- Đại sắc lang, cứu sư phụ của ngươi trước đi đã.
Lăng Hi nhẹ nhàng trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi rồi nói.
- Nhãn tình của Lăng Hi tốt thật, ca yêu nàng chết mất! Cứu, cứu sư phụ của ta trước đi!
Dương Thiên Lôi nói rất vô sỉ, nếu như Lăng Hi đã xuất hiện thì Dương Thiên Lôi gần như có thể khẳng định là Lăng Hi có cách cứu được Tiêu Như Mộng, hỏi tiếp:
- Cứu thế nào?
- Vừa rồi ngươi muốn cứu thế nào thì giờ cứ làm thế ấy, hỏi ta làm gì?
- Ách, vừa rồi ca chỉ muốn kích thích sư phụ mà thôi, tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ nào khác!
Dương Thiên Lôi thề thốt.
- Vậy sao ta lại cảm thấy khác nhỉ?
Lăng Hi hỏi.
- Đây… chỉ là nghĩ, ca chỉ nghĩ thôi chứ tuyệt đối không làm đâu. Nàng hẳn là nên tin tưởng ca mới đúng. Nếu như ca thật sự muốn thì đã làm từ sớm rồi. Yên tâm đi, ca không phải người tùy tiện!
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi mà tùy tiện lên thì không phải người?
Lăng Hi đột nhiên nói.
Dương Thiên Lôi liền câm nín, hắn có thói quen là hay nói ra một câu danh ngôn lưu tình, lại có thói quen là chỉ thích nói ra nửa câu mà thôi. Thế nhưng Lăng Hi vốn tâm linh tương thông với hắn thì sao có thể không biết cho được.
Lăng Hi nhìn bộ dạng khó xử của Dương Thiên Lôi thì cảm thấy buồn cười, cười duyên thành tiếng rồi nói: "Được rồi, ngươi làm đi!
Lăng Hi vừa nói xong thì lập tức biến thành một đạo lưu quang chui vào trong đầu của Dương Thiên Lôi, hơn thế, cùng lúc đó một cỗ ý niệm huyền ảo đột nhiên bay ra từ Thanh Tĩnh NGọc Lưu Ly bình, dung nhập vào trong tâm thần của Dương Thiên Lôi.
Song mâu của Dương Thiên Lôi nhất thời sáng ngời, trong nháy mắt Thanh Tĩnh Ngọc Lưu Ly bình nhất thời nhẹ nhàng bay ra từ mi tâm của hắn, theo cử động của Dương Thiên Lôi chậm rãi bay tới phía trên của Tiêu Như Mộng, từng đạo ngũ sắc quang mang từ từ rót xuống từ miệng bình, hoàn toàn bao phủ khắp người Tiêu Như Mộng.
Một loại Phạm Âm phảng phất như thâm sâu vào lòng người nương theo tiếng gõ "Tùng tùng" phát ra từ Thanh Tĩnh Ngọc Lưu Ly bình, hóa thành từng đạo phù chú kỳ dị, không ngừng tiến vào thân thể của Tiêu Như Mộng!
Dưới Ngũ Sắc Thần Quang cùng lung tráo Phạm Âm, Tiêu Như Mộng đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, biểu tình trên mặt nàng bắt đầu có những biến hóa kinh người, so với thời điểm thối luyện âm sát khí khi bước vào Huyễn cảnh còn mạnh mẽ, rung động hơn nhiều. Nhất là lúc biểu tình nàng dần biến thành cừu hận, cho dù là đang lúc thi pháp, Dương Thiên Lôi cũng không khỏi kinh hãi lạnh mình. Đó là cừu hận khắc cốt minh tâm đến như thế nào mới có thể khiến cho biểu tình của Tiêu Như Mộng trở nên kịch liệt như vậy?
- Ah!
Tiêu Như Mộng đột nhiên hét lên đầy sợ hãi, phảng phất gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng, sau đó trên mặt nàng lại một lần nữa khôi phục vẻ thánh khiết, nhưng tràn đầy bất lực, bàng hoàng, hoảng loạn cùng sợ hãi cực điểm. Hai tay của nàng điên cuồng vung vẩy trước ngực, phảng phất dường như có một vật nào đó cực kỳ khủng bố đang bổ nhào lên người nàng. Còn nàng đang muốn vùng vẫy đẩy nó ra, hai chân của nàng đột nhiên giơ lên, điên cuồng đạp vào khoảng không, tấm chắn trực tiếp bị nàng đạp bay.
Dương Thiên Lôi được trực tiếp tận mắt nhìn thấy tấm thân đầy mềm mại, đầy dụ hoặc của Tiêu Như Mộng, tấm thân ấy đang lõa lồ trước mắt hắn, nhưng giờ khắc này Dương Thiên Lôi không hề có một chút ý nghĩ dâm ô nào, chỉ có kinh ngạc, khiếp sợ cùng thương tiếc. Đến tột cùng nàng đă gặp phải cái gì? Đã trải qua chuyện gì?
