa ở trong đó quả thực kinh khủng chí cực, mới vừa rồi Phong Phi Vân chỉ là vận chuyển một tia, liền ở trên thành tường đốt ra một cá hố cự đại, nếu như toàn lực mà làm, rất có thể đốt cho thành tường cao đến trăm trượng thành bụi bay.

- Đây là hỏa diễm do thi tà trảu qua thi biến lần thứ tư dựng dục, hẳn là so với nhị muội minh hỏa còn phải đáng sợ hơn.

Trên ngón tay của Phong Phi Vân hiện ra một luồng thảm lục hỏa diễm, đốt cho không khí trở nên vặn vẹo, chút ít bụi cây đen nhánh cao lớn ở chung quanh lại càng phát ra thanh âm "tốc tốc", phiến lá cũng bắt đầu khô héo cuốn lại.

- Đát đát!

Trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Ánh mắt của Phong Phi Vân ngưng tụ, trực tiếp đem thi hỏa ở trong tay ném ra một luồng, rơi vào trong bụi cỏ kia, lập tức liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết:

- Mẹ nó, đây là hỏa diễm gì, làm sao đáng sợ như thế, thiêu chết lão phu rồi!

Một con bạch sắc tiểu ô quy từ bên trong liều mạng chạy ra, không ngừng kêu lên thảm thiết, thi hỏa đều đốt đến cái đuôi của nó trở thành nám đen, phát ra từng trận nhục hương.

- Mao Ô Quy!

Phong Phi Vân thì thầm.

Mao Ô Quy nhưng là linh thú tu luyện mấy ngàn năm, năng lực phòng ngự của thân thể có thể nói là đệ nhất thiên hạ, cho dù là sau khi Phong Phi Vân hợp thể đều có thể làm được phòng ngự đệ nhất dưới cự kình, nhưng mà giờ phút này nó vẻn vẹn chỉ là bị thi hỏa sát thương một tia, cái đuôi đã bị đốt trụi, bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của thi hỏa kia.

Mặt đất bên trong mấy thước đều bị đốt thành mặt gương màu đen, bùn đất còn trở nên cứng rắn hơn so với sắt thép.

- Cũng không phải là lão nhân gia ta, tiểu tử mới vừa rồi đánh ra là hỏa diễm gì, làm sao đáng sợ như thế? Chẳng lẽ là nhị muội minh hỏa thu được từ thâm uyên dưới lòng đất?

Cái đuôi của Mao Ô Quy vùi ở trong bùn đất, lúc này mới không còn cảm giác đau.

Phong Phi Vân cũng không muốn để cho người khác biết thi cung của Tiêu Nặc Lan chui vào trong đan điền của hắn, bằng không những cao thủ muốn đối phó với Tiêu Nặc Lan khẳng định đều sẽ toàn bộ đuổi giết hắn. Chỉ cần có thể mạt sát Phong Phi Vân, cướp đi thi cung trong thân thể của hắn, như vậy Tiêu Nặc Lan liền vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt đến lần thi biến thứ năm.

Rất nhiều người đều không muốn Tiêu Nặc Lan hoàn thành lần thi biến thứ năm.

Không chỉ không thể bại lộ thi cung, thậm chí ngay cả thi hỏa cũng phải cấm sử dụng, miễn cho bị một ít trí sư cường đại suy tính ra đầu mối. Mặc dù có thể sử dụng một tia thi hỏa, lực phá hoại kinh người, nhưng nếu như cao thủ cấp bậc Thiên Mệnh muốn giết hắn, hắn như cũ rất khó tạo thành thương tổn chân chính cho đối phương.

Chênh lệch về tu vi thật sự quá lớn, căn bản không phải một hai dạng sát chiêu là có thể nghịch thiên thay đổi chiến cuộc. Tốc độ di động của người khác cực nhanh hoàn toàn có thể vượt qua tốc độ ngươi đánh ra thi hỏa.

Cho nên không phải là vạn bất đắc dĩ quyết không thể sử dụng thi hỏa.

- Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?

Phong Phi Vân cũng không đáp lại câu hỏi của nó, ngược lại cẩn thận mà hỏi.

Mao Ô Quy có thể tìm được vị trí của hắn, Tiêu Nặc Lan cũng là có thể tìm được vị trí của hắn, nếu như lần nữa gặp phải Tiêu Nặc Lan, vậy thì thật sự là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Lão phu cùng ngươi từng có duyên phận hợp thể, đối với huyết khí trên người của ngươi thật sự quá quen thuộc, muốn tìm được ngươi cũng không khó.

Mao Ô Quy nói.

Sắc mặt của Phong Phi Vân nhất thời tối sầm lại, nói:

- Em gái ngươi mới có duyên phận hợp thể với ngươi!

- Khụ khụ!

Mao Ô Quy tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai, ở trên mặt đất nôn ra hai ngụm quy thiền hương, lại nói:

- Tiểu tử, ngươi cùng Tiêu Nặc Lan rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?

Hiện tại tất cả mọi người cảm thấy quan hệ của Phong Phi Vân cùng Tiêu Nặc Lan không giống bình thường!

- Nàng muốn giết ta, không chỉ muốn cướp đoạt linh hồn của ta, hiện tại sợ rằng càng muốn mạng của ta!

Phong Phi Vân nghiêm nghị mà nói.

Mao Ô Quy tự nhiên không tin lời của hắn, nói:

- Ngươi đã không muốn nói, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi. Nhưng mà ta vẫn muốn báo cho ngươi, tốt nhất là cách xa nàng một chút, nếu không ngươi sẽ đắc tội với rất nhiều ngoan nhân kinh thiên động địa. Tu vi của nàng cường đại tự nhiên không sợ những hung nhân này, nhưng mà ngươi... Cho dù chết rồi lại cũng không biết là người nào giết ngươi.

Trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Mao Ô Quy lộ ra vẻ ngưng trọng, nghĩ tới mấy nhân vật đáng sợ kia, không nhịn được đem đầu co lại ở trong mai rùa.

Điểm này căn bản không cần Mao Ô Quy nói, Phong Phi Vân tự nhiên cũng muốn cách Tiêu Nặc Lan càng xa càng tốt.

- Đúng rồi, một đầu tuyết điểu chiến hồn kia đâu rồi?

Phong Phi Vân rõ ràng nhìn thấy Mao Ô Quy bị tuyết điểu chi hồn đánh bay ra, đầu tử ô quy này làm sao chạy ra được?

- Bị ta ăn rồi!

Mao Ô Quy nghiêm túc nói.

- Bị ngươi ăn?

Phong Phi Vân có chút không tin lời của nó, dù sao đó là một đầu dị thú chiến hồn đạt tới năm trăm năm, mà không phải là một con ma tước.

- Lừa ngươi, ta theo họ của ngươi!

Mao Ô Quy tức giận mà nói.

- Ách... Ngươi vẫn chớ là dùng họ của ta thì tốt hơn!

Phong Phi Vân sờ sờ đầu mũi.

Mao Ô Quy nếu như cùng họ với hắn, liền gọi là Phong Ô Quy rồi!

Phong Phi Vân nhìn lên ngôi sao trên bầu trời, trời sắp sáng rồi, thân phận của yêu ma chi tử bại lộ, ở trước lúc hừng đông, mười mấy nghịch thiên tài tuấn kia của Trừ ma liên minh khẳng định đều sẽ nhận được tin tức, toàn bộ hướng về Phong Hỏa liên thành chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play