Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, hầu như trong nháy mắt đã ứa đầy mồ hôi lạnh.

Thế nhưng nàng lại cố gắng chịu đựng.

Bởi vì nàng biết rõ, muốn nhanh chóng thoát khỏi không gian hỗn loạn này chỉ có thể giúp Dương Thiên Lôi tấn cấp với tốc độ nhanh nhất mà thôi, mà hiện tại, trên đời này chỉ có mỗi mình nàng có thể giúp được Dương Thiên Lôi. Nàng biết rõ, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ giao cho Dương Thiên Lôi. Mặc dù trong lòng nàng thầm nghĩ, thân thể của chính mình không trong sạch, không thể nguyên nguyên vẹn vẹn giao cho Dương Thiên Lôi, cũng không xứng với Dương Thiên Lôi, nhưng giờ khắc này, cũng không quản được nhiều thứ như vậy nữa.

Huống hồ gì, nàng đã nghĩ thông suốt rồi, nàng không cần phải quang minh chính đại làm nữ nhân của Dương Thiên Lôi, nàng chỉ cần có thể có một địa vị không chút tiếng tăm gì ở trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình là đủ.

Những thứ khác, nàng hoàn toàn không cần.

Nếu có một ngày, chờ cảnh giới của nàng đủ cường đại, nàng sẽ âm thầm rời đi, giải quyết mối thù khắc cốt ghi tâm trong lòng nàng mấy trăm năm nay!

Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ tới mức toàn thân run rẩy và gương mặt tái nhợt của Tiêu Như Mộng như vậy, Dương Thiên Lôi lại đau lòng không nỡ nhẫn tâm hạ thủ, hắn ôn nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiêu Như Mộng, hắn muốn chậm rãi rút cái vật đang ở giữa hai chân của Tiêu Như Mộng về.

Thế nhưng, Tiêu Như Mộng đột nhiên lại đưa tay ngăn hắn lại. Nàng vất vả lắm mới hạ được quyết tâm, không muốn Dương Thiên Lôi rút lui vào lúc này, bằng không thì sớm muộn gì cũng có một ngày nàng phải trải qua một màn này.

- Thiên Lôi… sớm muộn gì cũng có một ngày… ta phải làm…. Ta… ta chịu được… tới đây đi! Giọng nói của Tiêu Như Mộng run run nhưng lại kiên định. Vừa nói vừa không để cho Dương Thiên Lôi có cơ hội cự tuyệt, nàng trực tiếp tách đôi chân ngọc ra, dùng bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo đang run run của nàng để cầm lấy trần căn của Dương Thiên Lôi, nhắm mắt lại, nhíu mày, lông mi cong dài bởi vì sợ hãi mà kịch liệt run rẩy, nhưng vẫn kiên định kéo nhẹ cái vật cứng rắn nóng như lửa kia, từng chút từng chút đặt ngay trước nơi cấm kỵ của nàng!

Rốt cuộc…..

Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm giác được mình đã chạm vào…

Thế nhưng…

Ngay lúc bàn tay của Tiêu Như Mộng rời khỏi, tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn kiên định bảo Dương Thiên Lôi tiến vào, hơn nữa Dương Thiên Lôi cũng bắt đầu chậm rãi tiến vào, lúc mới tiến vào được một chút, bỗng nhiên lại sinh ra chuyện khiến cả Tiêu Như Mộng lẫn Dương Thiên Lôi cảm thấy khiếp sợ vô cùng!

Một đạo bạch quang bàng bạc rất kinh khủng cùng với một cỗ uy áp vượt xa sức tưởng tượng của Tiêu Như Mộng và Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bạo nổ từ chỗ tư mật của Tiêu Như Mộng!

Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi cản bản không kịp phản ứng, hắn giống như bị điện giật, bắn ngược trở ra!

Không có bị thương, trần căn vẫn bình yên vô sự!

Nhưng cả Tiêu Như Mộng lẫn Dương Thiên Lôi lại đồng thời sợ hãi kêu lên một tiếng!

Khiếp sợ!

Khiếp sợ tuyệt đối!

Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, đây cũng không phải năng lượng mà Tiêu Như Mộng có thể sở hữu, cũng tuyệt đối có thể khẳng định, cỗ uy áp phát ra thần niệm kia tuyệt đối là một thứ vượt xa cảnh giới của hắn!

Hắn cản bản không thể chống cự!

Đây là chuyện gì? Vì sao lại xuất hiện hiện tượng quỷ dị như vậy?

Dương Thiên Lôi không rõ vì sao, chính Tiêu Như Mộng cũng không hiểu thế nào!