- Úm ma ni bát ni hồng!
Đến lúc này, Dương Thiên Lôi không dám do dự chút nào, theo ý niệm truyền ra từ "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình"- Lăng Hi, hai mắt đột nhiên mở lớn, tỏa ra hào quang bảy màu, dùng một loại thanh âm dường như xuyên thủng linh hồn, hô lên Lục Tự Chân Ngôn của Phật môn truyền thẳng vào trong tai Tiêu Như Mộng.
Lăng Hi lúc này đã không phải là Lăng Hi xưa kia, nàng đã cùng khí linh của Thanh Tịnh Lưu Ly Bình dung hợp làm một thể, đã lấy được một phẩn truyền thừa của khí linh Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, hơn nữa đã luyện hóa ra chân thân. Lúc này nàng có thể trợ giúp Dương Thiên Lôi thi triển ra một bộ phận thần thông của Thanh Tịnh Lưu Ly Bình.
Vừa nãy, Dương Thiên Lôi thi triển ra đúng là một loại thần thông của Thanh Tịnh Lưu Ly Bình___"Cứu rỗi
" trong "Lục Tự Chân Ngôn
". Khi Dương Thiên Lôi nhận được tin tức của Lăng Hi, hắn rốt cuộc cũng xác định được bình ngọc kia chính là Phật môn chí bảo "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình". Bởi vì Lục Tự Chân Ngôn của Phật môn, hắn biết rất rõ. Tuy rằng trước kia đã từng biết qua từ những bộ phim thần thoại thường chiếu trên Tv, nhưng hắn vẫn chỉ cho rằng đó là chuyện tưởng tượng mà thôi. Bất quá bây giờ khi tận mắt chứng kiến được uy lực của Lục Tự Chân Ngôn, đích xác là không khác gì trong tưởng tượng...
Theo thanh âm của Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng đang điên cuồng dãy dụa chợt an tĩnh xuống, một lần nữa đổ xuống giường, vẫn không nhúc nhích. Tấm thân xích lõa đầy dụ hoặc kia kịch liệt phập phồng, tràn đầy những giọt mồ hôi lấp lánh như những giọt sương mai. Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi nhanh như thiểm điện thu hồi "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", sau đó với tốc độ lớn nhất, đem tấm chăn che lên thân thể của Tiêu Như Mộng.
Thành công rồi, hắn chắc chắn Tiêu Như Mộng một lát sau sẽ tỉnh lại.
- Hô___
Thở phào một hơi, Dương Thiên Lôi lại bắt đầu xoắn xuýt, lúc này Tiêu Như Mộng không mảnh vải che thân, nếu sau khi nàng tỉnh lại sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ lại giúp Tiêu Như Mộng mặc vào đống y phục dính đầy máu đen cùng với bộ nhuyễn giáp đã bị hư hao kia?
- Được rồi! Ca là người quang minh chính đại, một mực nhắm mắt, cái gì cũng đều không thấy hết Chắc có lẽ sư phụ sẽ không oán giận ca....
Dương Thiên Lôi lẩm bẩm.
Nguồn: http://truyenfull.vn- Không phải ngươi vừa lúc nãy cái gì cũng đã thấy rồi sao? Với lại còn sờ qua nữa?
Đúng lúc này thanh âm của Lăng Hi vang lên trong óc Dương Thiên Lôi.
- Ặc... Lăng Hi ngươi cũng không thể nói lung tung, ca vừa rồi là đang thi pháp, hơn nữa ngươi còn cho phép cơ mà. Về phần sờ qua, đó cũng là tình thế bắt buộc. Sớm biết như vậy, có lẽ trước đó nên mặc quần áo tử tế cho sư phụ đã. Bây giờ thì toi, không kịp nữa rồi.
Dương Thiên Lôi nói đến chỗ này,chợt thấy Tiêu Như Mộng cựa quậy. vội vàng đi đến bên cạnh Tiêu Như Mộng, giọng nói tràn ngập kích động:
- Sư phụ, người tỉnh rồi hả?
Tiêu Như Mộng chậm rãi liếc, thấy được Dương Thiên Lôi tràn ngập vui mừng.
Ánh mắt của nàng chợt lóe lên một đạo hào quang đầy phức tạp, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng, ôn nhu nói:
- Thiên Lôi, cám ơn ngươi.
- Sư phụ người không cần cảm ơn, chỉ cần người không trách đệ tử thì tốt rồi... Mấy cái kia đều là do tình thế bất đăc dĩ.
Dương Thiên Lôi lập tức cúi đầu nói, không khác gì một hài tử ngoan lần đầu phạm lỗi.
