Nhưng mà ở trong mắt người khác, một cái tay này của nàng lại như đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Phong Phi Vân, tựa như động tác thân mật giữa hai tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt.
- Oanh!
Cử động này để cho rất nhiều người đều vì thế mà rung động, chẳng lẽ Phong Phi Vân cũng không phải là tay sai cùng nô bộc của nữ ma, mà là tình nhân của nữ ma.
Chỉ có Phong Phi Vân chính mình có khổ mà nói không ra lời, giờ phút này cả người hắn đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của Tiêu Nặc Lan chậm rãi đặt ở trên đầu của hắn.
Da đầu của hắn đã tê dại, da thịt toàn thân đều đang căng thẳng.
Lại là một cái tay đáng sợ này lần đầu tiên thiếu chút nữa bóp nát cổ hắn, lần thứ hai liền muốn dò vào bên trong đầu của hắn, đây là muốn mạt sát hắn hoàn toàn.
- Oanh!
Trong đan điền của Phong Phi Vân đột nhiên nhấc lên kinh đào hải lãng, một cái thanh đồng linh chu kia bạo phát ra thanh sắc quang hoa, sáng chói như tinh thần, từ trong đan điền xông ra ngoài, đi qua lồng ngực, xuyên qua cổ, trực tiếp xông thẳng đến đại não linh đài.
Linh thuyền lấy thân thể của Phong Phi Vân làm môi giới, lấy huyết nhục làm giang hà, lấy linh khí làm động lực, xông thẳng mà lên.
Đang ở thời điểm tay ngọc thon dài của Tiêu Nặc Lan đặt ở trên đầu của Phong Phi Vân, một con linh chu này cũng bỗng nhiên vọt tới vị trí lòng bàn tay của nàng.
Thân thể của Tiêu Nặc Lan cùng Phong Phi Vân đều là hơi hơi chấn động, một đạo quang mang cực kỳ nhạt ở trong lòng bàn tay Tiêu Nặc Lan chớp động, thiết bố thần phàm trên mười tám mặt cổ xưa của thanh đồng linh chu chấn động, thế nhưng trường phong phá lãng, xông vào lòng bàn tay của nàng.
- Oanh!
Linh chu từ trong thân thể của Phong Phi Vân xông vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, trấn áp ở trong đan điền của nàng.
Thân thể cùng linh khí của nàng dừng lại ngắn ngủi.
Ở trong một sát na này Phong Phi Vân bắt được cơ hội, từ trong ma chưởng của nàng chạy trốn ra ngoài, một cái lắc mình liền chạy ra khỏi đại môn của Tuyệt Sắc lâu, liền giống như hướng vào trong màn đêm chạy trốn.
Trốn, trốn trốn, trốn được càng xa càng tốt!
Cả người Phong Phi Vân đều đang toát mồ hôi, căn bản không để ý đến linh chu chui vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, cũng không chú ý tới ngay cả một bức Long mã hà đồ cũng từ trong đan điền của mình biến mất.
Mà sáu bức đồ quyển cổ lão ở trên Miểu Quỷ ban chỉ nơi ngón tay cái của hắn lại chớp động lên quang hoa, sáu bức cổ đồ này cùng Long mã hà đồ đồng nguyên, ngưng tụ thành một tòa lục mang cổ trận, ở trên Miểu Quỷ ban chỉ xoay tròn không ngừng.
Sau dừng lại ngắn ngủi, nữ ma lại khôi phục tự do, cảm nhận được đan điền biến hóa, linh chu nhập vào thân thể, đan điền hội tụ thần mang, mặc dù tu vi so với trước kia cường đại hơn gần ba tầng nhưng mà trong mơ hồ lại có một tia ràng buộc, khiến cho nàng cảm giác bất an.
Đây rốt cuộc là họa hay phúc? Là tiên vận? Hay là ách vận?
Là một kiện thánh linh khí mãnh vô thượng hay là đang vì người khác mà làm chuẩn bị?
Nàng nhẹ nhàng niết niết thủ chỉ, một đôi tinh mâu giương lên, nhìn sương khói lượn lờ trong bầu trời đêm kia.
Sau một khác nàng đã biến mất ở Tuyệt Sắc lâu!
Ban đêm càng thêm không bình tĩnh rồi!
Trăng, trăng tròn!
Biên giới nam man, lãnh phong lăng lệ!
Màn đêm sâu thẳm, tựa như lụa trời băng lãnh từ trên trời hạ xuống, phiêu đãng từng luồng khói đêm.
- Ba!
