Sử Chân Tương biết, Phong Phi Vân tối nay sẽ tới tòa Man Thành đầu tiên của Thiên Vu Bộ - "Thành Tội Giác". Vì vậy hắn liền tự mình đến thành Tội Giác, muốn tự tay chặt đầu Phong Phi Vân, cũng muốn tự mình bắt cóc nữ nhân của Phong Phi Vân mang về đây. Vừa nghĩ tới ngọc thể tuyệt mỹ động lòng người kia của Bạch Như Tuyết, hắn liền hưng phấn đến không thể chờ đợi được.
Vào lúc hoàng hôn, cả thiên địa bắt đầu ngủ say. Từ rất xa đã có khả năng thấy giữa chốn núi non trùng điệp nhô lên một tòa Thạch Thành đồ sộ cao vút nổi bật. Bên ngoài Thạch Thành ( tòa thành đá ) chất đống dày đặc những đống cực lớn xương thú trắng hếu. Có người Cổ Cương Man nhân cao hơn ba thước, mặc áo giáp, tay xách hung binh, canh gác ở trên Thạch Thành.
Thạch Thành thô kệch, tường thành cao ngất, ở vị trí chính giữa thành vẫn còn nhô lên cao vút một dàn tế cao bảy mươi bảy trượng. Từ bên ngoài thành cũng có thể thấy suối máu chảy xuống từ dàn tế, mang theo một cỗ khí tức Nguyên Thủy Mãng Hoang.
Nơi này chính là một tòa Man Thành của Thiên Vu Bộ, thành Tội Giác.
Sử Chân Tương mang theo một khúc xương thú cường đại hơn, ngồi ở trên lưng một con Kỳ Ngưu cực kì khỏe mạnh, trên người treo đầy những khúc xương thú máu chảy đầm đìa. Thiên Tủy Binh Đảm của Phong Phi Vân thật sự rất sắc bén, có thể xuyên thủng làn da của hắn, khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp. Cho nên lần này hắn đặc biệt thu thập hơn hai mươi khúc Linh Thú huyết cốt lâu năm để đeo ở trên người, chính là vì phòng ngự trước Thiên Tủy Binh Đảm.
Sắc trời đã tối, bên ngoài Man Thành gió lạnh hiu hắt.
Sử Chân Tương đợi rất lâu cũng không thấy Phong Phi Vân và năm mươi tên Thần Vũ Quân xuất hiện. Vào lúc hắn có hơi không nhịn được, một đội lính Cổ Cương Man Sĩ cưỡi Kỳ Ngưu khoác chiến giáp đang phi nhanh trở về. Vó trâu đạp vỡ những hòn đá trên đường. Bọn họ có chừng hơn ba chục người, chạy đến trước mặt Sử Chân Tương.
Trong đó một người Cổ Cương Man Sĩ với cánh tay màu vàng đỏ, hắn nhảy xuống từ trên Kỳ Ngưu, quỳ một gối xuống rồi nói:
- Báo cáo Đệ Tam Bộ Chủ, Phong Phi Vân cũng không có đi đến thành Tội Giác. Ở cách hơn ba trăm dặm, hắn lại đột nhiên chuyển hướng, một mạch đi về hướng đông. Hiện tại e là đã vượt qua Đại Tuy Hà.
- Hay cho Phong Phi Vân ngươi thật sự là đủ xảo quyệt. Tiến vào địa bàn Thiên Vu Bộ, ngươi cho là vẫn còn thoát được sao. Kim Nha, mang ta đi truy theo cẩu nương kia của Phong Phi Vân.
Sử Chân Tương nổi giận, có một loại cảm giác bị người coi như chú khỉ để đùa giỡn.
Con đại ưng vàng rực kia bay xuống từ Thạch Thành, phát ra tiếng kêu lanh canh như sắt đá va vào nhau. Sử Chân Tương đột ngột bật dựng lên, hắn nhảy lên cao hơn hai mươi thước, rơi xuống trên lưng con đại ưng vàng rực, sau đó biến mất vào trong màn đêm.
Hắn muốn đơn thương độc mã đuổi theo giết Phong Phi Vân.
Phủ Cổ Cương có nhiều sông lớn và núi cao, rừng cây rậm rạp, dân cư thưa thớt, mãnh thú và ác điểu nhiều gấp mấy chục lần người Cổ Cương. Cũng đúng là trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, cho nên chỉ có người Cổ Cương mới có thể sinh tồn ở trên một mảnh đất này.
Phong Phi Vân tự nhiên biết tiến vào phủ Cổ Cương, liền nhất định không thể gạt được tai mắt của Sử Chân Tương, nhưng lại không thể không đi qua Thiên Vu Bộ. Cho nên hắn chỉ có thể xuất một chiêu giương đông kích tây, đi vòng qua thành Tội Giác.
