Không mất bao lâu, Trương Nhã Tĩnh liền nhắn trở lại, chỉ có hai từ, "nhớ anh".

"người bận rộn" Liễu Diệc Nhi thì không có nhắn lại. Dương Thiên Lôi đương nhiên biết, Liễu Diệc Nhi chỉ sợ hiện tại còn chưa nhìn thấy được tin nhắn của hắn.

Hơn mười phút đồng hồ sau, Tống Hiểu Phân liền rực rỡ hẳn lên, nước trong xuất bông sen, khuôn mặt nhỏ nhắn mang một chút ửng đỏ sau khi tắm rửa đi ra, tựa hồ đã quên đi sự vô sỉ vừa rồi của Dương Thiên Lôi, một lần nữa thân mật với Dương Thiên Lôi. Không qua bao lâu sau, Lý Hàn Mai cũng thần tình vui sướng xuất hiện. Không có biện pháp, trong khi tắm rửa, Lý Hàn Mai giật mình phát hiện, làn da nguyên bản không tồi, hiện tại không ngờ đã trở nên không chút tỳ vết, thật sự là bóng loáng trắng mịn như mỡ dê, nàng thật sự nghĩ không ra Dương Thiên Lôi làm được như thế nào, năng lực khủng bố này, là người có thể làm được sao?

Ngoại trừ da thịt biến hóa ra, lực lượng nhục thân của Lý Hàn Mai cũng đã tới một cảnh giới khiến cho nàng cảm thấy khủng bố, giờ này phút này, nếu lại đối mặt với mười gia hỏa của Thần Hoàng tông kia, nàng có thể khẳng định, bản thân mình ngay cả bị thương cũng không, liền có thể dễ dàng giải quyết đối phương.

Dương Thiên Lôi cùng Tống Hiểu Phân mấy ngày qua không ăn uống gì, và Lý Hàn Mai không biết nấu ăn, cùng nhau đi ăn một bữa tiệc lớn. Trong lúc đó, Dương Thiên Lôi có hỏi một vài chuyện tình liên quan đến Thần Hoàng tông của R quốc, Lý Hàn Mai đều nói hết một vài hiểu biết của mình. Cũng nói Thần Hoàng tông đê tiện, lần này lợi dụng Hiên Viên Kiếm Tông cùng sở nghiên cứu siêu nhiên ác chiến với nhau, không riêng gì nàng thiếu chút nữa mất mạng, rất nhiều thành viên phân bộ, còn có một vài cao thủ trẻ tuổi, đều chết trong tay bọn chúng.

- Mai tỷ, hai người chúng ta đi R quốc chơi đùa không?

Sau khi Lý Hàn Mai nói xong, bỗng nhiên Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm Lý Hàn Mai, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác chiêu bài, nói.

Lý Hàn Mai hơi sửng sốt, nhưng sau một lát, trong ánh mắt liền bắn ra một tia hưng phấn cùng băng lãnh, nói:

- Được!

- Em...Thiên Lôi ca ca, Mai tỷ, hai người muốn vứt bỏ người ta, bỏ trốn sao?

Tống Hiểu Phân lập tức bất mãn nói. Đọc Truyện Online

- Em ngoan ngoãn đi học đi...Chờ sau khi trở về, ca lại cùng em hưởng tuần trăng mật...Chu toàn chưa?

- Phi phi phi...Ai muốn hưởng tuần trăng mật với anh..., Em muốn cùng đi với hai người...

Tống Hiểu Phân nói.

- Không được! Chút công phu của em khi dễ bọn tiểu lưu manh thì không thành vấn đề. Nhưng với bọn cầm thù, súc sinh của R quốc thì còn kém xa.

Lý Hàn Mai còn chưa nói, Dương Thiên Lôi liền trực tiếp cự tuyệt.

- Có anh ở đây không phải được rồi sao?

Tống Hiểu Phân trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, nói:

- Chê em làm gánh nặng có phải hay không? Hừ!

