Lăng Hàn vẫn không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời..

Xèo, một bóng người phá không bay tới, sau đó bỗng nhiên rơi xuống đất.

Sát khí đáng sợ sôi trào như thực chất, làm cho lòng người lòng sợ hãi.

Đây là nam tử trung niên mặc khôi giáp, trên mắt trái có vết sẹo, từ đó làm hắn tăng thêm khí chất bưu hãn.

Hắn khoác áo choàng đỏ thẫm, gió đêm thổi áo bay múa, thần uy lẫm liệt.

Hoành Thiên đại tướng quân, Thích Long Đồ.

– Bái kiến Đại Tướng Quân!

Lập tức, những người học viện kia, bao quát Lưu Lạc đều quỳ trước Thích Long Đồ.

Vị này là Hóa Linh Chân Quân!

Hóa Linh cảnh, cho dù đặt ở nơi nào cũng có thể goi là cường giả, nắm giữ nơi sống yên ổn.

Thích Long Đồ nhấc tay, ra hiệu mọi người đứng dậy, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.

Vừa mới nhìn, hắn kinh hãi.

Hắn nhìn không thấu Lăng Hàn.

Làm sao có thể chứ?

Người trẻ tuổi này huyết khí tràn đầy, sức sống kinh người, đó là trẻ tuổi chân chính, có khả năng chỉ mấy trăm tuổi.

Nhưng chỉ mấy trăm tuổi đã có tu vi Hóa Linh cảnh, ngồi ngang hàng cùng mình?

Việc này làm Trần Phong Viêm biết rõ khẳng định sẽ ung dung nói, ngồi ngang hàng không là gì, có khả năng cả đời không thể ngồi chung với nhau.

– Thật không nghĩ tới, ngươi trẻ tuổi đã tu hành tới Hóa Linh cảnh!

Thích Long Đồ mở miệng, lời nói không giận tự uy.

Mọi người đều giật mình, cái gì, Lăng Hàn là Hóa Linh cảnh!

Người khác có khả năng nhìn lầm, Hoành Thiên đại tướng quân sẽ nhìn lầm?

Trời ạ, trẻ tuổi như vậy đã là Hóa Linh cảnh?

– Nhưng ngươi cho rằng, tu thành Hóa Linh cảnh thì có thể diễu võ giương oa ở triều ta?

Thích Long Đồ cười lạnh.

– Quá ngây thơ rồi!

Cái mặc dù là tinh cầu phụ thuộc Ảnh Nguyệt Hoàng Triều nhưng lại là tinh cầu trọng yếu, cho nên mới phái Cửu Vương tọa trấn, đây chính là cường giả Giáo Chủ, hơn nữa còn là cấp bậc lục tinh!

Có Cửu Vương tọa trấn, yêu ma quỷ quái gì cũng lui tán.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

– Nếu chính chủ đã tới, vậy thì nói đi! Con của ngươi làm xằng làm bậy, ta vì dân trừ hại, ngươi dự định cảm tạ ta thế nào?

Cái, cái gì?

Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, khóe miệng co giật.

Nói đùa cái gì?

Ngươi giết con trai người ta, còn muốn người ta cảm tạ ngươi?

Điên rồi, nhất định là điên rồi!

Thích Long Đồ cười lạnh:

– Người trẻ tuổi, bản tướng quân thừa nhận ngươi có thiên phú kinh người, trẻ tuổi như vậy đã tu thành Hóa Linh cảnh, nhưng mà, kết quả tốc thành chính là căn cơ bất ổn.

– Bản tướng quân giết người lấy vạn mà tính, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ, ngươi có thể chống đỡ sát ý của ta hay không?

Vẻ mặt của hắn dữ tợn, oanh, sát khí cuồn cuộn tuôn ra ngoài, lập tức làm đôi chân người chung quanh mềm nhũn, tất cả đều ngã ngồi dưới đất.

Thật là đáng sợ, đây chính là sát thần!

Nhưng sát khí như thế không có ý nghĩa với Lăng Hàn, hắn lắc đầu, cười nói:

– Đây chính là sát ý của ngươi sao?

Thích Long Đồ ngây người, tại sao không có hiệu quả với Lăng Hàn?

Hắn chinh chiến sa trường, sát ý như hóa thành thực chất, xung kích như thế sẽ ảnh hưởng võ giả cùng giai..

– Ngươi!

Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong lòng lạnh buốt.

Lăng Hàn mỉm cười:

– Vậy ngươi cũng thử sát ý của ta.

Ông, sát khí xung kích đánh ra.

Thức hải của Thích Long Đồ bị phá diệt, ánh mắt tan rã và không còn thần thái.