Dưới trời đêm, Thần Vũ Quân đi vội ở trong núi. Chả mấy chốc liền đi tới bên bờ dòng Đại Tuy Hà rộng rãi vô biên vô tận, có khả năng nghe được tiếng nước chảy mãnh liệt.
- Thần Vương, tất cả tướng sĩ Thần Vũ Quân đều là cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, có khả năng Ngự Không phi hành. Vượt qua Đại Tuy Hà tự nhiên không phải vấn đề, nhưng mà thú cưỡi thì làm sao bây giờ ?
Mạc quân sư hỏi.
Cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, có thể tiến hành phi hành ở cự ly ngắn, vượt qua Đại Tuy Hà tự nhiên khỏi phải bàn. Nhưng mà muốn liền một mực bay đến Thiên Vu Bộ như vậy, chỉ sợ kể cả Phong Phi Vân với tu vi hiện tại đều sẽ mệt đến ngất ngư.
Cho nên mặc dù là vượt qua Đại Tuy Hà, cũng cần thú cưỡi thay đi bộ.
Ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn một chút về màn đêm mênh mông, sau đó mới đáp:
- Bỏ lại thú cưỡi, tất cả Thần Vũ Quân qua sông trước.
Năm mươi tên Thần Vũ Quân đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, lập tức liền đều vượt qua dòng sông lớn rộng rãi vô biên vô tận.
Sau một khắc canh giờ trôi qua, trong màn đêm xuất hiện một đạo hào quang vàng chói. Sử Chân Tương cưỡi con đại ưng vàng rực bay trên trời cao, hạ xuống bên trên Đại Tuy Hà. Trên bờ sông chỉ có Kỳ Ngưu tọa kỵ, nhưng lại không có bóng dáng Thần Vũ Quân
- Phong Phi Vân, ngươi không có vật cưỡi, để ta xem ngươi có thể nhanh chân chạy thoát được không ?
Sử Chân Tương lại đứng ở trên lưng con đại ưng vàng rực, đuổi theo sang bờ bên kia Đại Tuy Hà. Nhưng mà hắn vừa mới bay đến giữa sông, đột nhiên từ dưới đáy nước chảy xiết không thôi đột ngột xuất hiện ra một ánh sáng trắng chói mắt, tựa như một con Giao Long trắng tinh lao lên từ dưới đáy nước.
Sử Chân Tương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười hô hố mà nói:
- Phong Phi Vân, ngươi không hài lòng với việc chạy trối chết nhanh hơn một ít, lại còn dám đánh lén ta. Thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Sử Chân Tương nắm khúc xương thú thật lớn ở trong tay. Những đường linh vân di chuyển trên xương thú làm nó trở nên vô cùng lớn lao, to như một cây cột trắng tinh, cứ như thế mà nện về hướng phía dưới.
Nhưng mà đạo Long Hình đao mang bay lên từ đáy nước kia cũng không phải công kích hắn, mà là công kích con ưng khổng lồ vàng chói hắn đang ngồi.
Đao mang xẹt qua, cái đầu lâu của con ưng màu vàng khổng lồ liền bay đi ra xa, phun ra những vòi máu lớn. Thân hình to lớn cũng đi lao thẳng tắp xuống theo. Trên mặt Sử Chân Tương vốn đứng ở trên lưng con ưng khổng lồ vàng chói sinh ra dáng vẻ sợ hãi, hắn mất đi trọng tâm nên rơi cùng với thi thể của con ưng khổng lồ màu vàng vào trong dòng sông lớn.
- Phù phù.
Một đám bọt nước lớn bắn toé lên cao, nương theo tiếng mắng tức giận của Sử Chân Tương.
Người Cổ Cương tu luyện đều là Nguyên Thủy Luyện Thể pháp, trong đó những người có thân thể cường đại, thì có khả năng nhấc lên một quả núi, có khả năng một quyền đánh chết tu sĩ cấp bậc Cự Phách, tung người bật một cái có thể nhảy ra xa mấy ngàn thước. Nhưng mà họ cũng không thể phi hành.
Cho nên, với sự cường đại của Sử Chân Tương, thì hắn cũng chỉ có thể mượn con ưng khổng lồ vàng rực này mới có thể phi hành được.
Phong Phi Vân chính là lợi dụng nhược điểm này của hắn.
- Grừ.
Từ dưới đáy nước truyền lại một tiếng gầm gừ khó chịu, Sử Chân Tương mặc dù không thông thạo bơi lội, nhưng mà hắn lại đạp xuống đáy sông, giậm chân nhảy bật lên. Hắn muốn mượn lực lượng mạnh mẽ để cứ như vậy nhảy lên trên bờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT