- Biến!

Lăng Hàn hét lớn một tiếng, nhất thời xua tan khí thế của Cổ Minh.

- Ngươi nên tu luyện thể thuật a?

Cổ Minh nhìn Lăng Hàn nói, không chờ Lăng Hàn trả lời, liền tự nhiên nói.

- Ta cũng tu luyện thể thuật. Không ngại nói cho ngươi biết, Địa Long Tông người người đều tu luyện thể thuật, đây là chỗ khác với tất cả mọi người của bản tông.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Nói cho ngươi cái này, là để ngươi biết, nếu như sự tự tin của ngươi đến từ thể thuật, vậy đó là mơ mộng hão huyền. Ta tu luyện Địa Long Quyết, sau khi luyện thành sẽ nắm giữ lực lượng của một Địa Long, có thể nghiền ép tất cả!

Lăng Hàn không khỏi bật cười nói:

- Thiên địa sơ khai, diễn hóa vạn ngàn Thần thú, mà Thần thú mạnh nhất là Chân Long Chân Phượng, Địa Long đáng là gì?

Hắn tu Cửu Long Bá Thể thuật, nắm giữ lực lượng của chín Chân Long còn không thổi, ngươi nắm giữ lực lượng của một con Địa Long tính cọng lông?

Hơn nữa, cũng bởi vì mọi người đều không có tu thành, bằng không hắn thổi một hơi liền có thể thổi Cổ Minh tới chân trời.

Cổ Minh hừ lạnh nói:

- Thế nhân đều cho rằng Chân Long cao cao tại thượng, lại không biết, Địa Long cũng không thua Chân Long!

Lăng Hàn khoát tay áo nói:

- Hiện tại ngươi muốn tranh luận Thần thú xếp hạng với ta sao?

Cổ Minh nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng trắng, hai cái răng nanh như răng nanh của dã thú, có vẻ rất dọa người, hắn nói:

- Đương nhiên không phải, chỉ là muốn để ngươi biết, Địa Long cường đại cỡ nào! Mà ta nắm giữ huyết mạch Địa Long mạnh mẽ, mỗi cách một ngày, tổ huyết của ta sẽ thức tỉnh nhiều một phần, trở nên càng ngày càng mạnh.

- Ồ, Địa Long không phải con giun sao?

Hổ Nữu đột nhiên vỗ tay, bừng tỉnh kêu lên.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Không sai, hiện tại chúng ta đang nghe một con giun đất nói khoác, thổi tới trời cao a.

Tất cả mọi người mỉm cười, Hổ Nữu thì cười ha ha, nàng từ trước đến giờ luôn cho Lăng Hàn mặt mũi.

Cổ Minh thò tay phải ra, gân xanh nhảy lên, huyết dịch phun trào, oanh… tóc đen của hắn cuốn ngược, có khí tức đỏ như máu từ trong cơ thể hắn phun trào, thật giống như có vật gì đáng sợ muốn thức tỉnh.

Lăng Hàn hơi khiếp sợ, dòng máu của hắn phun trào như Lôi, cho thấy có thành tựu kinh người ở thể thuật.

Luận cấp bậc công pháp, Cửu Long Bá Thể thuật khẳng định cao hơn Địa Long Quyết, nhưng trước khi tu luyện tới cực hạn, hai người là rất khó phân trên dưới.

Lại như một cái cực hạn là một trăm, cái khác là một ngàn, nhưng trước khi đạt đến một trăm, Địa Long Quyết sẽ không yếu hơn Cửu Long Bá Thể thuật, khác biệt ở chỗ, Cửu Long Bá Thể thuật có thể để cho Lăng Hàn đạt đến một trăm nhanh hơn.

Hai người mới tới Linh Anh Cảnh, tự nhiên không có đạt đến cực hạn, bởi vậy Lăng Hàn tuyệt không thể coi thường đối phương.

Lăng Hàn tách mọi người ra, uốn éo cái cổ, giật giật tay chân, đùng đùng đùng… xương cốt cả người hắn cũng vang rền, huyết dịch bắt đầu gia tăng tốc độ, ồ ồ như sấm dậy.

Thể thuật không giống nguyên lực, trước khi sử dụng man lực, cần một "quá trình" làm nóng người, mới có thể hoàn toàn bộc phát ra sức mạnh.

- Lên trời cao chiến một trận đi.

Lăng Hàn lạnh nhạt nói.

Nhưng Cổ Minh từ chối nói:

- Làm sao, ngươi còn lo lắng cho những giun dế kia sao?

Vèo, hắn bắn người nhảy một cái, thân hình gia tốc đến mức tận cùng, một quyền đánh tới Lăng Hàn.

Man lực có lý thuyết “lực bộc phát”, chỉ nói tốc độ trong nháy mắt này là không kém Lôi Động Cửu Thiên của Lăng Hàn, đương nhiên, chính bởi vì đây là bạo phát, nên chỉ có nháy mắt, căn bản không thể duy trì, bằng không huyết nhục của Cổ Minh sẽ tán loạn, bởi vì chịu đựng không nổi gánh nặng.