- Anh đã nói qua với em, cái loại năng lực này, anh không thể dùng thường xuyên, cố gắng không sử dụng đến...

Dương Thiên Lôi nói.

- Được rồi được rồi. Vừa mới trở về đã đi, buồn chết đi được...

- Lần này về nhanh thôi, Hiểu Phân đồng học là ngoan nhất, hắc hắc...

Dương Thiên Lôi cưng chiều béo má Tống Hiểu Phân, nói:

- Ca tặng em một thứ! Đây chính là đặc biệt làm cho em đó nha!

Dương Thiên Lôi nói xong, không thấy có bất kỳ động tác nào, trong tay đột nhiên xuất hiện một xâu ngọc phỉ thúy sáng bóng, nhưng sợi dây thì xám xịt không ánh sáng, không biết được chế thành từ loại kim chúc nào. Thế nhưng Lý Hàn Mai là chuyên gia ở phương diện này, Tống Hiểu Phân mưa dầm thấm đất, đồng dạng được xưng tụng là nửa chuyên gia, làm sao có thể không rõ giá trị của chuỗi ngọc này?

- Anh từ đâu có nó?

Tống Hiểu Phân kinh ngạc nói.

- Ca hiện tại chính là tông chủ của Hiên Viên Kiếm Tông! Hắc hắc...Thứ này có ích đối với em, đeo vào đi, ít nhất thỉnh thoảng ngủ lấy lại sức chẳng hạn, vẫn là không thành vấn đề.

Dương Thiên Lôi nói xong, liền tự mình đeo lên trên cổ của Tống Hiểu Phân. Bất mãn của tiểu nha đầu này đối với Dương Thiên Lôi lập tức tan thành mây khói, nếu không phải Lý Hàn Mai đang nhìn chằm chằm, nàng nhất định sẽ chủ động hôn lên mặt Dương Thiên Lôi một cái.

- Cậu...Trở thành tông chủ sao?

Lý Hàn Mai có chút kinh ngạc hỏi.

- Không có biện pháp, nguyên bản chỉ là đi nhìn xem, lấy vài phiến lá được rồi, nhưng người ta nhất quyết phải đưa cả rừng rậm cho tôi...Không tiếp nhận cũng không được a, bằng không sao lại đi mất đến một tháng được?

Dương Thiên Lôi đắc ý nói.

- Dương thiếu!

Khu quốc tế Lam Phong, vào lúc chập tối, sau khi Lý Hàn Mai an bài xong hết thảy, ba người liền chia tay. Dương Thiên Lôi dẫn theo Tống Hiểu Phân trực tiếp về khu quốc tế Lam Phong. Khi tới cửa, Trương Trị Trung luôn ẩn nấp ở phụ cận khu quốc tế, tức thì thấp thỏm chạy tới. Mấy ngày nay, hắn nơm nớp lo sợ đến cực điểm, thiếu chủ dặn dò bảo hộ Tống Hiểu Phân, lại bị người so với bọn hắn cường đại hơn đón đi, bọn hắn nhìn thấy Tống Hiểu Phân không phải bị ép buộc mới không có động thủ. Chỉ là đi theo từ xa, nhưng không qua bao lâu thì bị bỏ rơi, thất lạc mất Tống Hiểu Phân...Việc này nếu thiếu chủ, không, chính xác mà nói, hẳn là tông chủ trách móc xuống thì phải làm sao?

Khi nhận được tin tức tông chủ đã phản hồi, gia hỏa này liền nơm nớp lo sợ một mực canh giữ ở cổng khu quốc tế Lam Phong.

- Quên những lời ta nói rồi sao?

Dương Thiên Lôi nhíu mày, cũng không thèm nhìn tới Trương Trị Trung, nói tiếp:

- Ngày mai ta lại rời đi, lần này đừng có để mất người...

Lúc Dương Thiên Lôi nhìn thấy bộ dáng Trương Trị Trung liền biết vì sao lại thế nên lập tức nói thẳng, nói xong, liền kéo Tống Hiểu Phân đang có chút kỳ quái, đi vào tiểu khu.

