Lăng Hàn âm thầm lắc đầu, xem ra Lý Phong Vũ vô vọng rồi, trong mắt người ta căn bản không có hắn. Nhưng hắn vẫn gật đầu, cười nói:

- Được.

Ngược lại đã rất đông, cũng không kém nhiều hơn mấy người nữa.

Văn Nhân Thiên Thiên không khỏi nở nụ cười xinh đẹp, kỳ thực nàng cũng là người tâm tính cao ngạo, đề nghị kết bạn với Lăng Hàn không phải muốn nịnh bợ, mà là muốn bổ sung, tin tưởng bọn hắn liên thủ, chí ít trong thế hệ trẻ tuổi không người có thể ngăn cản.

- Lăng huynh xin mời.

- Văn Nhân cô nương xin mời.

Hai nhóm người đang muốn bay xuống, nhưng Lăng Hàn hơi dừng lại một chút, nhìn về phương xa.

Nơi đó đang có một người bước nhanh đến, như một thượng cổ man thú, chỗ bước chân đạp, chỉ nghe mặt đất ầm ầm ầm vang động, đại địa hiện ra từng vết rạn nứt, truyền về bốn phương tám hướng.

Văn Nhân Thiên Thiên trở nên âm trầm, hiện ra vẻ không vui, mà những người bên cạnh nàng thì sắc mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được run rẩy.

- Cổ… Cổ Minh!

Cuối cùng có người run giọng nói.

Oành!

Thời điểm hắn nói ra câu nói này, người kia cũng đã cấp tốc đến, một quyền đánh tới, tốc độ thật nhanh, để Lăng Hàn và Văn Nhân Thiên Thiên không kịp ra tay ngăn cản, nhất thời, người kia bị đánh bay ra ngoài, huyết sái trường không, bị một quyền đánh giết.

Người kia đứng lại, đây là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi mốt hai mươi hai, vóc người cực kỳ khôi ngô, không mặc áo, hạ thân chỉ vây quanh một da thú không biết tên, chân trần, tóc dài phất phơ, theo gió khẽ giương lên, có vẻ hào phóng bất kham.

Cả người hắn đều là bắp thịt cầu kết, từng khối từng khối cao cao nhô lên, thật giống như làm từ đá. Hai mắt như tia điện, cả người toả ra khí tức nguyên thủy, như dã thú hung ác, lại thêm cao hơn người thường một cái đầu, làm cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

- Dám gọi thẳng tên của ta, muốn chết!

Người trẻ tuổi này lạnh lùng nói, âm thanh lạnh lẽo như sát thần.

Cổ Minh, thiên kiêu xuất sắc nhất của Địa Long Tông.

- Cổ Minh, ngươi thật quá mức!

Văn Nhân Thiên Thiên trách mắng, người của mình bị đánh, nàng nhất định phải lấy lại công đạo, bằng không nàng còn có tư cách làm người dẫn đầu sao? Lão đại không thể che chở tiểu đệ, còn có tiểu đệ đi theo sao?

Ánh mắt Cổ Minh nhìn về phía Văn Nhân Thiên Thiên, trên mặt như dã thú lộ ra nụ cười:

- Thiên Thiên, ta rốt cục đuổi kịp ngươi, không có quá muộn chứ?

Hắn nhìn về phía những người khác, sắc mặt lại chìm xuống, tỏa ra hung quang nói.

- Đám rác rưởi các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, nhanh cút cho ta!

- Cổ Minh, ngươi giết người của ta!

Văn Nhân Thiên Thiên lên giọng.

- Chỉ là một phế vật, giết liền giết. Thiên Thiên, hiện tại ngươi có ta bảo vệ, còn cần đám rác rưởi này làm gì?

Cổ Minh nhoẻn miệng cười, nhưng hắn trời sinh ác tướng, nụ cười này không để người ta cảm thấy thân thiết chút nào, thật giống như người bình thường bị một con hùng sư nhìn chằm chằm, thời điểm hùng sư nhếch miệng, hắn chắc chắn sẽ không cảm giác hùng sư biểu đạt hảo cảm với hắn, mà là muốn ăn hắn!

Thấy mọi người vẫn đứng, sắc mặt của Cổ Minh chìm xuống nói:

- Trong ba tức, nếu còn có người xuất hiện ở trong tầm mắt của ta, ta liền giết hắn!

Tuy mọi người cảm thấy Cổ Minh bá đạo, nhưng càng khiến người ta phiền muộn là, thực lực của đối phương cường hãn, hơn nữa còn là thiên tài kiệt xuất của Địa Long Tông, coi như có người thực lực mạnh hơn hắn, lại dám giết hắn sao? Không sợ Địa Long Tông thanh toán sao?

Cổ Minh có thể không kiêng kị giết người, nhưng bọn họ không được, trời sinh liền đứng ở vị trí chịu thiệt, huống chi sức chiến đấu kém quá xa, một khi động thủ chính là tình thế chắc chắn phải chết.

