- Bắn.
Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, Thanh Tĩnh Lưu Ly bình đột nhiên mở rộng. Trong chốc lát, miệng bình tỏa ra một cỗ năng lượng cực kỳ khủng khiếp, năng lượng từ thiêu đốt mười vạn khỏa Thuần Dương đan.
Trong chốc lát, một cỗ lực đẩy cực lớn theo Thanh Tĩnh Lưu Ly bình tác dụng lên người Dương Thiên Lôi. Ca này lập tức giống như hỏa tiễn tốc độ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần.
Truyện Sắc Hiệp
- Vèo——
Dương Thiên lôi như là vạch phá hư không ngay cả hộ thể cương khí cơ hồ cũng không chịu nổi, đột nhiên dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn đi giống như hỏa tiễn.
- Oa ha ha ha.. Thành công rồi.
Dương Thiên Lôi hưng phấn gào lên. Giờ này khắc này hắn căn bản không cần thúc dục bao nhiêu pháp lực, chỉ cần khống chế tốt hộ thể cương khí cùng với kiếm quang thì mọi sự đều thuận lợi. Lực đẩy kinh khủng khiến cho kính viễn vọng của Dương Thiên Lôi đối với Vu Thanh Nhã sinh ra biến hóa lớn. Hiển nhiên hắn đang tiếp cận với tốc độ cực nhanh.
Ngay lúc mười vạn viên Thuần dương đan gần như bị đốt cháy hết thì Dương Thiên Lôi cũng chẳng nhíu mày một cái, mười vạn viên Thuần dương đan chỉ như một cọng long sao? Cho dù là một ngàn vạn viên thì hắn cũng sẽ không chớp mắt.
Cái này gọi là tài đại khí thô ( tiền nhiều như nước)
Mắt thấy Vu Thanh Nhã đã ở dưới mình, trong lòng Dương Thiên Lôi đắc chí, hưng phấn tới mức hận không thể lập lức hạ xuống bên cạnh Vu Thanh Nhã, ra vẻ nói:
- Còn muốn thi nữa không?
Kính viễn vọng của Dương Thiên Lôi thủy chung chỉ tập trung vào Vu Thanh Nhã.
Mấy canh giờ sau, Dương Thiên Lôi đứng trên cao chỉ thấy được một đốm xanh ở xa xa, sau khi điều chỉnh ống nhòm nhìn lại thì Dương Thiên Lôi có thể khẳng định đó chính là Thiên hồ mà Vu Thanh Nhã từng nói.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Dương Thiên Lôi nhàn nhã thoải mái, đột nhiên gia tăng thêm lần nữa, lập tức thu ngắn khoảng cách giữa mình và Vu Thanh Nhã, chỉ trong chốc lát đã tới cách Thiên hồ khoảng hơn trăm dặm, Dương Thiên Lôi biết rõ là thắng lợi đã thuộc về hắn, chậm rãi hạ xuống từ trên cao, tới tận khi hắn đã ở một độ cao tương đối với Vu Thanh Nhã mới ngừng lại, tập trung nhìn vào thân ảnh của Vu Thanh Nhã.
Vu Thanh Nhã còn cách hơn hai trăm dặm nên không thể nhìn thấy Dương Thiên Lôi, Vu Thanh Nhã đang lao nhanh tới đột nhiên lại giảm tốc độ lại, xoay người nhìn lại phía sau thì nào đã còn chút tung tích nào của Dương Thiên Lôi?
Vu Thanh Nhã đoán là mình đã bỏ xa Dương Thiên Lôi chừng một ngàn dặm gì đó nên cũng giảm tốc độ lại, không nhanh không chậm bay về phía Thiên hồ.
Chỉ là tới lúc nàng có thể nhìn được một phần nơi đó lúc đang tới gần thì lại phát hiện một bóng người đang đứng đó thì không khỏi mở to mắt ra nhìn, giờ khắc này, nàng cực kỳ hoài nghi hai mắt của mình xảy ra vấn đề, thân hình đột nhiên tăng tốc bay tới đó.
Khoảng cách ngày càng gần thì vẻ kinh ngạc trên mặt Vu Thanh Nhã lại càng lớn hơn, bóng người mang theo nụ cười đắc ý kia, không phải Dương Thiên Lôi thì là ai?
- Sao có thể chứ?
Trong lòng Vu Thanh Nhã không khỏi khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được, Dương Thiên Lôi sao lại có thể vô thanh vô tức vượt qua nàng.
- Thanh Nhã, nàng thua rồi.
Dương Thiên Lôi đạp kiếm mà đứng, nhìn Vu Thanh Nhã đang đi tới trước mặt mà nói.