Tiêu Như Mộng ngược lại hơi hơi kỳ quái, không biết Dương Thiên Lôi ám chỉ cái gì. Nàng cũng không rõ ràng lắm tình huống của bản thân, nàng chỉ nhớ Dương Thiên Lôi ôm nàng bay trở về Bồng Lai, nàng mơ hồ nhớ lại, lúc đó nàng rất cảm động. Còn sau đó, bởi vì quá mệt mỏi cùng đau đớn cho nên nàng đã ngủ thiếp đi, tận cho đến lúc này mới tỉnh lại. Hơn nữa khiến nàng có chút kỳ quái chính là, Tiên Thiên đã ngoài ngũ cấp đối với thời gian đã có nhận thức rất chính xác. Mà lúc này nàng lại không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu.
Bất quá cái này nàng cũng không có để ý, nàng tin tưởng nguyên nhân chắc là do bản thân bị thượng quá nặng.
- Sư phụ sao lại trách...Ah!
Tiêu Như Mộng đang nói liền muốn vén cái chăn lên, chỉ là nàng vừa mới vươn cánh tay ra đã kêu lên đầy hoảng sợ. Sau đó, hai chân nàng đột nhiên khép lại, đến lúc này nàng rốt cuộc cũng cảm thấy, thân thể mình không ngờ lại hoàn toàn xích lõa.
- Khục...khục! Sư phụ, toàn thân người đều là máu tươi, nhuyễn giáp cũng đã bị hủy hoại rồi. Đệ tử.. sau khi mang người trở về, người hôn mê một ngày vẫn chưa tỉnh lại. Cho nên...đệ tử mới nhờ một gã y sư xem xét qua tình huống của người. Y sư nói, người bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, cực kỳ suy yếu, đã lâm vào trạng thái hôn mê, đành phải để cho đệ tử...giúp người thanh tẩy. Nhưng người yên tâm, đệ tử trong lúc làm đều nhắm chặt mắt, cái gì cũng không thấy hết.
Dương Thiên Lôi cực kỳ thành thật báo cáo lại một nửa, còn bảo lưu lại một nửa.
Tiêu Như Mộng ánh mắt kỳ quái dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của Dương Thiên Lôi, hơn mười giây sau mới mỉm cười nói:
- Không có nhìn lén sao?
- Trời đất chứng giám tuyệt đối không có
Dương Thiên Lôi lập tức chỉ tay lên trời, thốt ra "lời thề đầy son sắt".
- Được rồi, sư phụ sẽ không trách ngươi. Ngươi đối tốt với sư phụ như vậy, sư phụ phải cảm tạ ngươi mới đúng. Ngươi ra ngoài trước để sư phụ mặc y phục.
Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng nói, thanh âm lạnh nhạt mà tràn đầy ôn nhu.
Dương Thiên Lôi rốt cục cũng bỏ được tảng đá trong lòng xuống, gấp gáp nói:
- Vâng
Thân hình nhoáng một cái đã đi vào tu luyện thất.
Một lát sau, Tiêu Như Mộng đã xong nội y, hơn nữa còn mặc bên ngoài một kiện đạo bào màu trắng. Bộ dáng lúc này của nàng không có một chút cổ lão nào, tựa hồ chỉ giống như một thiếu nữ vừa đôi mươi.
- Được rồi, Thiên Lôi ngươi vào đi
Tiêu Như Mộng gọi.
- Sư phụ, nhuyễn giáp của người bị hủy rồi, không biết còn mặc được không?
Dương Thiên Lôi đi vào phòng ngủ, sau khi chứng kiến Tiêu Như Mộng tràn ngập kinh diễm liền nói.
- Không! Chốc nữa đến nội thành tùy tiện mua một bộ là được.
- Không được đâu, sư phụ. Bộ nhuyễn giáp thượng phẩm linh khí của người đã bị đục thủng rồi, vạn nhất nếu gặp phải cường đại yêu thú thì.... Sư phụ, chi bằng người mặc tạm bộ của ta? Tạm thời ta cũng không dùng đến.
Dương Thiên Lôi nói xong trực tiếp lấy ra bộ đạo khí nhuyễn giáp mà Vu Nhân Kiệt giúp hắn luyện chế. Đối với trang bị Dương Thiên Lôi từ đầu đến cuối cũng không quá quan tâm. Bộ đạo khí nhuyễn giáp này tuy rằng rất không tồi. Chỉ là thân thể hắn cường hãn, cho nên cũng không quá quan tâm đến thứ này. Cho nên hắn cũng không có thay đổi, vẫn mặc bộ nhuyễn giáp có tinh năng co dãn mà Vu Nhân Kiệt tùy tiện luyện chế kia.
- Đạo khí?
Hai con ngươi Tiêu Như Mộng hiện lên một tia kinh ngạc.
