- Chỉ có cái "Thiên cương quần tinh trận đồ" ừm, chỉ có thứ đó là đáng giá, khiến ca và Thanh Nhã tốn một mớ, ngươi hỏi Thanh Nhã thử xem, có một tên thiếu não, dùng hai kiện đạo khí mà cũng đòi đổi với ca.
- Rốp. Truyện Tiên Hiệp
Dtl một ngủm cắn hơn phân nửa trường sinh quả, dùng một loại ngữ khí còn khoa trương hơn cả Tiểu Ức để nói. Trên mặt toàn là vẻ đắc ý, tràn ngập một cỗ vô lại, tà khí, hèn mọn và bỉ ổi.
- Két...
Cùng ở trong một đại sảnh, khoảng cách cũng không xa nên thanh âm của Dương Thiên Lôi quả thật trực tiếp tới tai của Long Tĩnh, khiến cho mặt của hắn biến thành màu xanh, hàm răng nghiến chặt kêu ken két, tuy nhiên cũng không thể nổi giận, cũng không dám nổi giận, chỉ cần thực lực biến thái của Dương Thiên Lôi thôi cũng đủ khiến hắn sợ hãi chứ đừng nói gì tới vtn ở bên cạnh.
- Chúng ta đi.
Long Tĩnh lạnh giọng nói, trực tiếp lôi kéo hai nữ hài xinh đẹp bên cạnh mình, mang theo vài tên đệ tử của Long Tượng Cốc ở lại cùng với hắn, mục quang âm trầm rời khỏi đại sảnh, nháy mắt đã biến mất khỏi Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội.
Sau khi bọn hắn ra về, ánh mắt của Dương Thiên Lôi hơi nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường. Lúc nãy đây, tên Long Tĩnh được gọi là thiên tài ấy bất quá chỉ là một con kiến nhỏ nhoi trong mắt hắn mà thôi, dùng một ngón tay cũng đủ để đè chết chúng.
Bất quá, bây giờ đã ra khỏi di tích. Muốn tiếp tục âm thầm giết người mà không gây động tĩnh gì cũng không đơn giản như vậy. Di Tích, Ma vực, là một không gian khá đặc thù, cho dù là cao thủ đi nữa thì căn bản cũng không cách nào biết được những chuyện cụ thể đã phát sinh trên người của bất luận kẻ nào. Có thể suy diễn ra được cát hung sinh tử đã là tương đối lợi hại rồi.
Nhưng ở bên ngoài thì lại khác, một khi phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cao nhân suy diễn có thể căn cứ vào tin tức và dấu vết của hai bên để lại mà suy diễn ra tình cảnh tương đối chính xác.
Đây cũng là lý do vì sao đệ tử của mấy đại môn phái tương đối an toàn hơn rất nhiều so với tán tu, nhất là mấy đệ tử thiên tài được môn phái coi trọng thì càng ít ai dám đắc tội.
Bằng không thì sẽ bị dạy dỗ như Thương Kế Tùng, mặc dù đối với Dương Thiên Lôi mà nói thì tên Long Tĩnh kia chỉ là một con kiến, nhưng Dương Thiên Lôi cũng sẽ không tha cho hắn.
- Đại ca, cho thêm một quả đi.
Vu Tiểu Ức ăn xong thì lại không biết ngượng mà lại đưa tay ra đòi thêm.
- Một quả là một trăm năm thọ nguyên đó, ngươi coi nó như trái cây thật à? Mấy cái này ngươi giữ đi, trở về cho mẫu thân.
Dương Thiên Lôi trực tiếp lấy ra hơn mười khỏa Trường Sinh Qủa ném cho Vu Tiểu Ức, nói:
- Đi, chúng ta tới văn phòng của Chung Khuê lão ca trước đã.
.......
Lúc mọi người đi tới văn phòng của Chung Khuê thì Chung Khuê đã sớm chuẩn bị xong thượng phẩm tiên trà rồi.
Chung Khuê trực tiếp giao hết mấy thứ đan dược và vật phẩm gia tăng pháp lực mua giúp cho Dương Thiên Lôi cho hắn, kèm theo một bảng danh sách mua sắm. Dương Thiên Lôi nhìn cũng không nhìn đã bỏ vào túi.