- Ngươi… Làm sao ngươi có thể tới trước tôi?
Trên gương mặt tuấn nhã tuyệt luân của Vu Thanh Nhã tràn ngập vẻ khiếp sợ, cất tiếng hỏi.
- Bí mật ha ha ha ha…. Đừng quên giao kèo của chúng ta đó nha. Thanh Nhã?
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nói, nhất là hai chữ
"Thanh Nhã", nghe vô cùng êm tai. Hiển nhiên là đang nói…, từ nay về sau đừng có đứng trước mặt anh đây mà nói chị gì nữa nhé.
- Nói cho ta biết tại sao ngươi lại làm được. Nếu không thì giao kèo kia coi như không có hiệu lực.
Vu Thanh Nhã sau khi hoảng hốt xong thì định thần lại nhìn Dương Thiên Lôi, giọng nói quyết đoán và kiên định.
- Ách… Vì đuổi theo nàng nên ta đã bay vào vũ trụ đó được chưa? Vèo một cái thôi thì tôi đã vượt qua nàng mà tới đây.
Mồm Dương Thiên Lôi nhanh như tép nhảy, kể chuyện sinh động như thật, nói còn hay hơn cả vẽ.
- Không thể nào, nếu ngươi vượt qua ta thì không thể có chuyện ta không cảm nhận được.
Vu Thanh Nhã khẳng định.
- Đương nhiên được, ít nhất cũng cao vài trăm trượng, nàng nhất định không thể cảm ứng ta được. Ha ha.
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi nói gì? Cao mấy trăm trượng, ngươi… ngươi bay cao như vậy sao?
Mặt Vu Thanh Nhã lập tức biến sắc, khiếp sợ hỏi.
- Đúng vậy, bay cao rất tốt, không bị không khí ngăn cản nên tốc độ càng nhanh hơn. Nếu không thì đúng là không đuổi kịp nàng được.
Dương Thiên Lôi lơ đễnh nói.
- Ngươi… Không ai nói cho ngươi biết, ngự kiếm phi hành không được bay lên quá cao sao? Ngươi không gặp phải sấm sét à?
Vu Thanh Nhã hỏi thêm lần nữa.
- Không phải chứ? Tại sao lại không thể bay quá cao? Bay cao tốt lắm, tốc độ vừa nhanh, tầm nhìn lại thông thoáng, lại còn gặp được không ít sấm sét nữa, cảm giác rất thoải mái….
Dương Thiên Lôi thản nhiên tỏ ra vẻ không biết gì, nhưng lời hắn nói ra lại thiếu chút nữa khiến Vu Thanh Nhã chết giấc.
Sấm sét, gặp không ít, đây là khái niệm quái quỷ gì đây? Lại còn thoải mái như vậy nữa là sao?
Mặc dù Vu Thanh Nhã kiến thức rộng rãi, nhưng cũng bị nhwungx lời của Dương Thiên Lôi dọa cho sợ tới mức suýt nữa ngã xuống từ trên kiếm quang.
- Sấm sét không đánh ngươi à?
Vu Thanh Nhã trừng mắt hỏi.
- Đương nhiên là có đánh, vì có đánh nên mới thoải mái, hắc hắc, ca… Ách, ta đã sớm lĩnh hội được năng lượng lôi hệ, sấm sét thoạt nhìn uy mãnh là vậy, nhưng sau khi đánh cũng rất thoải mái, pháp lực hao tổn cũng có thể đucợ nạp đầy trong nháy mắt, có thể sánh được với tiên đan linh dược…
Rốt cuộc Vu Thanh Nhã cũng đã hiểu được cảm giác của đám người Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương và Phong Đằng Nhân, không sao lý giải được sự tự tin của Dương Thiên Lôi từ đâu tới. Đám người Trương Tử Hàm lúc đó hình như không hề quan tâm tới cuộc hẹn quyết chiến của ba năm sau. Mặc dù lúc ấy đối phương đã là Tiên thiên cấp sáu, hơn nữa thiên phú đều là người đứng thứ nhất thứ hai trong giới tu luyện, nhưng bọn họ đều không để trong lòng.
Còn so với cái tên biến thái này thì sao?
Thuộc tính lôi, tuy rằng người lĩnh hội thuộc tính này không nhiều lắm, nhưng tùy tiện bắt một nắm trong giới tu luyện thì cũng được một đống, nhưng có ai dám nói mình bị sấm sét đánh liên hồi mà có thể bình an không hao tổn chút nào? Đừng nói gì tới chuyện rất thoải mái, có thể so được với cả tiên đan linh dược?