Chỉ nói hai câu rồi không mở miệng nữa nhưng lại làm cho Trương Trị Trung đổ mồ hôi lạnh đầy người, tuy nhiên tâm tình khẩn trương đã buông lỏng một chút. Tông chủ không trách hắn!

- Bọn họ là người do anh phái tới bảo vệ em phải không?

Sau khi hai người trở vào phòng, Tống Hiểu Phân ngẩng đầu lên hỏi.

- Em nói xem?

- Hì hì...Anh bỗng nhiên đối tốt với người ta như vậy, em được sủng ái mà đâm lo sợ...

- Vậy lấy thân báo đáp được không?

- Anh nói xem?

Tống Hiểu Phân bắt chước Dương Thiên Lôi, hỏi ngược lại.

- Tốt lắm, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau.

Dương Thiên Lôi không có hảo ý nhìn Tống Hiểu Phân nói.

- Được!

Làm cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, Tống Hiểu Phân không hề có chút do dự nào liền đáp:

- Anh nhanh đi tắm rửa thay quần áo...Người ta chờ anh ở trên giường.

- Phụt...

Dương Thiên Lôi muốn phun cả máu mũi, ông trời ơi, nha đầu kia sao bỗng nhiên lại to gan như vậy? Không lẽ đào hoa đại vận đã tiến hóa đến công năng thôi tình rồi sao?

- Chuyện này...Hay là thôi đi!

Dương Thiên Lôi nói.

- Không được! Anh nói sao lại nuốt lời? Với lại...Người ta chỉ muốn ôm anh ngủ thôi...Anh cho là như thế nào a? Hì hì...

Tống Hiểu Phân có chút đắc ý nói.

- Em ngủ trần, làm sao anh nhịn được? Coi ca là Liễu Hạ Huệ hả...

Dương Thiên Lôi nói.

- Hôm nay em không cởi...Ngày mai anh lại đi rồi...

Tống Hiểu Phân nói.

- Ách...Chuyện này...Rất khó nhịn được, hiện tại lực khống chế của anh rất kém...

- Em không quan tâm, nhịn được cũng phải nhịn, nhịn không được cũng phải nhịn. Dù sao với em không thành vấn đề.

Tống Hiểu Phân kiên quyết nói.

Sở dĩ Tống Hiểu Phân làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì tâm lý vẫn chưa cân bằng, bởi vì kế tiếp, Dương Thiên Lôi sẽ ở chung một chỗ với Lý Hàn Mai, mà cuộc đối thoại của hai người hôm nay, khẳng định tồn tại mờ ám rất lớn, nhất là khi nói về đề tài có khả năng là "kiều diễm" kia, trực giác nói cho Tống Hiểu Phân biết, quan hệ giữa Dương Thiên Lôi và Lý Hàn Mai, khẳng định gần gũi đến mức có thể so sánh với Tuyết tỷ. Cho nên, tiểu nha đầu này, cũng muốn chơi trò mập mờ với Dương Thiên Lôi.

Dưới tình thế vạn bất đắc dĩ, Dương Thiên Lôi cũng không quản nữa, tiểu nha đầu này thật sự giống như Lý Hàn Mai dám "câu dẫn" mình như thế vậy thì chơi tới bến luôn, dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn, tuy rằng rượu để càng lâu càng thơm, như có vẻ rượu này đã rất thơm rồi, cũng không sao cả, dù sao còn có thể trực tiếp chữa khỏi "bệnh" cho Tống Hiểu Phân, nhất cử lưỡng tiện.

Cho nên...

Sau khi Dương Thiên Lôi tắm xong, trực tiếp mặc đồ ngủ tiến vào phòng ngủ, còn Tống Hiểu Phân đã sớm mặc đồ ngủ nằm trên giường, nhìn thấy Dương Thiên Lôi đi vào, đột nhiên tiểu nha đầu này có chút hối hận, vì vậy lúc này tim nàng đập nhanh bất thường, tựa hồ...Đã vượt quá cực hạn thừa nhận của mình thì phải?