Nhưng chuyện này không hề thích hợp với Lăng Hàn, bởi vì hắn còn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thể phách có thể so với trân kim cao hơn một cấp, đủ để chịu đựng vô số lần bạo phát như vậy.

Lăng Hàn hừ một tiếng, cũng nắm chặt quyền đánh tới Cổ Minh.

Oành!

Hai nắm đấm va vào nhau, nhất thời, không khí hình thành sóng gợn. Oành oành oành… mặt đất giống như bị hất bay, sức mạnh kinh khủng cuốn lấy, khuếch tán về bốn phía.

Oành oành oành oành… đám người Chư Toàn Nhi đều bị đánh bay, cũng còn tốt, có Hổ Nữu và Văn Nhân Thiên Thiên trông nom, tất cả mọi người chỉ hơi chật vật, nhưng không có bị thương tổn.

Văn Nhân Thiên Thiên không khỏi nhìn Hổ Nữu, tuy nàng sớm biết Hổ Nữu yêu nghiệt, nhưng tận mắt thấy vẫn rất khiếp sợ, một tiểu nha đầu bảy tám tuổi lại là cường giả Linh Anh Cảnh, hơn nữa có năng lực vượt cấp khiêu chiến, sâu không lường được.

Trong bụi mù, Lăng Hàn và Cổ Minh đại chiến, từng quyền từng quyền đối đầu, chiêu nào chiêu nấy đều cực kỳ hung hiểm.

Bởi vì cái này không có bước đệm, nên một khi sức mạnh không đủ, sẽ bị bắn trúng, nhẹ thì xương gãy, nặng... trực tiếp mất mạng!

Tất cả mọi người lo lắng nhìn, nhưng bụi mù cách trở, bọn họ không nhìn thấy gì cả, còn phải không ngừng lùi về sau, bởi vì dư âm đáng sợ, đủ để tạo thành uy hiếp với bọn họ.

Chỉ có Hổ Nữu hoàn toàn tự tin, nhàn nhã ăn thịt khô, không chút sốt ruột.

Ác chiến kéo dài gần một nén hương, đột nhiên không còn động tĩnh, sau đó chỉ thấy một bóng người phóng lên trời, đứng ngạo nghễ ở trong trời cao.

- Ha ha, thoải mái! Thoải mái!

Đó là Cổ Minh, tóc hắn múa tung, hiển lộ hết khí tức kiêu căng khó thuần.

- Ngươi là người thứ nhất để ta đánh thoải mái tràn trề, vì lẽ đó, ngày hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, có điều, ngươi nên tiến bộ nhanh lên một chút, tổ huyết của ta mỗi ngày đều đang thức tỉnh, tốc độ tăng lên vượt qua tưởng tượng của ngươi, bằng không, lần sau ngươi sẽ không phải ta đối thủ của ta nữa.

Thân hình hắn đảo ngược, vèo, tiến vào trong hố sâu, trong nháy mắt liền biến mất.

Trong bụi mù, Lăng Hàn cũng bước ra ngoài, thân thể gồ lên chậm rãi khôi phục, thật giống như một Chân Long ngao du trở về sào huyệt, không còn chỗ khác thường nào nữa.

Sắc mặt hắn nghiêm nghị, trong ánh mắt có chiến ý mãnh liệt.

Trận chiến đó, có thể nói cân sức ngang tài.

Điều này làm cho Lăng Hàn rất kinh ngạc, bởi vì thể thuật của hắn hoàn toàn không kém nguyên lực, hơn nữa Bất Diệt Thiên Kinh cũng tu đến Kim Cương thể, trên lý thuyết, ở trong cảnh giới này cận chiến phải vô địch mới đúng.

- Huyết mạch Địa Long sao?

Lăng Hàn hồi ức chiến đấu trước đó, thể phách của Cổ Minh xác thực không kiên cố bằng hắn, nhưng tính dai lại kinh người, hắn nhớ thanh thanh sở sở, một quyền đánh lên mặt của đối phương, cổ của đối phương lại kéo dài đến mấy chục trượng nhưng không đoạn, khi hóa giải hoàn toàn sức mạnh, liền lập tức khôi phục.

Điều này làm cho Cổ Minh có tư cách liều mạng với Lăng Hàn, dựa vào tính dai như vậy đến đối kháng sức mạnh của hắn, có loại cảm giác lấy nhu thắng cương. Đương nhiên, thân thể của Lăng Hàn đã vượt qua cảnh giới, Cổ Minh là làm sao cũng không khắc được.

Bọn người Chư Toàn Nhi thở phào nhẹ nhõm, tuy bọn họ rất tin tưởng Lăng Hàn, nhưng thanh danh của Cổ Minh quá vang dội, mặc bọn họ lại tin tưởng Lăng Hàn, cũng chỉ có thấy kết quả mới rốt cục khẳng định, Lăng Hàn xác thực không kém Cổ Minh.

Thanh niên mạnh mẽ nhất đương đại, Lăng Hàn có tư cách trở thành một thành viên.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play