Vu Thanh Nhã không biết phải hình dung suy nghĩ của mình lúc này thế nào cho phải, nhưng nàng biết rõ mình thua tâm phục khẩu phục, hơn nữa lại càng thêm mong chờ trận chiến hai năm sau. Mặc dù nàng đã biết chuyện Thương Huyền Bác rất có khả năng sẽ tấn cấp Thần đạo, nhưng nàng vẫn chứ mong chờ như thế, thậm chí còn giống như đám người Trương Tử Hàm, cảm thấy bất kỳ chuyện gì xảy ra trên người Dương Thiên Lôi hình như đều có chút khả năng.
- Ta đã nói cho nàng biết rồi, giao ước có tính không?
Thấy Vu Thanh Nhã chỉ im lặng nhìn mình chằm chằm, bộ dáng ra vẻ rất khiếp sợ, hồi lâu vẫn không nói gì, Dương Thiên Lôi lập tức vui vẻ, mang theo một nụ cười đắc ý hỏi.
- Ừ.
Vu Thanh Nhã gật đầu một cái, dung nhan yêu kiều phát ra tia sáng động lòng người, đáp gọn lỏn, chẳng có chút thẹn thùng thiếu nữ nên có chút nào cả.
…..
- Đây là Thiên hồ. Vu gia bảo được xây dựng dựa vào thành hồ. Trong hồ có Thủy Tinh cung mà tổ tiên của nhà ta dùng đại thần thông xây dựng.
Vu Thanh Nhã nương theo kiếm quang của Dương Thiên Lôi, chỉ vào Thiên hồ màu biếc lam hơn trăm dặm phía dưới, nhẹ nhàng nói.
- Quả nhiên là danh bất hư truyền. Non đẹp, nước đẹp, cả người cũng vậy. Thanh nhã, tên của nàng cũng giống như Vu gia bảo vậy, thanh nhã thoát tục, giống như tiên cảnh.
Dương Thiên Lôi nhìn vào Thiên hồ trong suốt, sáng long lanh như một viên minh châu ở dưới và những tòa kiến trúc ưu nhã rất đắc biệt xung quanh mà nói với vẻ tán thưởng.
- Ba hoa. Chúng ta tới tìm Tiểu Ức, chờ hắn xuất quan. Sau đó cùng đi bái kiến gia gia, gia gia vốn muốn giúp ngươi đột phá tiên thiên cấp năm cảnh giới thiên nhân hợp nhất, nhưng ngươi đã đột phá rồi thì chắc gia gia sẽ có sắp xếp khác. Tiểu Ức lại là cháu cưng của gia gia, ngươi cứu hắn một mạng, gia gia nhất định sẽ cảm tạ ngươi. Tới lúc đó ngươi không cần khách khí, nếu không thì gia gia sẽ không được vui.
Vu Thanh Nhã căn dặn.
- Ách… không đâu, người một nhà cả thì khách khí gì chứ. Đừng trừng, ta với Tiểu Ức còn thân hơn cả huynh đệ, đương nhiên sẽ không khách khí.
- Nếu gia gia hỏi ngươi muốn gì thì ta đề nghị ngươi nên nói người giúp người chế tạo một bộ nhuyễn giáp hộ thân thì hơn.
Vu Thanh Nhã thấp giọng nói.
...
- Cung nghênh bát tiểu thư.
Lúc Vu Thanh Nhã và Dương Thiên Lôi vừa tới gần phạm vị trăm dặm của Thiên hồ thì nhân viên tuần tra của gia bảo đã chạy tới trước mặt nàng ta, cung kính chào hỏi. Ánh mắt của cả đám lại lén lút đánh giá Dương Thiên Lôi.
Vu Thanh Nhã khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp dắt Dương Thiên Lôi bay vào Vu gia bảo, sau khi đáp xuống trước cửa lớn mới đi bộ vào.
Trên đường đi, Dương Thiên Lôi thấy vô số thành viên của Vu gia bảo cung kính cúi đầu chào hỏi Vu Thanh Nhã, sau đó lại đánh giá mình với vẻ kinh ngạc và tò mò.
- Thanh Nhã, sao ánh mắt bọn họ nhìn ta lại kỳ lạ dữ vậy? Ta có anh tuấn tới mây cũng không tới mức đó chứ?
Vu Thanh Nhã ra vẻ nghiêm trang nhìn Dương Thiên Lôi, nói rất thoái mái:
- Bọn họ chỉ là thắc mắc, tại sao ta lịa đưa một nam tử về mà thôi, không liên quan gì tới chuyện ngươi có suất hay không.
- À, ý là nàng rất ít khi đưa người, nhất là nam nhân về đúng không?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Không phải rất ít mà là chưa từng. Cả nam nhân lẫn nữ nhân đều không có.
Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng đáp.
