Trong truyền thuyết hoặc tiểu thuyết, nhân vật chính dưới cơ duyên xảo hợp tiến vào địa phương thần bí, đa số đều là thu được bí tịch tu luyện tuyệt thế gì đó, hoặc thiên địa thánh quả, còn có cái gì truyền thừa, cái gì pháp bảo. Vì sao ca lại gặp một người đẹp lõa thể đây? Lẽ nào mỹ nữ này chính vì ca mà sinh ra?

Trong đầu Dương Thiên Lôi suy nghĩ rất nhanh, tính toán bước kế tiếp, hậu quả mà mình có khả năng gặp phải. Dùng tiểu JJ nghĩ cũng có thể biết được, mỹ nữ có thể ẩn cư ở loại địa phương thần bí này tất nhiên người bình thường không thể so sánh được. Nếu nàng muốn trách phạt mình tội tự tiện xâm nhập cấm địa, e rằng chính mình căn bản không thể phản kháng.

Chỉ là, khiến Dương Thiên Lôi kinh ngạc chính là, vì sao đợi cả nửa ngày cũng không hề có bất luận động tĩnh gì vậy?

- Này… Mỹ nữ tỷ tỷ?

Dương Thiên Lôi nhịn không được thử gọi thêm lần nữa.

Nhưng mà, đợi trong chốc lát vẫn không hề có tiếng đáp lại. Dương Thiên Lôi nhịn không được liền làm bộ như quá sợ hãi và xấu hổ mà lau đi mồ hôi lạnh đầy đầu, cũng nhân cơ hội này len lén liếc mắt nhìn về phía mỹ nữ.

Nhưng mà, khiến Dương Thiên Lôi kỳ quái là, không ngờ mỹ nữ lúc này và khi hắn vừa mới thấy lại hoàn toàn giống nhau như đúc, cả về tư thế, thần thái, ánh mắt cũng không hề có chút thay đổi nào. Nàng giống như là pho tượng không hề nhúc nhích vậy.

- Pho tượng? Chẳng lẽ đây là pho tượng sao?

Dương Thiên Lôi nghĩ tới đây, lá gan nhất thời lớn hơn nhiều, chậm rãi ngẩng đầu lên. Quả nhiên nàng vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì.

- Móa nó chứ!

Sau khi Dương Thiên Lôi đứng xa nhìn kỹ cả nửa ngày, mỹ nữ vẫn không hề có bất luận phản ứng gì, hắn rốt cục cũng vững tin. Mỹ nữ trông rất sống động này dĩ nhiên là một pho tượng chết.

Có phát hiện này, Dương Thiên Lôi nhất thời không kiêng nể gì mà đứng lên, nhảy một lúc hai ba bước, đi tới bên cạnh mỹ nữ, ánh mắt tràn ngập vẻ hèn mọn, đi xung quanh mỹ nữ đang ngồi xếp bằng, tỉ mỉ nghiên cứu. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Nghệ thuật a, nghệ thuật! Đây thật con mẹ nó tuyệt đối là nghệ thuật đỉnh phong!

Dương Thiên Lôi nuốt nước bọt tán thưởng nói:

- Con mắt này, mũi này, cái miệng nhỏ nhắn này, bộ ngực này, éo thon này… Bà mẹ nó, còn cả cái mông lớn này…

- Cái này con mẹ nó cũng quá giống thật đi!

Khi Dương Thiên Lôi đi tới trước mặt mỹ nữ, cúi đầu nhìn về phía hai chân nàng, không ngờ còn có thể thấy được phiến rừng nhiệt đới sâu thăm thẳm trong truyền thuyết, mỗi một "sợi lông abc" đều chân thực, sống động đến cảnh giới tuyệt đỉnh tối cao.

Chỉ là một pho tượng đã khiến vật đáng xấu hổ của Dương Thiên Lôi trở nên cứng ngắc. Tử Hàm muội muội như thế nào hắn còn chưa từng thấy qua, nhưng so với vóc người rất hoàn mỹ của đường tỷ Dương Thiên Lệ mà nói, pho tượng này rõ ràng đẹp hơn nhiều, quả thực không có bất kỳ một chút tỳ vết nào.