- Mộng Mộng … đây là có chuyện gì?

- Ta … ta cũng không biết… Vẻ sợ hãi trên mặt Tiêu Như Mộng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là mờ mịt và khiếp sợ.

- Cấm chế, Mộng Mộng, đây là cấm chế do cao thủ vượt xa tưởng tượng của chúng ta lưu lại!

- Chẳng lẽ là hắn… Không, hắn đã hủy một đời của ta rồi… lẽ nào ngay cả điều này cũng không buông tha ta hay sao? Tiêu Như Mộng nói đầy thống khổ, trong ánh mắt bỗng nhiên tràn ngập cừu hận, đột nhiên ôm lấy đầu, đau đớn tới tâm tê liệt phế, trong nháy mắt giống như từng cây kim đâm vào trong đầu của nàng.

Thế nhưng, vào lúc này, trên cánh tay trái của Tiêu Như Mộng đột nhiên lại phát ra từng đạo quang mang chói mắt, Dương Thiên Lôi vốn muốn vọt tới bên cạnh Tiêu Như Mộng, ôm lấy nàng, an ủi nàng, lại khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn!

Lúc ba động dị biến trên cánh tay trái truyền tới, Tiêu Như Mộng kêu lên một tiếng cực kỳ thống khổ, thân thể xích lõa bỗng nhiên cuộn mình lại, đau đớn lăn lộn trên mặt đất!

Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất muốn làm gì đó, nhưng trực giác cho hắn biết, giờ khắc này hắn không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn! Hoàn toàn dung nhập tâm thần vào trong người của Tiêu Như Mộng, cảm ứng sự biến hóa của khí tức trong cơ thể nàng, nếu như thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì hắn lại ra tay!

Quả nhiên, giằng co khoảng hơn mười phút, quang mang trên tay trái của Tiêu Như Mộng chậm rãi biến mất, mà sự thống khổ của Tiêu Như Mộng cũng dần dần bớt đi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giống hệt như vừa tắm xong vậy.

Nhưng mắt của Dương Thiên Lôi lại trừng lớn như chuông đồng, gần như lớn gấp hai bình thường, trong mắt tràn ngập không thể tin nổi và kinh hỉ nồng đậm!

- Mộng Mộng! Ngươi nhìn xem, ngươi mau nhìn đi, đây là cái gì? Dương Thiên Lôi thặng một cái đã nhảy tới bên cạnh Tiêu Như Mộng, giơ cánh tay trái của Tiêu Như Mộng lên.

Một khỏa ấn ký màu đỏ đậm nhỏ như hạt đậu đỏ rõ ràng hiện ra trên cánh tay trái của Tiêu Như Mộng!

Thủ cung sa!

Thủ cung sa tượng trưng cho hoàn bích, băng thanh ngọc khiết!

- Không …. Không thể nào, đây là giả…

- Đây là thật!

- Không, là giả… Thiên Lôi, ngươi không biết…. Tiêu Như Mộng bỗng nhiên thống khổ nhào vào trong lòng của Dương Thiên Lôi, những giọt nước mắt trong suốt nhất thời chảy ra, tới tận lúc này, nỗi ủy khuất, cừu hận và khuất nghẹn ứa hơn bốn trăm năm nay trong lòng của nàng, nàng rốt cuộc cũng nhịn không được muốn nói hết cho Dương Thiên Lôi nghe: - Ngươi hãy nghe ta nói…

- Ân. Dương Thiên Lôi yêu thương ôm lấy Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng trơn mịn của nàng, chậm rãi rót từng đạo thần niệm vào trong cơ thể của nàng, ổn định vỗ về tâm thần đang bấn loạn của nàng.

Nguyễn Hi Vũ.

Lúc Tiêu Như Mộng nói cái tên này ra, Dương Thiên Lôi cũng không tỏ ra quá mức khiếp sợ. Lúc trước, từ miệng của Bách Hiểu Sinh Mạc Thương, hắn từ lâu đã kết luận Tiêu Như Mộng chính thiếu nữ thiên tài Nguyễn Hi Vũ danh chấn tu luyện giới năm xưa.

Lúc Tiêu Như Mộng nói ra Phiêu Miễu Tiên Cung của Nam Hải, hắn cũng không quá mức kinh ngạc, hắn cũng đã được Bách Hiểu Sinh Mạc Thương giải thích rõ ràng. Đây là một môn phái còn trên cả bát đại môn phái, sở hữu địa vị vô thượng ở cả Thiên Huyền đại lục và Tây Phương đại lục, cùng với vô số tiên đảo trên biển, chính là Tiêu Như Mộng, không, phải nói là sư môn của Nguyễn Hi Vũ!

Mà khi Tiêu Như Mộng đau khổ nói ra nàng vì sao đạo cơ tẫn hủy, từ thiên tài thiếu nữ bị đánh vào phàm trần, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng lộ ra thần tình khiếp sợ và phẫn nộ!

- Nếu như… nếu như không phải gặp được vị tiền bối thần bí kia, truyền Huyền tẫn đại pháp cho ta, cũng khuyến khích ta báo thù rửa hận… ta, ta đã chết rồi… Tiêu Như Mộng rốt cuộc cũng nói ra được bí mật che giấu suốt bốn trăm năm.

Nghe Tiêu Như Mộng nói xong, Dương Thiên Lôi lại rơi vào trầm tư, hắn loáng thoáng cảm thấy không hợp lý, nhất là sau khi nghe đoạn nữ nhân thần bí kia xuất hiện.

Cái tên không bằng cầm thú kia, lúc hắn làm ra chuyện không bằng cầm thú với Tiêu Như Mộng, tại sao Tiêu Như Mộng chỉ là bị thương nặng chờ chết? Một nhân vật cao cao tại thượng được mọi người kính ngưỡng như thần tiên kia tại sao lại có thể sơ ý như vậy? Nữ nhân thần bí kia vì sao lại xuất hiện ở nơi của Tiêu Như Mộng trùng hợp như vậy? Hơn nữa, vì sao lại truyền thụ Huyền tẫn đại pháp cho Tiêu Như Mộng đạo cơ đã bị tẫn hủy, còn khuyến khích nàng báo thù? Nàng lại vì cái gì mà thay đổi khí tức của Tiêu Như Mộng hoàn toàn, khiến cho ngay cả những người quen biết Tiêu Như Mộng cũng không nhận ra là nàng?

Quan trọng hơn nữa, chính là cái tên không bằng cầm thú kia, nếu như đã muốn Tiêu Như Mộng chết thì căn bản không cần phải lưu lại cấm chế kia trong người của Tiêu Như Mộng, hơn nữa còn là loại cấm chế thủ thân như vậy. Kia liền chỉ có một khả năng, cấm chế này là do nữ nhân thần bí kia lưu lại!

Thế nhưng, trên tay của Tiêu Như Mộng, tại sao lúc này lại xuất hiện thủ cung sa?

Chuyện này, dường như từ đầu chí cuối đều che giấu một bí mật lớn hơn nữa!

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên nhìn Tiêu Như Mộng nói: - Mộng Mộng, chuyện xảy ra không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu, ta muốn kiểm tra thân thể của ngươi một chút!

- Kiểm tra thân thể?

- Ân! Dương Thiên Lôi gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của Tiêu Như Mộng, nói: - Đừng sợ, nhắm mắt lại…

Tiêu Như Mộng không biết tại sao Dương Thiên Lôi lại muốn kiểm tra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau một lát, nàng cảm thấy Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng tách hai chân của nàng ra, sau đó hai tay của Dương Thiên Lôi lại chậm rãi đưa tới chỗ tư mật của nàng, nhẹ nhàng tách ra…

Tiêu Như Mộng nhất thời lại sợ hãi run lên, tận sâu trong nội tâm vẫn tràn ngập xấu hổ và ngượng ngùng, bởi vì nàng biết rõ, Dương Thiên Lôi nhất định là đang nhìn chằm chằm chỗ tư mật của mình. Nhưng vì đã trải qua một lần, nàng cố chịu đựng, không khép hai chân lại, nhíu mày, mặc cho Dương Thiên Lôi kiểm tra.

Sau một lát, Dương Thiên Lôi liền buông tay ra, tràn ngập kinh hỉ mà nói ra một câu khiến Tiêu Như Mộng kinh ngạc: - Mộng Mộng, thủ cung sa là thật đó!

- Không thể nào, rõ ràng…

- Thật thật giả giả, giả giả thật thật, huyền tẫn đại pháp có thể mê hoặc người khác thì nữ nhân thần bí kia cũng có thể mê hoặc được ngươi! Hay là… chúng ta thử lại đi!

….

Sau một lát, khi Dương Thiên Lôi mang theo tâm tình kích động, lần thứ hai chạm tới cấm địa của Tiêu Như Mộng thì đạo cấm chế kinh khủng kia lại không biến mất như trong dự đoán, vẫn cứ đúng lúc trực tiếp đánh văng Dương Thiên Lôi ra như cũ!

