- Cái này...
Kỷ Tiêu Lam lập tức tắt lửa rồi, mà Trần Thiến thì lập tức khuôn mặt ửng đỏ nói, nói:
- Ai cần ngươi lo! Nhất định là trong số những người bọn hắn có người tiết lộ ra! Hừ, để ta liên hệ với gia gia!
- Sợ là không thể nào đâi? Các ngươi đừng nhầm lẫn chứ, từ Vô Cực Tinh Vực đến nơi này phải mất sáu ngày, sau khi ta liên hệ với các ngươi, qua mấy canh giờ là bọn chúng đã đến đây rồi, có lẽ không phải là bọn họ đâu.
Dương Thiên Lôi nói.
- Đồ đần! Tinh không toại đạo của gia tộc bọn ta có thể tăng tốc độ lên gấp mười lần! Bảy tám canh giờ, bọn hắn vừa vặn có thể đuổi tới rồi!
Trần Thiến nói ra.
- Ách... Vậy thì khẳng định rồi. Bất quá, tiểu Thiên, đừng liên hệ với gia gia ngươi nữa, ta có thể hỏi ra là ai.
Dương Thiên Lôi có chút bội phục sự não tàn của mình, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là do hắn không coi trọng việc này mà thôi, chỉ là bây giờ bắt đầu nói tới..., Dương Thiên Lôi mới nghĩ đến, đám gia hỏa ngu xuẩn kia hiện giờ chính là tín đồ của thần côn hắn, từ trong miệng bọn hắn hỏi một chút, không phải cái gì cũng biết sao?
- Ngươi có thể hỏi được?
Bọn người Trần Thiến có chút khó hiểu.
Dương Thiên Lôi cũng không giải thích, lập tức phóng xuất thần niệm, trong chốc lát, liền bày ra chung quanh mọi người một tầng kết giới vô cùng cường hãn, cùng lúc đó, một đạo ngũ sắc hoa từ mi tâm của hắn phóng ra, khiến cho bọn người Trần Thiến, Kỷ Tiêu Lam khiếp sợ chính là, một đạo thân ảnh vậy mà lại quỉ dị xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đọc Truyện OnlineKhương Thiển Khâu!
Khương Thiển Khâu Thần Đạo cửu cấp!
- Tham kiến chủ nhân!
Trong nháy mắt lúc Khương Thiển Khâu xuất hiện, liền trực tiếp vô cùng thành kính mà quỳ rạp xuống đất, cung kính nói, thanh âm nhu hòa, phảng phất mang theo một tia nhưng khí tức thánh khiết, khác với lúc trước một trời một vực.
- Cái này...
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của bọn người Trần Thiến, trên mặt Dương Thiên Lôi lộ ra vẻ tươi cười đắc chí, nói:
- Còn không tham kiến Trần Thiến, Trần chủ mẫu và các vị thúc thúc a di đi?
- Tham kiến Trần chủ mẫu, tham kiến các vị thúc thúc, a di...
Vốn chứng kiến tràng cảnh trước mắt, tất cả mọi người đã cảm thấy đại não của mình có chút ngắn, mà nghe được những lời này của Dương Thiên Lôi, càng trực tiếp không biết nói gì... Nhưng khiến bọn hắn không nghĩ tới chính là, Khương Thiển Khâu vậy mà lại vô cùng cung kích chiếu vào lời của Dương Thiên Lôi mà làm, nhao nhao quỳ lạy mọingười.
Trần Thiến trợn tròn mắt cả buổi, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy éo của Dương Thiên Lôi, giận dữ đập Dương Thiên Lôi hai quyền, nói:
- Hồn đản, ai muốn làm chủ mẫu chứ... Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì!
- Kỳ thật cũng không có gì, bọn hắn chính là ngưỡng mộ thực lực và tiềm lực của ca ca, không làm nô lệ của ta thì không được, cho nên... ca liền cố mà đáp ứng bọn hắn, Ân, Khương Thiển Khâu, lúc trước là ai nói cho ngươi biết, ta đang ở Hải Thiên Tinh?
- Bẩm chủ nhân, là " Tiếu Kiến Nhân" nói cho tại thuộc hạ, đồng thời cũng nói cho Võ Đạo Viễn, hắn muốn mượn tay của chúng ta, giết chết chủ nhân!
- Tiếu Kiến Nhân?
Nghe được lời của Khương Thiển Khâu... Trần Thiến và bọn người Kỷ Tiêu Lam lập tức có chút giật mình nói.