Có vẻ như hơi quá rồi...

Nhưng, Tống Hiểu Phân còn chưa kịp nói, Dương Thiên Lôi phác thông một tiếng, trực tiếp nhảy lên giường, một tay kéo Tống Hiểu Phân vào trong lòng.

- A? Sao cơ thể em lại nóng như vậy? Chẳng lẽ...Em nhịn không nổi rồi?

Dương Thiên Lôi vô sỉ, sau khi ôm lấy cơ thể mềm mại uyển chuyển của Tống Hiểu Phân, vô cùng đáng khinh nói.

- Cùng...Không bằng...Em có chút hối hận rồi...Nếu không, vẫn là không ở...A...

Trái tim của Tống Hiểu Phân đập nhanh kịch liệt, lắp bắp nói. Xúc động nhất thời muốn chơi trò mập mờ, nhưng nha đầu kia hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả của trò chơi mập mờ này.

Bị Dương Thiên Lôi ôm vào lòng đã bị dọa bể mật nhứ thế, còn dám chơi tiếp sao?

Tống Hiểu Phân còn chưa nói xong, liền phát ra một tiếng thét chói tai, dãy ra khỏi lồng ngực của Dương Thiên Lôi, nói:

- Lưu manh, anh sờ em...

- Ha ha...Ngủ chung một chỗ nào có chuyện không động vào?

- Anh ôm rồi sờ, còn bóp nữa.

Tống Hiểu Phân trốn tới góc giường, tức giận xen lẫn thẹn thùng nói. Gia hỏa Dương Thiên Lôi này không ngờ ở trên nhũ hoa của nàng bóp một cái, làm sao nàng có thể chịu được chứ?

- Không được, không được, anh mau ra đi...Em đầu hàng, không chơi nữa...Ra nhanh lên!

Tống Hiểu Phân nhìn thấy đích biểu tình đắc ý và dâm đãng của Dương Thiên Lôi, không dám do dự nữa, trục tiếp nhảy khỏi giường, kéo Dương Thiên Lôi xuống, đẩy ra ngoài phòng ngủ.

Hoàn hảo, Dương Thiên Lôi chỉ cười đắc ý, không phản kháng, cho nên nàng mới đẩy ra khỏi phòng ngủ được, bằng không mà nói, Tống Hiểu Phân thật không biết làm sao bây giờ. Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Tống Hiểu Phân lưng tựa vào phía sau cửa, vỗ vỗ lồng ngực của mình, thầm hô "nguy hiểm thật, nguy hiểm thật". Sau khoảng một phút bình tĩnh lại mới trở vào giường. Nàng liên tục vài ngày ngủ không ngon, vốn phải nằm xuống phải ngủ liền mới đúng, nhưng hôm nay lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.

Tống Hiểu Phân cũng không biết rằng, Dương Thiên Lôi bị đẩy ra ngoài cửa, đồng dạng nhẹ nhàng thở phào một hơi, khóe miệng lộ ra nụ cười. Tống Hiểu Phân như vậy, chẳng phải càng làm cho hắn yêu thích hơn sao?

Chỉ có điều chỗ nào đó bị kích thích, lại làm cho người nào đó chỉ có thể lại đi tắm rửa, xối nước lạnh lên đầu, sau mấy phút đồng hồ, thân thể trần truồng ngồi xếp bằng ở trên giường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Hóa phàm, từ hôm nay trở đi, Dương Thiên Lôi sẽ chân chính thu liễm chính mình, không đến thời khắc nguy hiểm tính mạng, sẽ không bao giờ vận dụng lực lượng của bản thân nữa, nếu muốn được như thế, chỉ có bày mưu nghĩ kế, loại bỏ hết thảy tất cả nguy hiểm có thể uy hiếp đến mình và người bên cạnh mình.

Tuyệt không cho phép lại xuất hiện tình huống như của Lý Hàn Mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play