- Hắc hắc…

Dương Thiên Lôi nhìn xung quanh một vòng, liếc mắt liền có thể thấy rõ ràng, trong sơn động ngoại trừ hắn và pho tượng mỹ nữ, cũng không có bất luận bóng người nào khác, trên mặt lộ ra nụ cười hèn mọn bỉ ổi. Hắn đồng dạng cũng đang lõa thể, chậm rãi vươn một cánh tay, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mịn màng phảng phất như tỏa ra ánh sáng trong suốt của mỹ nữ. Chỉ là, trong nháy mắt khi tay hắn và khuôn mặt mỹ nữ tiếp xúc, Dương Thiên Lôi nhất thời nhanh như điện rụt vội tay về, vẻ mặt khiếp sợ lùi lại mấy bước. Tất cả tư tưởng hèn mọn trong đầu lập tức biến mất không còn dấu vết.

Khi hắn chạm đến khuôn mặt mỹ nữ, Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm thấy đây không phải pho tượng, ngược lại phảng phất như là chạm vào da thịt người sống, bóng loáng, mềm mại, còn có cả độ co giãn.

- Sao lại… Có thể?

Dương Thiên Lôi khiếp sợ tột đỉnh, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được nhìn trân trân vào mỹ nữ xích lõa vẫn không nhúc nhích kia. Vài phút đồng hồ trôi qua hắn rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại.

- Chẳng lẽ là thi thể người thật? Nhưng thi thể không có khả năng bảo tồn lâu như vậy.

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng. Nhưng khi vừa tới gần quan sát, hắn liền xác định, mỹ nữ này không có bất luận khí tức sinh mệnh gì, căn bản không có hô hấp, không có nhịp tim, mà khi chạm đến, hắn cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào. Thế nhưng, vì sao lại giống như da thịt người thật như vậy? Chẳng lẽ pho tượng này là do tài liệu đặc thù chế thành? Ví dụ như chất si –lic (khuê giao) trên Địa Cầu dùng để chế tạo búp bê?

Mang theo lòng hiếu kỳ cực lớn, Dương Thiên Lôi nhịn không được mê hoặc trong lòng, đánh bạo đi tới trước mặt mỹ nữ, một lần nữa vươn bàn tay hèn mọn ra.

Mỹ nữ này đích xác rất thánh khiết, thánh khiết như là nữ thần cao cao tại thượng. Bất luận kẻ nào thấy mặt nàng cũng đều chỉ biết quý trọng và tán thưởng, thậm chí quỳ bái. Dương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ. Chỉ là, muốn trách thì trách nàng không nên đem tấm thân hoàn mỹ trần như nhộng kia phô bày ra trước mặt một nam nhân tâm trí thành thục như vậy.

Hơn nữa, càng bi kịch hơn chính là, nam nhân này còn tưởng tượng nàng thành một kiệt tác nghệ thuật.

Lần này, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng không có bất luận ý tưởng hèn mọn gì, có chăng chỉ là hiếu kỳ. Hắn muốn biết rõ ràng đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

Hắn nhẹ nhàng từng chút một đặt tay lên mặt mỹ nữ, thử thăm dò sờ soạng mấy cái, cảm giác rất chân thực. Ngoại trừ không có độ ấm, còn lại không khác gì người thật. Kìm lòng không được, Dương Thiên Lôi vươn hai tay, nhẹ nhàng nắm lấy đôi môi mềm mại đỏ tươi mê người kia, khẽ khàng mở ra, nhất thời thấy được hai hàng răng ngà nhỏ nhắn đều đặn, lại nhẹ nhàng tách hàm răng ngà, không ngờ còn thấy được chiếc lưỡi thơm tho, phơn phớt hồng nhuận, bóng loáng.

- Ta kháo… Kỹ thuật này thật tốt quá đi!

Dương Thiên Lôi than một tiếng, sợ hãi đến cực điểm, ngay sau đó liền bắt đầu công tác thăm dò nghệ thuật thần thánh và cao thượng.

Đôi gò bồng đảo nhô cao với hai hạt đậu đỏ tươi say lòng người, chiếc eo thon mảnh khảnh hai bàn tay có thể ôm vừa, kiều đồn phong mãn vểnh cao, co giãn và tràn đầy xúc cảm… Tất cả đều trở thành đối tượng để Dương Thiên Lôi tỉ mỉ nghiên cứu.

Tuy rằng trong lòng tự nhủ chỉ là nghiên cứu thôi, nhưng bất tri bất giác, tiểu đệ đệ của Dương Thiên Lôi lại trở nên phẫn nộ dị thường, dựng thẳng đứng lên. Lúc bấy giờ, tên hèn mọn bỉ ổi này mới phải thu hồi bàn tay tội ác trở lại.

Dương Thiên Lôi quỳ gối thật sâu dưới váy nữ thần không có sinh mệnh này.

- Một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại như vậy, vì sao lại chỉ là vật chết? Nếu như là người sống thật thì tốt biết bao a!

Dương Thiên Lôi vô cùng phiền muộn nói, trong lòng ngoại trừ tiếc nuối cũng chỉ có tiếc nuối mà thôi.

Một siêu cấp mỹ nữ trần trụi hiển hiện trước mặt mình như vậy, lại chỉ là một người không có sinh mệnh, một con rối không có tư tưởng, cho dù là bất cứ người nào cũng đều không cam lòng, đều cảm thấy đáng tiếc, bất bình cùng phiền muộn.

Cố gắng đè nén cảm giác tiếc nuối, cho đến lúc này, Dương Thiên Lôi mới bắt đầu cẩn thận quan sát căn phòng duy nhất trong huyệt động rộng lớn này.

Nguồn sáng duy nhất của huyệt động có được là nhờ một hạt châu nhỏ bằng hạt đào màu trắng sữa đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt được khảm vào trong nham thạch phía trên đỉnh huyệt động. Xung quanh thân thể mỹ nữ, có một vài mẩu vải màu trắng bị rách lả tả giống như là y phục để lâu nên nát vụn vậy.

Không có tiên đan linh dược trong truyền thuyết, không có thần binh lợi khí, càng không có thần công bí tích gì.

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng cúi người nhặt đám vải rách trên mặt đất, nhẹ nhàng tung lên. Đám vải rách nhất thời hóa thành bụi, thổi một hơi liền bay phiêu lãng trong không khí. Lẽ nào đây vốn là y phục nàng mặc chỉ là do niên đại đã lâu lắm mới trở nên mục nát như vậy?

- Ồ!

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên phát hiện phía dưới đám vải rách không ngờ có một vết khắc, hiện lên rất rõ ràng trong nền đất đá cứng rắn, bút tích như họa, nông sâu đều đặn, dường như có ai dùng dao khắc vào, không chút kẽ hở, đường cong trôi chảy đến cực điểm.

Sau khi nhẹ nhàng lau sạch mặt đất, một hàng chữ đẹp đẽ thanh thoát hiện ra trước mắt Dương Thiên Lôi.

- Ta một thân một mình, dốc lòng tu đạo mất ngàn năm, cuối cùng khó thoát ra được ngũ hành, vượt qua được luân hồi. Tới khi thọ nguyên đã hết, chợt cảm thấy mình thật cô tịch, đành thiết lập Huyền Thiên kết giới, ngưng tụ nguyên thần bất diệt, đợi người hữu duyên, hái Thiên Linh châu trên đỉnh động, đưa vào miệng ta, nguyện từ nay về sau chân trời góc biển, trọn đời làm bạn.

Thấy đoạn văn tự ngắn gọn này, Dương Thiên Lôi nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, khiếp sợ há to miệng!

- Nàng chẳng lẽ là … Người thật? Tu đạo mấy ngàn năm… Huyền thiên kết giới…Lẽ nào ca chính là người hữu duyên?

Dương Thiên Lôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hạt châu màu trắng sữa đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt trên đỉnh đầu:

- Đây là Thiên Linh châu sao? Thiên Linh châu là cái gì? Lẽ nào thứ này có thể khiến nàng sống lại?

Dương Thiên Lôi nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ vẫn không nhúc nhích trước mắt, lại nhìn Thiên Linh châu trên đỉnh huyệt động, hô hấp vậy mà không hiểu sao lại nhanh hơn mấy lần. Nhất là nghĩ đến câu "Chân trời góc biển, từ nay về sau trọn đời làm bạn" kia, khiến Dương Thiên Lôi vô cùng phấn chấn, đồng thời cũng có chút bối rối.

Mỹ nữ ai không thích? Nhất là nữ nhân hoàn mỹ không chút tỳ vết nào như vậy. Nếu như ai dám nói không thích, hoàn toàn là nói láo. Thế nhưng, nếu muốn Dương Thiên Lôi giữa mỹ nữ và Trương Tử Hàm phải chọn một người, hắn sẽ không chút do dự mà chọn Trương Tử Hàm. Không phải bởi vì dung mạo của Trương Tử Hàm, mà bởi vì, chí ít trong cảm nhận của Dương Thiên Lôi, nàng là người trọng yếu nhất.

Tuy nhiên, Dương Thiên Lôi cho dù bối rối, cũng chỉ là bối rối một chút mà thôi. Trơ mắt nhìn một siêu cấp mỹ nữ chết mà không cứu, không phải quá khốn nạn rồi sao? Có mỹ nữ mà không hưởng, sẽ bị trời phạt đó! Huống hồ mỹ nữ này đã tu luyện mấy ngàn năm, hẳn là một nhân vật rất trâu bò rồi!

Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lôi mặc kệ đoạn văn tự trên mặt đất kia là thật hay giả, bờ mông uốn éo, hai chân đạp một cái liền nhảy bật lên, rất nhẹ nhàng lấy hạt chậu màu trắng sữa trên đỉnh động xuống.

Khi cầm hạt châu trên tay, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cảm thấy cỗ tinh thần lực kỳ dị trong đan điền kia không ngờ vận chuyển nhanh hơn, như là hưng phấn đến cực điểm. Điều này khiến cho Dương Thiên Lôi càng thêm hoảng sợ, nhất là khi nghĩ đến năng lực thôn phệ của kỳ dị của nó, sợ đến mức thiếu chút nữa hất văng hạt châu ra. Đây chính là vật cứu mạng người đó a. Nếu như bị chính mình thôn phệ thì quả là bi kịch rồi.

Mạnh mẽ đè nén cảm giác kích động của đan điền, Dương Thiên Lôi nhanh như thiểm điện mở rộng cái miệng anh đào của mỹ nữ, trực tiếp nhét hạt châu vào.

Khi hạt châu vừa tiến vào trong miệng mỹ nữ, một màn kỳ dị liền xuất hiện. Chỉ thấy thân thể mỹ nữ không ngờ trở nên run rẩy kịch liệt, từ trên người nàng phát ra từng đạo quang mang màu trắng. Chỉ một lát sau, toàn bộ cơ thể nàng liền bị những lỗ hổng màu trắng vây quanh. Ban đầu Dương Thiên Lôi còn có thể nhìn thấy thân ảnh mỹ nữ, nhưng khi những quang mang màu trắng trở nên càng ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng chói mắt, thân ảnh của mỹ nữ phảng phất như là biến mất, rốt cuộc không nhìn thấy đâu nữa.

- Đã sống lại rồi sao?

Quang mang chói mắt khiến Dương Thiên Lôi phải nhắm chặt mắt lại, nhìn một màn thần kỳ này thầm nghĩ trong lòng.

Khoảng hơn mười phút trôi qua, ánh sáng trắng chói mắt dần dần yếu bớt, dần dần trở nên nhu hòa. Nhưng mà, Dương Thiên Lôi lại ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại biến mất rồi?

Ngay khi Dương Thiên Lôi kinh ngạc vạn phần, quang mang màu trắng kia dường như hóa thành một tia khói xanh, chậm rãi bay lượn tới trước mặt Dương Thiên Lôi, quay xung quanh thân thể hắn, sau khi vòng vo vài vòng, liền nhanh như thiểm điện chui vào mi tâm Dương Thiên Lôi. Thoáng chốc trong lúc đó, toàn bộ huyệt động bỗng biến thành một mảng đen kịt.

Ngay sau đó, có tiếng nước ào ào truyền đến, giống như vạn mã lao nhanh, vang vọng cả sơn động. Đầm nước kia vốn không thể tràn vào sơn động, lúc này lại giống như vỡ đê, không còn chút cách trở nào, dưới áp lực nước cực lớn, lập tức điên cuồng mà tràn vào.

Thoáng trong lúc đó, dường như sóng to gió lớn, điên cuồng gào thét mà ập lên người Dương Thiên Lôi, không cho hắn bất luận chút thời gian suy nghĩ nào, toàn bộ huyệt động đã bị nước trong đầm tràn ngập, dần dần mới yên tĩnh lại.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Dương Thiên Lôi từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Vốn đang chờ mong khung cảnh sau khi mỹ nữ sống lại, không nghĩ tới nàng lại trực tiếp hóa thành một làn khói xanh tiến vào thân thể mình. Lẽ nào đây cũng được gọi là sống lại? Là giống như nàng nói, từ nay về sau trọn đời làm bạn sao?

Dương Thiên Lôi ngâm mình trong đầm nước mát lạnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm ngộ thân thể mình. Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, dĩ nhiên không hề cảm thụ được bất cứ cái gì khác thường. Thế nhưng rõ ràng hắn tận mắt thấy làn khói xanh kia chui vào mi tâm mình. Vì sao lại không hề có cảm giác gì?

Tận cho đến khi có cảm giác bị đè nén, tuy rằng vẫn chưa thể làm rõ đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, nhưng Dương Thiên Lôi không thể không nhanh chóng ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play