- A? Hắn sao phải giết chết ta?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Tiếu Kiến Nhân ưa thích Trần chủ mẫu, khi chủ nhân và Trần chủ mẫu ở Hỗn Loạn Tinh Vực, hắn đã nhận được tin tức, mà Trần chủ mẫu trong bốn năm này đối với chủ nhân nhớ mãi không quên, càng khiến cho hắn ghi hận trong lòng, cho nên mới muốn diệt sát chủ nhân, cắt đứt tấm lòng của Trần chủ mẫu...
Khương Thiển Khâu không biết không nói, biết gì nói nấy không lừa gạt, căn bản không chút dấu diếm và cố kỵ, hắn chỉ biết là, Dương Thiên Lôi hỏi, hắn liền phải trả lời thật chi tiết, mặc dù
"chủ mẫu" Trần Thiến này đang ở đây, hắn cũng không chút do dự.
Trần Thiến liền đỏ hồng cả mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Khương Thiển Khâu mở miệng một tiếng Trần chủ mẫu đã khiến nàng thẹn thùng dị thường, lại nói ra bản thân nhớ mãi không quên gì đấy cái tên hỗn đãn kia, bảo nàng làm sao mà chịu nổi?
- Tiếu Kiến Nhân là người nào?
Sau khi Dương Thiên Lôi trực tiếp thu hồi Khương Thiển Khâu vào trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, mang theo một tia mỉm cười đắc chí và vô sỉ, dừng ở Trần Thiến mặt đỏ bừng, hỏi.
- Là một người điên cuồng theo đuổi tiểu Thiến, đệ tử thiên tài nhất của Trảm Ma Tông, một trong Vô Cực Tinh Vực thập tông!
Trần Đình trông thấy bộ dạng nghẹn tuyệt kia của Trần Thiến, hiển nhiên là không có ý định để ý đến Dương Thiên Lôi, liền cố ý nói.
- Đúng vậy a, Dương huynh đệ, ba mươi người ngươi trông thấy hôm đó, trừ mấy người chúng ta ra, đều là người theo đuổi tiểu Thiến cả, sau đó tìm ra một người thíchhợp...
Kỷ Tiêu Vân nha đầu kia cũng nói theo.
- Trần Đình, Kỷ Tiêu Vân! Hai người các ngươi... Xem ta có nhéo chết các ngươi không!
Trần Thiến vốn đã quá mức xấu hổ rồi, vậy mà hai nha đầu này lại đổ thêm dầu vào lửa, lập tức giương nanh múa vuốt đánh về phía Trần Đình và Kỷ Tiêu Vân.
- Ha ha ha...
Trần Đình và Kỷ Tiêu Vân lập tức tháo chạy khắp phòng, một bên tránh né sự truy kích của Trần Thiến, vừa nói:
- Dương huynh đệ, ngươi không biết đâu, lần trước những người kia tụ cùng một chỗ, chính là vì mẫu thân của tiểu Thiến thấy tiểu Thiến nhớ ngươi đến mức trà không màng, cơm không ăn, từ từ tiều tụy, cảm thấy đau sót... Mới chuyên môn mở ra tuyển rể đại hội cho tiểu Thiến đấy...
- Đúng vậy a đúng vậy a, Dương huynh đệ, ngươi trông thấy mỹ nam tử kia không? Đây chính là đệ nhất mỹ nam tử của Vô Cực Tinh Vực đấy! May là ngươi xuất hiện kịp thời, bằng không thì tiểu Thiến nhà chúng ta, rất có thể đã động tâm rồi!
Trần Đình cũng gom vui nói.
- Phi, hai nha đầu chết tiệt các ngươi mới động tâm đấy! Các ngươi nói nữa đi, về sau ta vĩnh viễn không để ý đến các ngươi nữa đâu!
Trần Thiến tức giận nói.
- Ách...
Dương Thiên Lôi có chút im lặng, không nghĩ tới Trần Đình và Kỷ Tiêu Vân cũng có một mặt như vậy. Bất quá, Dương Thiên Lôi lại rõ, hai người là đang nói cho hắn biết, tình cảm của Trần Thiến đối với mình nhiều bao nhiêu.
Chọn rể đại hội, nếu như không phải quá đau lòng vì Trần Thiến, ai sẽ làm ra loại đại hội này chứ?
Cho dù Trần Đình và Kỷ Tiêu Vân nói có vẻ như đùa giỡ, nhưng Dương Thiên Lôi nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia của Trần Thiến, trong lòng lại tuôn ra một tia áy náy và đau lòng.
Sau một lúc náo loạn, mọi người rốt cục cũng ngồi xuống, Dương Thiên Lôi cũng bắt đầu nói chuyện chính sự.