Vâng, là do Vu gia gia chủ giúp ta luyện chế. Hiện tại ta căn bản là không dùng đến. Sư phụ người trước cứ mặc vào a!
- Như vậy sao được? Đây là do Vu lão tặng ngươi, sư phụ sao có thể lấy được? Hơn nữa bộ giáp này rất thích hợp với ngươi, so với bộ trên người của ngươi còn tốt hơn nhiều, ngươi nhanh mặc vào đi..
- Sư phụ nếu người không nhận lấy ta sẽ ném đi!
Dương Thiên Lôi trực tiếp đem nhuyễn giáp đưa đến trước mặt Tiêu Như Mộng. Căn bản là không cho nàng cơ hội cự tuyệt. Tiêu Như Mộng khẽ nhíu mày, sau đó thấp giọng nói:
- Được rồi, sư phụ trước hết nhận lấy, đợi cho lần lịch luyện( lịch lãm kết hợp rèn luyện) này kết thúc, sẽ trả lại cho ngươi.
- Vâng
Dương Thiên Lôi gật gật đầu.
- Sư phụ, người nhanh tích huyết tế luyện. Đợi cho đến lúc người gần khôi phục hoàn toàn, chúng ta sẽ bắt đầu hành trình lịch luyện
- Không sao, sư phụ đã gần hồi phục hoàn toàn rồi. Đợi một lúc nữa, chúng ta tìm một cái thuyền của hiệp hội thương nghiệp, bắt đầu khởi hành.
Tiêu Như Mộng nói xong trực tiếp cắt đầu ngón tay, đem một giọt máu tươi nhỏ lên trên nhuyễn giáp, trong phút chốc từng đạo tinh quang tỏa ra óng ánh. Sau đó nàng ý niệm khẽ động, nhuyễn gáp lập tức bay lên tự động mặc lên trên người.
Tiêu Như Mộng lập tức kinh ngạc, tin tức nhuyễn giáp truyền đến để cho nàng lập tức minh bạch công năng của nó. Ý niệm khẽ động, không ngờ hình dáng của nhuyễn giáp liền chậm rãi cải biến, biến thành một bộ trang phục hoàn toàn dùng cho nữ tử, tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, phảng phất tràn ngập vô số những đạo điện quang.
- Một bộ nhuyễn giáp thật cường đại, không ngờ lại ẩn chứa các chủng thuộc tính, ngay cả thuộc tính diễn sinh cũng có vài loại..
Tiêu Như Mộng nhịn không được khiếp sợ:
- Thiên Lỗi, thứ này làm ra hoàn toàn là để cho ngươi.
- Ha ha cường đại là tốt rồi. Sư phụ, nghe nói trước khi tấn chức Thần Đạo Cảnh, nếu có thể lĩnh ngộ lôi thuộc tính, có thể gia tăng tỉ lệ độ kiếp thành công. Dường như sư phụ người còn chưa lĩnh ngộ được, bộ nhuyễn giáp này có lẽ sẽ có một chút trợ giúp với người. Ta ở đây còn một vào thứ tốt, nếu sư phụ luyện hóa toàn bộ, khẳng định là có thể lĩnh ngộ được lôi thuộc tính rồi.
Dương Thiên Lôi nói xong liền trực tiếp xuất ra một viên Ngưng Huyết Đan mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt cho Tiêu Như Mộng. viên Ngưng Huyết Đan này đúng là đoạt được từ trong tay Thiên Ma Vương, Tiên Thiên cấp sáu. Hơn nữa không ngờ lại có thể diễn sinh ra lôi thuộc tính.
Đan Thanh Dương tuy rằng cũng không có lĩnh ngộ được lôi thuộc tính, bất quá Dương Thiên Lôi tin tưởng, thân thể Đan Thanh Dương so với Tiêu Như Mộng còn mạnh mẽ hơn nhiều. Có Lôi Kiếp Đan tương trợ, Đan Thanh Dương vượt qua lôi kiếp hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng Tiêu Như Mộng bất đồng, bản thân nàng vốn chủ tu kim thuộc tính, đến lúc dẫn độ lôi kiếp sẽ càng thêm cường đại, nếu như không thể lĩnh ngộ lôi thuộc tính, quả thực rất khó để có thể vượt qua lôi kiếp.
Cho nên, viên Ngưng Huyết Đan trân quý nhất này, Dương Thiên Lôi không chút do dự đưa cho Tiêu Như Mộng.
Nhìn viên Ngưng Huyết Đan bay đến, biểu tình của Tiêu Như Mộng phi thường đặc sắc, nàng chỉ yên lặng nhìn Dương Thiên Lôi không hề thốt lên được một lời nào. Nàng quả thực không thể nào hình dung ra tâm tình của bản thân lúc này.