Sau đó mọi người cũng chạy tới phụ cận, chỉ thấy trên bảng vàng thật lớn chia làm ba tổ lớn. Tổ thứ nhất chính là thành tích thí luyện của các đệ tử cấp độ như nội môn Hoàng gia, tổ lớn thứ hai chính là thành tích đám người Trương Tử Hàm, về tổ lớn thứ ba lại là thành tích của những người mới như Dương Thiên Lôi.
Những cái tên rậm rạp, có chừng mấy nghìn cái tên.
- Ta x…
Chính Dương Thiên Lôi nhìn thấy đều không nhịn được vẻ mặt phát mộng.
Mấy ngày hôm nay hắn đã theo mẫu thân lý giải được rất nhiều sự tình trên đại lục Huyền Thiên, cũng biết được đế quốc Cát Ương trên đại lục Huyền Thiên bất quá chỉ là một tiểu quốc bất nhập lưu mà thôi. Thế nhưng khi chân chính nhìn thấy bảng vàng thành tích vẫn khiến hắn phải kinh ngạc dị thường như trước.
Đế quốc Cát Ương bất quá là một quốc gia có chừng hơn bốn mươi người tới tham gia thí luyện, thế nhưng danh sách trên bảng vàng lại có tới mấy nghìn người, không cần phải bàn cãi tự nhiên chính là người của các quốc gia khác, vậy có bao nhiêu quốc gia thí luyện lần này?
Mà những quốc gia này, dĩ nhiên đều là thế lực của Trảm Không Kiếm Phái.
- Ngưu, quá ngưu rồi. Một môn phái dĩ nhiên nắm giữ nhiều quốc gia trong tay như vậy, có thể tưởng tượng được, rốt cuộc Trảm Không Kiếm Phái cường đại tới mức nào.
Trong lòng Dương Thiên Lôi vô cùng khiếp sợ, đồng thời càng thêm kiên định quyết tâm phải tiến vào Trảm Không Kiếm Phái.
- A lão đại, tên, tên của lão đại!
Tại thời điểm Dương Thiên Lôi còn đang khiếp sợ, Phong Mã Ngưu với vẻ mặt hưng phấn cầm lấy tay Dương Thiên Lôi, chỉ vào danh sách tổ thứ ba, hô lên vang dội.
- Thứ một trăm hai mươi ba, lão đại trúng tuyển rồi!
Phong Mã Ngưu hưng phấn nói, lúc nói xong, ánh mắt bắt đầu bay nhanh quét lần lượt bảng vàng, tiếp tục nhìn xuống bên dưới.
- Thứ một trăm hai mươi ba, kháo!
Dương Thiên Lôi nhìn thấy tên chính mình.
Tên là tuổi tác, thuộc tính tu luyện gia tăng, thành tích thí luyện, cuối cùng là tổng kết. Buồn cười chính là, thuộc tính tu luyện của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên là không!
Ánh mắt Dương Thiên Lôi bay nhanh đảo qua bảng vàng, trong lòng khiếp sợ càng thêm mãnh liệt, lúc quật khởi một lần nữa, hắn vốn tưởng rằng chính mình lần thứ hai biến thành thiên tài một lần nữa, thế nhưng giờ khắc này, hắn mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lấy thành tích thí luyện biên thái của hắn dĩ nhiên chỉ xếp hạng thứ một trăm hai mươi ba.
Tuy rằng điều này có một phần nguyên nhân là bởi vì hắn ẩn tàng thực lực của chinsnh mình, thế nhưng mười tên đầu tiên, không kể tới thuộc tính gia tăng, chỉ bằng vào thành tích thí luyện đều cao hơn hắn rất nhiều. Nhất là điểm tích phân của ba người xếp đầu tiên, dĩ nhiên cao hơn Dương Thiên Lôi tới hai lần.
- Aha cáp, lão đại, ta, ta thứ một trăm bảy mươi tám, ta cũng trúng tuyển rồi!
Phong Mã Ngưu lần thứ hai hưng phấn hô.
Đọc Truyện Kiếm HiệpChỉ là để Phong Mã Ngưu nghi hoặc chính là, biểu tình của Dương Thiên Lôi lúc này ngưng trọng trước nay chưa từng có, không hề có chút hưng phấn được Trảm Không Kiếm Phái đánh giá trúng tuyển, tựa hồ như căn bản không hề nghe hắn nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bảng vàng.