Thân hình của Phong Phi Vân giống như quỷ mị xuyên qua ba mươi bảy cái đường lớn, hơn một trăm cái hẻm nhỏ, sau đó bỗng nhiên hạ xuống thành tường cao lướn nguy nga, trong miệng thở gấp ra mấy ngụm khí đục, xoay người hướng phía sau cẩn thận nhìn, xác định Tiêu Nặc Lan không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống vừa rồi thật sự quá hung hiểm, thiếu chút nữa liền đã chết ở trong tay của nàng.
Đây là lần thứ hai ở trong tay của nàng hiểm tử hoàn sinh.
- Linh chu tại sao lại đột nhiên xông vào trong thân thể nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phong Phi Vân so với ai khác đều rõ ràng hơn về độ trân quý của linh chu, ít nhất cũng là một kiện Thánh linh khí mãnh, coi như là giá trị của Hóa Đạo thạch đều không thể so sánh được với linh chu.
Hơn nữa linh chu còn liên quan đến đại bí khởi tử hồi sinh của hắn, nhất định phải đoạt lại nó từ trong tay của Tiêu Nặc Lan.
Miểu Quỷ ban chỉ trên ngón tay Phong Phi Vân đã khôi phục bình tĩnh, sáu bức thần đồ cổ lão lại biến thành sáu chữ cổ khắc ở trên mặt ban chỉ, lộ ra vẻ bình thản tự nhiên.
- Không đúng!
Thủ chưởng của Phong Phi Vân khẽ vận linh khí, nhất thời sinh ra một đoàn thảm lục sắc thi hỏa, một chưởng đạt ở trên tường thành cổ xưa, hô, tường thành cổ xưa bị hỏa diễm đốt cháy phát ra thanh âm "Xuy xuy", toát ra khói đặc màu đen, trong một sát na liền đốt ra một cái rãnh to cao hai thước, sâu một thước.
Đây nhưng là thành tường của Phong Hỏa liên thành, giữa cự thạch khắc vào vô số trận pháp, coi như là nhất muội nguyên hỏa cũng rất khó tạo thành lực phá hoại lớn như thế.
Cái thi hỏa đột nhiên xuất hiện này là có chuyện gì xảy ra?
Phong Phi Vân mặt liền biến sắc, không để ý nhiều mà vượt tường chạy ra khỏi Phong Hỏa liên thành, trước khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay đặt ở chỗ đan điền, thu tâm thần vào trong thân thể, chìm vào chỗ đan điền.
Đan điền chia làm thượng đan điền, trung cung, hạ đan điền.
Ở trước kia đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh, tu tiên giả tu luyện đều là thượng đan điền, chỉ có đột phá Thiên Mệnh sinh tử đại quan, đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhất trọng mới có thể phá vỡ đan điền chi hải, mở ra tử phủ của trung cung.
Thượng đan điền cũng được gọi là đan điền chi hải, mênh mông cuồn cuộn, hà quang vạn trượng, vốn là linh chu liền trôi lơ lửng ở trên đan điền chi hải, Long mã hà đồ huyền phù ở trên linh chu.
Nhưng mà linh chu biến mất, Long mã hà đồ cũng đã biến mất.
Chỉ có một viên "Thần Cơ" lớn chừng hạt gạo đang huyền phù ở trên đan điền chi hải, bộc phát ra thần quang chói mắt, tràn đầy linh khí nồng nặc.
Không, không đúng!
Trừ Thần Cơ ra, còn có một tòa thi cung, một tòa bạch cốt cung điện tinh xảo lớn chừng bàn tay.
Đây là nội cung của thi tà, chỉ cần hoàn thành lần thi biến đầu tiên, trong thân thể của thi tà sẽ tu luyện ra một tòa thi cung.
Thi cung liền giống như đan điền của tu tiên giả, chính là chỗ chứa đựng linh khí bản nguyên, một khi thi cung bị móc ra từ trong cổ thi, vậy vị thi tà này liền mất đi tinh khí, biến thành một cỗ thi thể chân chính, trọn đời ngủ say.
Một tòa thi cung này mở ra bốn đạo môn hộ, hiển nhiên là nội cung của một vị thi tà đã trải qua bốn lần thi biến!
Hai mắt của Phong Phi Vân bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo lục quang tà dị, khiến một chút sinh vật không biết ở trong bóng tối đều sợ hãi mà chạy trốn, phát ra thanh âm chạy trốn "tê tê".
- Linh chu cùng Long mã hà đồ bay vào trong thân thể của Tiêu Nặc Lan, mà bổn nguyên thi cung của Tiêu Nặc Lan lại bay vào trong đan điền của ta, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT