- Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn ra cái gì sao?
Đúng lúc này, Bách Hiểu Sinh Mạc Thương nhẹ giọng hỏi.
Dương Thiên Lôi ép cho nội tâm đang như sóng gió động trời bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bách Hiểu Sinh đang tràn ngập chờ mong nói:
- Xem này, rất giống Mộng Mộng.
Chỉ là Mộng Mộng cùng khí tức của nàng hoàn toàn khác hẳn, hơn nữa đây là nhân vật bốn trăm năm trước, so với Mộng Mộng lớn hơn rất nhiều...
- Không tệ, nếu như chỉ là tướng mạo thì gần như giống nhau. Đây chính là điều khiến vi huynh ngạc nhiên. Tiểu huynh đệ, ta mạo muội hỏi một câu, thân thế lai lịch đạo lữ của ngươi... ngươi có biết rõ không?
- Đương nhiên biết rõ, cha mẹ Mộng Mộng đều là tán tu giao hảo cùng phụ mẫu ta. Chúng ta đều ẩn cư ở giữa dãy núi phụ cận Cát Ương đế quốc.
Dương Thiên Lôi bề ngoài nói rất thản nhiên, nói đến chỗ này hắn đột nhiên hỏi:
- Mạc huynh, Nguyễn Hi Vũ này tu luyện Thái Thượng Vô Tình là công pháp gì?
- Đây là tâm pháp chí cao của môn phái họ, cái gọi là Thái Thượng Vô Tình là chặt đứt tất cả thất tình lục dục, tổng cộng có ba phần lớn, nhập tình, phá tình, vô tình. Đương nhiên, đây là dưới tình huống bình thương. Nếu như người thân thể thuần âm hoặc thân thể thuần dương bắt đầu tu luyện từ nhỏ mà nói liền có thể trực tiếp vượt qua nhập tình bắt đầu phá tình chặt đứt tình cảm sinh ra, cho đến khi không còn tình cảm thì đạt tới vô tình chi cảnh, đạt được cảnh giới chí cao.
- Thật là khéo, vậy mà có người lớn lên giống nhau như thế, vi huynh vốn cho rằng đạo lữ của tiểu huynh đệ có thể là hậu nhân của tiền bối Nguyễn Hi Vũ... Nguồn: http://truyenfull.vn
Bách Hiểu Sinh Mạc Thương lắc đầu đáng tiếc nói.
- Mạc huynh, có thể nói cho ta một ít sự tích của Nguyễn Hi Vũ hay không?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Đương nhiên có thể.
Bách Hiểu Sinh Mạc Thương sảng khoái nói. Sau một lúc trầm ngâm hắn liền nói một đoạn về sự tích chói sáng của Nguyễn Hi Vũ.
Khiến cho Dương Thiên Lôi khiếp sợ chính là nàng mới tu luyện giả Tiên Thiên cấp năm lại có thể một người chọi bát đại môn phái, vô số đệ tử thế gia thiên tài mà không hề chịu thua hơn nữa được vô số đệ tử thiên tài cùng con cháu thế gia theo đuổi cùng ngưỡng mộ. Bốn trăm năm trước, nàng hoàn toàn xứng đáng một đời đệ nhất nhân.
Nàng mang theo vô số huy hoàng mà mai danh ẩn tích dẫn đến đủ mọi loại phỏng đoán, nhưng có tin vô cùng đáng tin là nàng được sư môn đưa đến những tinh vực khác lịch lãm rèn luyện. Bởi vì sau khi nàng mai danh ẩn tích thì sư môn của nàng cũng không áp có hành động tìm kiếm nào.
.....
Hai người hàn huyên trọn vẹn hai canh giờ, Dương Thiên Lôi mới cáo biệt Bách Hiểu Sinh Mạc Thương về phòng.
Đứng trước cửa phòng Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi có chút do dự nhưng sau đó vẫn gõ cửa.
- Tiểu Thiên?
Tiêu Như Mộng hiển nhiên đã đả tọa xong, nàng đã đổi một bộ đạo bào màu trắng sạch sẽ, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
- Vừa trở về sao?
- Ừ.
Ánh mắt Dương Thiên Lôi sáng ngời nhìn chằm chằm vào tuyệt mỹ kiều nhan của Tiêu Như Mộng giống như lần đầu trông thấy vậy. Tiêu Như Mộng tuy bộ dáng không thay đổi gì nhưng trong mắt Dương Thiên Lôi đã cải biến kinh người, quầng sáng kia khiến cho hắn đối với Tiêu Như Mộng tràn đầy cảm xúc.
Nhìn nàng lúc này chỉn vẻn vẹn có Tiên Thiên cấp tám. Lực chiến đấu cũng còn xa mới bằng Tiêu Như Mộng. Dương Thiên Lôi tràn đầy thương tiếc cùng đau lòng.
- Nhìn ta như vậy làm gì?
Sau khi đóng cửa,Tiêu Như Mộng kỳ quái hỏi.
- Mộng Mộng, ngươi thật xinh đẹp.
Dương Thiên Lôi cười hắc hắc, kéo tay Tiêu Như Mộng vội vàng nói.
Ngươi nói nhiều lần rồi. Các ngươi trò chuyện gì mà lâu như vậy? Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng đẩy tay của Dương Thiên Lôi ra rồi ngồi xuống ghế với một dáng vẻ phong tình.
Dương Thiên Lôi lại vô sỉ, rõ ràng còn có một chiếc ghế nữa hắn lại không ngồi mà lại lách vào giữa Tiêu Như Mộng, nắm vòng eo Tiêu Như Mộng bế lên rồi ngồi xuống ghế.
Tuy Tiêu Như Mộng vùng vẫy nhưng không thể lay chuyển được Dương Thiên Lôi. Loại cử chỉ thân mật này giữa hai người đã trở nên cực kỳ bình thường. Trong tâm Tiêu Như Mộng cũng không có mẫu thuẫn quá lớn.
- Còn có thể trò chuyện gì, còn không phải về sự tình Tiền Đa Đa?
Dương Thiên Lôi ôm ấp ôn hương vào lòng, nhìn Tiêu Như Mộng nói.
- Ngươi nói như thế nào?
- Còn sao nữa? Ca chỉ nói là chúng ta hiện nay bị hắn truy tung nên trở về trước thời gian. Chẳng qua dự đoán bọn hắn có khả năng bị sét đánh ...
Ha ha, Mộng Mộng, chúng ta đi dạo tầng năm nha, có không ít nơi thú vị.
- Ngươi không tu luyện sao?
- Ca hiện tại tinh thần no đủ, pháp lực dồi dào, căn bản không có gì tiêu hao. Tu luyện không có hiệu quả, phải lĩnh ngộ bích chướng sơm mới được. Dù sao nhàn rỗi không có việc gì, chúng ta thư giãn một chút.
....
Dương Thiên Lôi đưa Tiêu Như Mộng đi tới tầng năm.
Hai người đi dạo tới khu vực bán pháp bảo, chẳng qua tất cả trên cơ bản đều là linh khí thượng phẩm, đối với bảo hộ Dương Thiên Lôi không có bất cứ cái gì đáng giá. Mà Tiêu Như Mộng đã có một bộ trang bị đạo khí chính thức đương nhiên cũng không có gì có thể đả động được nàng.
Cho nên hai người chỉ đơn giản là đi lòng vòng, rồi đến khu bán kỳ trân dị bảo.
Dương Thiên Lôi vốn chỉ có ý đưa Tiêu Như Mộng đi chơi chỉ là khi hắn bước vào khu bán kỳ trân dị bảo thì một tia cảm giác kỳ dị lập tức xuất hiện trong tâm của hắn khiến cho hắn đột nhiên dừng bước
"hồi hộp" một lúc.
- Làm sao vậy? Tiêu Như Mộng phát hiện Dương Thiên Lôi khác thường liền quay người hỏi.
- Bảo bối...
Dương Thiên Lôi bề ngoài giống như rất giật mình nói:
- Thiệt nhiều bảo bối... Chậc chậc, thật là đẹp mắt....
Dương Thiên Lôi thấy nhân viên phục vụ bên cạnh kinh ngạc lập tức kéo Tiên Như Mộng bước nhanh vào một đám kỳ trân đáy biển tinh mỹ tuyệt luân trước mặt, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói.
- Những vật phẩm hải vực này chỉ để xem mà thôi, ở đâu mà bảo bối?
Tiêu Như Mộng nói.
- Ách... Ca chưa từng gặp qua, tiểu cô nương, những cái này bán thế nào?
Dương Thiên Lôi giống như ưa thích mà hỏi.
- Tiên sinh, Xin hỏi ngươi muốn cái nào? Vật phẩm khác nhau đều không cùng giá. Những cái này đều là vật phẩm lấy được ở chỗ sâu trong hải vực, ngoại trừ xem xét bên ngoài còn ẩn chứa công năng không giống nhau.
- Cái này bao nhiêu?
Dương Thiên Lôi tùy tiện lấy ra một kiện giống như hoa sen, màu sắc đẹp đẽ, rất thưởng thức giá trị của san hô hỏi.
- Cái này là hài cốt yêu thế ngưng tụ thành đá san hô, ẩn chứa năng lượng kim thuộc tính tinh thuần, có thể dùng để luyện khí, cũng có thể để ngắm, giá ba trăm vạn Thuần Dương đan.
- Mắc như vậy? Dương thiên Lôi tựa như kinh ngạc nói.
- Tiên sinh, cái này đã là rẻ nhất rồi. Chỉ cần hài cốt yêu thú đều có thể bán hơn mười vạn, huống chi đây là ở dưới đáy biển cô động vạn năm thậm chí còn lâu hơn mới hình thành đá san hô.
- Tiểu Thiên, cái này không có tác dụng. Chúng ta chỉ ngắm là được rồi.
Tiêu Như Mộng nói.
- Được rồi.
Dương Thiên Lôi có vẻ như không muốn trả tiền khiến cho Tiêu Như Mộng cảm thấy kỳ quái, nàng biết rõ hắn hiện tại là phú gia. Không nói hắn thu được thêm Ngưng Huyết đan, chỉ tính hôm nay giết chết ba người Tiền Đa Đa đoạt được hết đan dược rất nhiều, đó là còn chưa tính đến trang bị vũ khí. Nhưng ba trăm vạn Thuần Dương đan vậy mà gia hỏa này nói đắt, bộ dáng không muốn mua.
Chẳng qua thứ này đúng là không có tác dụng gì. Để luyện khí sư xem không chừng còn có chỗ sử dụng nhưng đối với bọn hắn mà nói xem xét cũng không có tác dụng gì.
Nhân viên phục vụ vốn cho rằng đây là thiếu gia nhiều tiền nhưng nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Dương Thiên Lôi thì nghĩ rằng chủ của người này cũng chả có gì. Nhưng xuất phát từ chức nghiệp đạo đức thì viên nhân viên phục vụ vẫn cung kính như trước đi theo sau lưng.
Dương Thiên Lôi vừa đi vừa thỉnh thoảng hỏi giá, chỉ là mỗi lần như thế ca đều chê đắt.
- Ồ, cái này không tệ.
Đúng lúc này Dương Thiên Lôi chợt thấy một chuỗi vòng hòa quang nhu hòa. Kích cỡ viên bi hoàn toàn bằng nhau hơn nữa vòng cổ ẩn chứa thiên địa linh khí tinh khiết cùng khí tức thanh khiết.
- Tiên sinh, cái vòng cổ này là ba mươi sáu vỏ sò ngàn năm lấy được ngọc trai tự nhiên, do luyện khí tông sư chọn dùng gân của Hải Long xâu chuỗi thành, người bình thường đeo có thể kéo dài tuổi thọ, tu luyện giả đeo vào có thể an thần tĩnh tâm, giá tiền của nó... rất quý.
Nhân viên phục vụ viên kiên nhẫn giới thiệu, chỉ là nhìn Dương Thiên Lôi với anh mắt không cho rằng gia hỏa nghèo kiết xác này sẽ mua. Cho nên nàng ngay cả giá cũng không nói...
- Mộng Mộng, ngươi tới thử xem.
Dương Thiên Lôi nói xong liền muốn đi lấy cái vòng cổ.
- Oa, vòng cổ trân châu thật xinh đẹp, sư huynh ta muốn!
Đúng lúc này một giọng nữ nũng nịu bỗng nhiên truyền đến, cơ hò trong nháy mắt liền có người đi tới cạnh Dương Thiên Lôi rồi vượt lên trước cầm vòng cổ nói:
- Cái này ta lấy.
Chỉ là lúc nàng sắp đụng đến vòng cổ thì Dương Thiên Lôi lại nhanh tay lấy trước.
- Ngươi, ngươi đoạt vòng cổ của ta?
Thiếu nữ lập tức phẫn nộ nói.
- Đoạt của ngươi sao?
Dương Thiên Lôi trừng mắt liếc nhìn thiếu nữ mỹ nữ, ánh mắt khinh thường nói:
- Biết rõ cái gì là thứ tự đến trước đến sau không? Tránh ra.
- Ngươi muốn chết. Thiếu nữ lập tức phẫn nộ nói:
- Nhân viên phục vụ, cái vòng cổ ta mua.
- Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ Tạo Hóa môn Bộ Hàn Tinh, sư muội ta nhìn trúng cái vòng cổ này, xin để lại cho nàng.
Nhân viên phục vụ còn chưa nói lời nào thì một gã thiếu niên phong thần tuấn lãng chậm rãi đi đến trước mặt mọi người vẻ mặt thản nhiên nói. Khi nói tới ba chữ
"Tạo Hóa môn" thì vẻ mặt càng thêm cuồng ngạo.
- Nhường cho nàng? Dựa vào cái gì? Ta có thể đáp ứng nhưng cái vòng cổ này không đáp ứng.
Dương Thiên Lôi ôn hòa nói. Không nói Tạo Hóa môn còn may, vừa nói Tạo Hóa môn thì đừng nói Dương Thiên Lôi vốn muốn mua cho Tiêu Như Mộng với lại khí tức vòng cổ hoàn toàn thích hợp với Tiêu Như Mộng, mà cho dù không cần thì lúc này cũng mua.