- Không thể nào, chẳng lẽ nàng không có bất kỳ người bằng hữu nào sao?
- Bằng hữu? Thương Huyền Bác và Bộ Kinh Thiên miễn cưỡng cũng có thể coi là bằng hữu. Bất quá, bởi vì ngươi nên ta thấy cũng không phải bằng hữu. Những người khác đều ra sức nịnh nọt ta, ta làm gì có bằng hữu được?
- Ách… Tịch mịch như tuyết, hóa ra là nói nàng.
Dương Thiên Lôi có chút kinh ngạc. Bất quá ngẫm lại thì với gia thế, thiên phú cùng với tên hiệu của Vu Thanh Nhã thì cũng dễ hiểu, loại thiên chi kiểu nữ cao cao tại thượng, vượt xa đồng bạn cùng lứa tuổi thế này thì đúng là rất khó mà tìm được bằng hữu.
Nếu không thì loại giao tình hời hợt như với Thương Huyền Bác và Bộ Kinh Thiên cũng sẽ không được Vu Thanh Nhã nói miễn cưỡng coi như bằng hữu.
So với những người khác mà nói thì ít nhất hai người này còn có thể trao đổi vài câu với Vu Thanh Nhã. So với mấy kẻ a dua nịnh hót trước mặt thì vẫn tốt hơn nhiều.
- Bát tiểu thư, người đã trở lại?
Đang nói chuyện, hai đã tới trước một tòa cung điện to lớn, lão giả ngồi trước cung điện vừa thấy Vu Thanh Nhã thì lập tức mỉm cười chào hỏi.
- Sài thúc, ta vào xem Tiểu Ức.
Vu Thanh Nhã hơi cúi người trước lão nhân rồi nói.
- Vị này chính là….
Lão giả được gọi là Sài thúc nhìn Dương Thiên Lôi, tựa hồ có chút tò mò.
- Hắn chính là Dương Thiên Lôi.
Vu Thanh Nhã giới thiệu:
- Thiên Lôi, đây là Sài thúc, phụ trách trông coi Thủy Tinh cung.
- Chào Sài thúc.
Dương Thiên Lôi mỉm cười, khom người hành lễ. Vị lão giả này rõ ràng có địa vị không thấp trong Vu gia bảo.
- Dương Thiên Lôi … Dương Thiên Lôi, tốt lắm, tốt lắm… Qủa nhiên là rồng phượng trong loài người, khí vũ bất phàm, ngươi chính là đại ân nhân của Vu gia bảo ta, tiểu thiếu gia cũng hay nhắc tới người, mời vào mời vào.
Sài thúc lập tức nói rất nhiệt tình.
…
- Nơi này trực tiếp thông tới Thủy Tinh cung, Tiểu Ức đang bế quan ở trong đó.
Vu Thanh Nhã đưa Dương Thiên Lôi tiến vào cung điện rồi nói.
Trong nháy mắt khi bước vào cung điện, Dương Thiên Lôi đột nhiên cảm thấy thiên địa linh khí xung quanh nồng đậm hơn gấp mấy lần, không hề thua kém Động Thiên ở Tịch Phong. Nhất là năng lượng thủy hệ tràn ngập, khiến không khí tựa như cũng có chút ướt át.
Dọc theo những bậc thang liên miên không dứt đi xuống dưới, mỗi khi đi hết một trăm bậc thì xung quanh sẽ xuất hiện một khối khoogn gian chừng một trăm mét, sau đó đi qua một cánh cửa, thì lại thấy một bậc thang đi xuống. Mỗi khi qua một cánh cửa thì thiên địa linh khí sẽ nhiều hơn một chút. Dương Thiên Lôi thấy không ít đệ tử đang tu luyện ở đây. Theo một đường đi xuống thì tu vi của những đệ tử đang tu luyện cũng càng ngày càng cao. Rõ ràng là nơi này phân chia rất nghiêm ngặt, đệ tử có tu vi càng cao thì có thể đi xuống sâu hơn.
- Không phải là chúng ta đang ở dưới Thiên Hồ đấy chứ?
Dương Thiên Lôi nhịn không được hỏi.
- Ừ, Thủy Tinh Cung ở ngay dưới Thiên Hồ. Điểm cuối cùng của cung điện này chính là Thủy Tinh Cung.
Vu Thanh Nhã đáp.
Liên tục đi qua hết chín cửa, hai người mới bước vào một thông đạo hẹp dài, trong suốt, đập vào mắt là một hồ nước xanh thẫm, trong hồ nước có đủ loại nhân ngư gần ngay trước mắt, có thể dùng tay chạm tới. Dương Thiên Lôi cảm giác như mình đang bước vào địa bàn của Thủy tộc vậy.