Đưa cho Chung Khuê một khỏa Trường Sinh Qủa, Chung Khuê hỏi thăm tình huống của Dương Thiên Lôi lúc ở trong di tích, Dương Thiên Lôi đương nhiên không thể kể ra sự thật, chỉ nói là mình có pháp bảo có thể khiến cho Thiên Ma e ngại nên mới dám ở lại trong đó không vội trở về. Điểm ấy thì Chung Khuê đã sớm đoán được, nếu không thì lần trước ở trong Ma Vực, Dương Thiên Lôi cũng sẽ không đoạt được thu hoạch lớn như vậy, còn giết được vài đầu Thiên Ma.
Lúc đó Dương Thiên Lôi cũng như vô tình hỏi thăm, chuyện ba gã Thần đạo cường giả của Long Tượng cốc không đi ra khỏi di tích liệu có mang tới phiền phức gì cho Tinh Diệu hay không, Chung Khuê nói là không có phiền toái gì cả mới khiến Dương Thiên Lôi tạm yên lòng.
Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội mời bọn họ tới đã là cung cấp lợi ích rất lớn, đây là chuyện mà cả hai bên đều có lợi. Nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cũng không lien quan gì tới Tinh Diệu thương nghiệp hiệp hội. Sở dĩ bọn họ tìm Long Tĩnh nói vài câu đơn giản là vì xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà thôi.
...
Sau khi cáo biệt Chung Khuê, Dương Thiên Lôi mang theo mọi người rời khỏi Thiên Châu thành, sau khi ôm lấy Sở Hương Hương còn chưa đạt tới Tiên thiên cấp năm nên không thể ngự kiếm phi hành được, mọi người lập tức thúc kiếm quang bên lên trời.
Sau khi rời khỏi Thiên Châu thành khoảng năm ngàn dặm, Dương Thiên Lôi đột ngột gọi mọi người dừng lại, đồng thời truyền âm cho Vu Thanh Nhã nói:
- Thanh Nhã, tạm thời đừng nhắc tới chuyện cả Dương Mộng. Đợi qua một thời gian ngắn thì ta sẽ tự nói cho Tử Hàm và Hương Hương biết.
Vu Thanh Nhã trợn mắt liếc Dương Thiên Lôi một cái, bất quá lại khẽ gật đầu, truyền âm nói:
- Ngươi dừng lại để làm gì?
- Lát nữa nàng sẽ biết.
- Làm sao vậy, Thiên Lôi?
Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương cũng lên tiếng hỏi.
- Đại ca, có chuyện gì vậy?
Vu Tiểu Ức cũng nghi hoặc hỏi.
- Hắc hắc... ca hiện tại muốn tuyên bố một chuyện.
Ánh mắt của Dương Thiên Lôi chậm rãi đảo qua mọi người, thần sắc đắc ý, sau khi thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người, đột nhiên nói:
- Mấy thứ như Huyền hoàng kỳ, Định hồ châu mà chúng ta đã đoạt được, ở trước mắt ca tất cả đều là mây bay, chỉ cần đủ đan dược thì tốc độ tu luyện của chúng ta tuyệt đối có thể nhanh như hỏa tiễn.
Dương Thiên Lôi nói với vẻ vênh váo... đừng nói là người chưa thấy quen như Sở Hương Hương và Trương Tử Hàm, ngay cả Vu Tiểu Ức thậm chí cả Vu Thanh Nhã cũng đều mở to hai mắt nhìn Dương Thiên Lôi tràn ngập vẻ tò mò và nghi hoặc, nhất là người có kiến thức rộng rãi như Vu Thanh Nhã, trong hai con ngươi tuấn mỹ tựa như có hai dấu chấm hỏi thật to, chẳng lẽ tên này lại điên rồi?
Huyền Hoàng kỳ là thế nào thì Vu Thanh Nhã không dám nói, nhưng Định Hồ châu là nơi trọng yếu nhất của Vu gia bảo, không nói tới Thời không pháp tắc, chỉ riêng việc nó có thể giúp lĩnh ngộ ảo diệu của Thien nhân hợp nhất chi cảnh cũng đã là vô cùng trân quý rồi. Nhưng khẩu khí của Dương Thiên Lôi rõ ràng là không xem Định Hồ châu ra gì.
- Như thế nào? Không tin ca sao?
Khóe miệng của Dương Thiên Lôi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy vẻ tà khí và tự tin mà hỏi.
- Không cần phải dùng loại ánh mắt này để nhìn ca, nửa canh giờ, chỉ cần nửa cảnh giờ, ca sẽ khiến các ngươi tâm phục khẩu phục. Hương Hương, nàng bây giờ là Tiên thiên cấp bốn Đại Thành chi cảnh, đúng không?
Dương Thiên Lôi cười khẽ, nói.