Lúc nhân viên phục vụ nghe Tạo Hóa môn Bộ Hàn Tinh thì hơi sững sờ, lúc trước toàn bộ người của Phá Lãng Hào đã được thượng cấp chỉ thị đối với đệ tự Bộ Hàn Tinh của Tạo Hóa môn cùng với Bách Lý Thiên Thiên phải hết lòng nhân viên phục vụ.
Cho nên lúc này nghe Dương Thiên Lôi nói thì nhân viên phục vụ khó xử mà nói:
- Tiên sinh, cái vòng cổ này rất quý đấy.
- Tiểu Thiên, nhường cho bọn họ đi. Ta không cần.
Tiêu Như Mộng tuy phản cảm với thiếu nữ cùng thiếu niên cuồng ngạo kia nhưng cũng không muốn gây nhiều chuyện, dù sao cái vòng cổ này cũng không có tác dụng gì với nàng.
- Mộng Mộng, ta nói không phải là ta không đáp ứng mà cái vòng cổ này không đáp ứng.
Dương Thiên Lôi nhàn nhạt nói.
- Nói bậy, vòng cổ không đáp ứng như thế nào?
Bách Lý Thiên Thiên tức giận quát.
- Với loại người có bộ dáng như ngươi nó đáp ứng làm sao? Minh châu bị che lấp à ...
Dương Thiên Lôi khinh thường nói, nhẹ nhàng tách vòng cổ quay người về Tiêu Như Mộng ôn nhu nói: - Mộng Mộng, ....
- Tiên sinh....
- Rất quý đúng không? Mắt chó xem người thấp, chính là đạo đãi khách của Phá Lãng Hào các ngươi? Nói, bao nhiêu?
Nhân viên phục vụ vừa muốn nói, Ánh mắt Dương Thiên Lôi bỗng nhiên lãnh lẽo nói.
Trong chốc lát khí tức lạnh như băng khiến cho một người bình thường nhân viên phục vụ làm sao có thể chịu được? Trong nháy mắt sắc mặt nhân viên phục vụ viên trở nên tái nhợt run rẩy nói: - Một trăm triệu khỏa Thuần Dương đan.
- Cầm lấy đi.
Dương Thiên Lôi xuất ra một cái bình ngọc, niệm lực khẽ động, lập tức vô số viên Cửu Dương đan liền phiêu phù trong không trung, trong nháy mắt hắn liền thu hồi bình ngọc:
- Đây là một vạn khỏa Cửu Dương đan, đã đủ chưa? Còn không nhận lấy?
- Cái này..
Nhân viên phục vụ viên không biết như thế nào cho phải.
Bộ Hàn Tinh và thiếu nữ ngang ngược kiêu ngạo Bách Lý Thiên Thiên cảm thấy khiếp sợ, bọn hắn đã sớm cảm ứng được khí tức Dương Thiên Lôi tu vi chỉ là Tiên Thiên cấp năm nhưng không nghĩ tới niệm lực của Dương Thiên Lôi thật không ngờ cường hãn như vậy, một vạn khỏa Cửu Dương đan chỉ trong chốc lát kiểm kê hoàn tất. Càng kinh người hơn là hết thảy những cái đó không làm ảnh hưởng đến động tác hắn mang vòng cổ cho Tiêu Như Mộng.
Tướng mạo cùng tu vi Tiêu Như Mộng khiến cho Bộ Hàn Tinh kinh ngạc, lại càng khiến cho Bách Lý Thiên Thiên ghen ghét. Tuy nhiên nàng vẫn tự tin dung mạo của mình chẳng kém cạnh gì so với Tiêu Như Mộng, chỉ là chưa từng thấy qua nữ nhân nào có thể cân tài ngang sức với mình, hơn nữa tu vi của đối phương còn cao hơn cả mình thế này.
Hai người Bộ Hàn Tinh và Bách Lý Thiên Thiên chỉ là tu vi Tiên Thiên cấp bảy.
- Tiểu tử, ngươi có chủ tâm gây khó dễ cho Tạo Hóa môn chúng ta?
- Muốn người khác nể tình thì mình tối thiểu phải có mặt mũi đã. Thật có lỗi, ta thực nhìn không ra mặt mũi của hai vị ở nơi nào.
Thanh âm của Dương Thiên Lôi vẫn bình thản như trước nhưng lời nói ra khiến cho Bộ Hàn Tinh và Bách Lý Thiên Thiên cực kỳ tức giận.
- Ngươi muốn chết phải không? Đưa vòng cổ đây, dập đầu nhận lỗi thì ta có thể bỏ qua. Nếu không ta sẽ nhờ Kinh Thiên ca ca giết ngươi.
Bách Lý Thiên Thiên lạnh lẽo nói.