Bất quá, có lời giải thích cực kỳ khẳng định của Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng tuy rằng không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, cũng không tin ký ức mình đã khắc cốt ghi tâm suốt bốn trăm năm lại là ảo cảnh, nhưng tận sâu trong nội tâm nàng lại hy vọng đó thật sự là ảo cảnh.

Tuy rằng tạm thời không thể tìm ra đáp án, nhưng nàng biết, nếu như đây thật sự là do nữ nhân thần bí kia sắp đặt thì rốt cuộc cũng có một ngày sẽ tra ra manh mối. Truyện Sắc Hiệp

Không hề nghi ngờ, Tiêu Như Mộng vô luận là tể xác hay tinh thần, ngay lúc này đây đều đã thả lỏng hơn rất nhiều.

……

Thời gian, một ngày một đêm trôi qua. Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng tạm thời bỏ nghi hoặc trong lòng xuống, toàn lực chú tâm vào trong việc tu luyện. Tiêu Như Mộng mới bước vào Thần đạo, lúc tu luyện Âm dương niết bàn kinh với Dương Thiên Lôi lần thứ hai, quả nhiên thu được hiệu quả kinh người, tuy rằng vẫn không thể linh nhục giao hợp như cũ, nhưng tốc độ tiến cảnh của hai người lại tăng nhanh hơn rất nhiều!

Những lúc Dương Thiên Lôi thật sự không thể nhịn được nữa thì sẽ đi tới không gian của Bách Lý Thiên Thiên, sau khi thật sự phát tiết xong thì hắn sẽ một mình tu luyện Huyền Thiên Chân Kinh một lúc, sau đó lại song tu với Tiêu Như Mộng.

Cứ vậy lặp đi lặp lại, điên cuồng mà tu luyện.

…..

- Hô ——

Tiên Linh đảo,thân ảnh của Phong Vô Kỵ chậm rãi xuất hiện, sau khi thở dài một hơi, chậm rãi mở mắt, hai đạo tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, ngay lúc này đây, hắn thoạt nhìn lại khôi phục bộ dạng già nua không gì sánh được, không có chút khí tức nào của cường giả lần nữa. Bất quá, sau khi trải qua một ngày một đêm chữa thương, hắn đã khôi phục được tu vi. Chỉ là một vạn năm thọ nguyên bị thiêu đốt đã không còn nữa mà thôi.

Sau khi tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, Phong Vô Kỵ cũng không đứng dậy ngay mà là trực tiếp bắt đầu thôi diễn.

Lúc này đây, hắn không hề tùy ý thôi diễn bình thường nữa, bởi vì hắn biết rõ, mặc kệ là lời của hai ả yêu nữ nói có thật hay không, Dương Thiên Lôi nhất định đã gặp phải kiếp nạn từ trước tới nay chưa hề có.

Một vạn năm hắn cũng có thể bỏ đi, hi sinh thêm một ngàn năm nữa, hắn cũng sẽ không tiếc. Thần đạo cấp bảy Vũ Không cảnh đỉnh phong như hắn sở hữu ba vạn hai ngàn bốn trăm năm thọ nguyên, một vạn một nghìn năm, bất quá chỉ là một phần ba thọ nguyên của hắn mà thôi, hắn có lòng tin tuyệt đối, rất nhanh liền có thể bước vào Thần đạo cấp tám, tuyệt đối sẽ không vì vấn đề thọ nguyên mà tạo thành hạn chế với việc tu luyện chút nào.

Trong nháy mắt, một ngàn năm thọ nguyên đã trực tiếp bị Phong Vô Kỵ thiêu đốt, hai bàn tay già nua nhăn nheo của hắn nhanh chóng xuất ra từng đạo thủ ấn phức tạp, theo từng đạo thủ ấn bị đánh vào hư không, hai mắt của Phong Vô Kỵ giống như xuyên qua thời không, bước vào mệnh vận trường hà (con sông dài của vận mệnh)!

Qua hơn mười phút sau, Phong Vô Kỵ đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn, lẩm bẩm: - Dương gia, Lộ Miểu Ân! Trương Tử Hàm… Hỗn loạn không gian? Làm sao có thể?

Trong lòng Phong Vô Kỵ tràn ngập nghi hoặc và khiếp sợ, hắn không ngờ tới chính là lần này thiêu đốt một ngàn năm thọ nguyên, vốn là chuẩn bị bảo vệ sự tồn tại khủng bố của Dương Thiên Lôi, cư nhiên không có bất luận phản phệ gì, dễ dàng bắt được khí tức của Dương Thiên Lôi ở trong mệnh vận trường hà, Dương Thiên Lôi đang ở trong hỗn loạn không gian, vẫn hoàn hảo không hao tổn chút nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play