Bọn họ dồn dập lui về phía sau, quyết định rời xa Văn Nhân Thiên Thiên.

Sẽ tụ tập ở bên người Văn Nhân Thiên Thiên, một mặt Văn Nhân Thiên Thiên là người tài ba trong thế hệ trẻ, thứ hai vì dung mạo mỹ lệ như tiên, là đàn ông đều sẽ có chút ý nghĩ, hơn nữa trước kia chưa thấy Cổ Minh, những thiên tài này cho mình rất cao, tự nhận không thua.

Nhưng hiện tại Cổ Minh xuất hiện, lập tức để trong lòng bọn họ run rẩy, ngay cả dũng khí ngang hàng cũng không có.

Mỹ nhân tuy được, nhưng không bằng cái mạng nhỏ của mình, lại nói, Văn Nhân Thiên Thiên không đáp ứng bọn họ cái gì, vì thế đưa mạng thì quá ngu ngốc.

- Cổ Minh!

Văn Nhân Thiên Thiên quát mắng, hai tay nàng run rẩy, không phải hoảng sợ, mà là phẫn nộ.

Toàn trường chỉ có mấy người Lăng Hàn không lùi.

Bọn người Chư Toàn Nhi tự nhiên lấy Lăng Hàn dẫn đầu, Lăng Hàn không lùi, bọn họ tự nhiên cũng không lùi. Lý Phong Vũ thì rất muốn chạy, vì khí thế của Cổ Minh như thực chất, để hắn cảm giác bị một thượng cổ man thú nhìn chằm chằm, chỉ một hồi, trên lưng đã chảy mồ hôi lạnh, quá khó tiếp thu rồi.

Ánh mắt của Cổ Minh đảo qua bọn người Lăng Hàn, thời điểm nhìn đến Chư Toàn Nhi, hắn không khỏi dừng lại, ánh mắt sáng lên, đưa tay chỉ qua nói:

- Nữ nhân này cũng lưu lại, những người khác đều cút cho ta!

Hắn nhìn Chư Toàn Nhi, trong ánh mắt không hề che giấu tâm ý giữ lấy chút nào.

Hắn như Sư Vương trên thảo nguyên, hết thảy mẫu sư đều là tài sản riêng của hắn.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Lăn a, cái này độ khó có chút cao, Hổ Nữu, ngươi biết lăn không?

- Nữu không biết.

Hổ Nữu thành thực nói.

Lăng Hàn lại nhìn về phía Cổ Minh:

- Ngươi xem, mọi người đều không biết, không bằng ngươi làm mẫu một hồi đi?

Ánh mắt của Cổ Minh dời khỏi Chư Toàn Nhi, nhìn Lăng Hàn, một lát sau mới nói:

- Ngươi rất mạnh!

- Ta phải thụ sủng nhược kinh sao?

Lăng Hàn cười nói.

- Có điều, trong cùng tuổi, không ai là đối thủ của ta!

Cổ Minh lại ngạo khí mười phần nói, có vẻ rất tự tin.

- Ta có thể thu ngươi làm thị vệ, sau này đi theo bên cạnh ta, ngươi có cơ hội rong ruổi thiên địa càng bao la.

Lăng Hàn móc lỗ tai:

- Thật cuồng nha, ta đã rất ngông cuồng, nhưng ngươi còn cuồng hơn ta, điều này làm cho ta rất khó chịu. Hổ Nữu, có người để ta khó chịu, phải làm sao bây giờ?

- Đánh hắn, ngược hắn, chà đạp hắn!

Hổ Nữu vung quả đấm nhỏ, như một con hổ con.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Được, liền như thế đi!

Vẻ mặt của Cổ Minh lạnh lẽo, khí thế kinh khủng dật động, như một hùng sư muốn phát động, khiến người ta không rét mà run. Hắn lạnh nhạt nói:

- Từ chối hảo ý của ta, chỉ sẽ tự chịu diệt vong.

- Em rể, ta có thể đi qua bên cạnh tránh không, thật giống như bệnh cũ của ta phát tác, hô hấp có chút khó khăn a.

Lý Phong Vũ nhỏ giọng nói.

- Cút!

Hổ Nữu tung một cước, đá Lý Phong Vũ bay ra ngoài.

- Thực làm cho Nữu mất mặt, quá vô dụng!

Lăng Hàn mắt nhìn thẳng, tương tự lạnh nhạt nói:

- Cho ngươi một câu nói, trong cùng tuổi, không ai có thể nhảy nhót ở trước mặt ta.

- Ha ha ha ha!

Cổ Minh cười to, tóc đen múa tung, hắn siết nắm đấm, phát ra tiếng cốt vang bùm bùm, như lôi âm, để sắc mặt của Chư Toàn Nhi, Lý Tư Tiên đều trắng bệch.

Khí thế của hắn thực quá mạnh mẽ.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play