Tại đế quốc Cát Ương, bài danh của Dương Thiên Lôi chính là đệ nhất tổ người mới. Tuy rằng những người khác đều có thuộc tính gia tăng, dưng dù sao tỉ lệ thuộc tính gia tăng chiếm tỉ trọng tương đối nhỏ, vì vậy không thể vượt qua được Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lệ thì bài danh thứ một trăm ba mươi bốn tổ của nàng, so với tình hình của Dương Thiên Lôi không khác biệt nhiều.
Chỉ có bài danh của Trương Tử Hàm tương đối cao, dĩ nhiên lên tới thứ mười tám. Điểm tích phân của bản thân nàng đã cao, mà lĩnh ngộ thuộc tính băng cực kỳ cường hãn, khiến điểm thuộc tính gia tăng của nàng phi thường khả quan.
Toàn bộ đế quốc Cát Ương, hơn bốn mươi người tham gia thí luyện, ngoại trừ Sở Hương Hương, Lôi Hoành, Mộc Tử Vi đã sớm được trúng tuyển ra, hiện tại biết rõ có mười ba người trúng tuyển, phân biệt là Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo, Độc Cô Hàn, Lôi Bạo nội môn Hoàng gia, Trương Tử hàm, Khâu Đạo Phi, Công Tôn Nhược Hồng của Phong Vân Bảng, cùng với Dương Thiên Lôi, Lôi Kính, Lục Thanh Âm, Phong Mã Ngưu, Tằng Cách La Mỗ, Vũ Đại Lãng của tổ người mới. Nói cách khác, tổng cộng có mười sáu người trúng tuyển.
Sở Hương Hương, Lôi Hoành và Mộc Tử Vi không có tên trong tổ thứ hai, tại cuối cùng bảng xếp hạng có một chỗ chuyên môn ghi chép danh sách những người được đặc biệt tuyển nhân.
Những người tham gia bảng xếp hạng, ngoại trừ bài danh của Trương Tủ Hàm tương đối cao ra, Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Ngạo đều vượt qua số một trăm, mà những người khác trên cơ bản đều xếp hàng áp chót, tiếp cận sát biên giới.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của đế quốc Cát Ương so với đại lục mà nói, hẳn là vô cùng kém cỏi.
…
Lịch Thiên Huyền, năm 982, ngày sáu tháng giêng, chính ngọ!
Vạn dặm không mây, trời xanh như tẩy. Một vòng nắng sớm tỏa quang mang nhu hòa, soi sáng đại địa thành Cực Dương, để thành Cực Dương bốn mùa như xuân đều tản mát ra khí tức ấm áp mùa xuân.
Bỗng nhiên có hơn mười đạo thanh âm to rõ, vô cùng thanh thúy, như chim mà không phải chim, xé nát không gian, một con lại một con lôi cưu thân mình dài hai thước, xòe rộng đôi cánh dài sáu thước, dưới ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, bay lên trời cao, thoáng chốc đã hóa thành điểm nhỏ, biên mất nơi chân trời xa xôi.
Tiêu Hà ngồi một mình một người trên con lôi cưu thể hình khổng lồ nhất, phi hành đầu tiên. Mà sáu vị cao thủ tiên thiên Linh Lung, Tiêu Vân cũng ngồi trên sáu con lôi cưu, phân thành hình tròn bao vây bốn phía, để đám thiếu nam thiếu nữ cưỡi lôi cưu ở chính giữa.
Những thiếu nam thiếu nữ này chính là đệ tử được Trảm Không Kiếm Phái chọn trúng tuyển.
Ngày hôm nay, bọn họ rốt cuộc đã bắt đầu hành trình chạy tới Trảm Không Kiếm Phái.
Ngay từ đầu, đông đảo thiếu nam thiếu nữ hình như rất sợ là sẽ bị rơi xuống từ trên người lôi cưu, cả đám đều ôm chặt lấy cổ lôi cưu, chỉ là sau một lát, bọn họ phát hiện ra, tuy rằng tốc độ phi hành của lôi cưu nhanh như thiểm điện, thế nhưng bọn họ không hề cảm nhận được một chút xóc nảy khí lưu nào, quanh thân phảng phất như có một tầng kết giới bao vây, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi cũng nhỏ bé vô cùng. Lúc này mới khiến bọn họ dần dần bình tĩnh trở lại.
Cả đám tràn ngập vẻ tân kỳ và khiếp sợ, nhìn thân nhân càng lúc càng nhỏ bé bên dưới, thẳng cho tới lúc này bọn họ mới ý thức được, bọn họ phải rời khỏi thân nhân của chính mình, rời khỏi gia tộc của chính mình, tổ quốc của chính mình. Mang theo kỳ vọng của thân nhân, gia tộc và tổ quốc, đạp trên một con đường xa lạ dài dằng dặc.