Bành, hắn ngã xuống đất, áo choàng trên người lay động.

Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.

Hoành Thiên đại tướng quân, đệ nhất mãnh tướng của Cửu Vương đã chết?

Dễ dàng như thế, căn bản không có đại chiến, chết vô thanh vô tức?

Mỗi người đều giật mình, nhất là Tiền Binh, không chỉ chân run, thậm chí hắn tiểu tiện không bị khống chế, hắn đã sợ vỡ mật.

– Ha ha ha!

Đột nhiên hắn cười ha hả.

– Ta vô địch thiên hạ! Ta là Đại Đế vô song!

Bỗng nhiên hắn bò dậy, vừa khoa tay múa chân, vừa phi nước đại.

Điên rồi, hắn đã bị dọa điên rồi.

Lăng Hàn mỉm cười:

– Các vị, kịch đã xem xong, còn vây quanh ở nơi này làm gì, muốn ta mời các ngươi ăn khuya sao?

Vô ý thức, tất cả mọi người đều lắc đầu.

Ăn cái gì ăn khuya, bọn họ hiện tại chỉ mong tránh xa tên sát tinh này càng xa càng tốt.

Trước đó không đi, một là bởi vì chuyện này phát sinh quá mức đột phá, chấn kinh đến mức khó khôi phục lại, thứ hai, đó là không dám, Lăng Hàn có thể miểu sát Hóa Linh Chân Quân, hắn không nói câu nào, ai dám đi?

Hiện tại Lăng Hàn mở miệng thả bọn họ đi, tự nhiên cả đám dứng dậy chạy đi.

Lăng Hàn đánh ra mấy đạo hỏa diễm, cũng đốt sạch thi thể trên mặt đất, những người này có bảo vật gì đó, hắn lười thu.

Trở lại trong phòng, hắn bắt đầu truyền thụ Đế thuật cho nữ nhi và con rể.

Rõ ràng hắn làm đại sự nhưng Ảnh Nguyệt Hoàng Triều không phản ứng chút nào, ba ngày sau, tất cả đều gió êm sóng lặng, không ai tới.

Ảnh Nguyệt Hoàng Triều đương nhiên không có khả năng sợ hãi bỏ qua, mà là Lăng Hàn quá mạnh, bọn họ cảm thấy cần chuẩn bị vạn toàn mới xuất thủ, một kích mất mạng.

Bây giờ chính là lúc mưa gió nổi lên.

Ngân Nguyệt học viện đã đóng lại, tất cả học viên rút lui, tránh đại chiến ngày sau đốt thành tro tàn.

Lăng Hàn lại mừng rỡ vì thanh tĩnh, căn bản không thèm để ý.

Cho dù tất cả cường giả của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều cùng tiến lên, hắn cũng không sợ, đây là bởi vì thực lực đầy đủ mạnh mới có thể tự tin như vậy.

Đương nhiên, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều chính là khôi lỗi, kẻ thống trị chân chính là Phật tộc, cho nên, Lăng Hàn cần quan tâm là Phật tộc, nếu xuất động đại năng cấp Tôn Giả, hắn chỉ có thể chạy trốn.

Nhưng đây mới là bắt đầu, Ảnh Nguyệt Hoàng Triều cũng không có khả năng thông báo cho Phật tộc, phải biết, khi đó thời điểm phục kích lão Tôn Giả Thanh Long Hoàng Triều, Phật tộc cũng không có xuất động cường giả Tôn Giả.

Nếu như động một chút cần đại năng Phật tộc xuất thủ, vậy bọn họ có nhiều lãnh thổ như vậy, bọn họ còn không bận chết hay sao?

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày thứ tám.

Lăng Hàn đang nhắm mắt thôi diễn võ đạo của mình, đột nhiên hắn mở hai mắt ra.

Rốt cuộc đã đến.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài.

Phía trước có nam tử mặc cẩm bào, đầu đội bằng quan, dáng người thon gầy, trên người còn có bá khí.

Ở phía sau hắn là chín người mặc tăng y, có nam có nữ, đều là quy y, trên đầu đều có chín vết nhang.

Nha, Phật tộc cũng ra tay rồi.

– Ta chính là Cửu Vương của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều!

Nam tử cẩm bào mở miệng, giọng nói rất lớn.

– Ngươi là người nào?

Lăng Hàn thở dài:

– Ngươi sẽ không thật dễ nói chuyện sao?

Khốn kiếp.

Khí thế của Cửu Vương cứng lại, ngươi nói gì, ta đang nói chuyện chính thức với ngươi đấy.

– Là ai ở sau lưng sai sử ngươi?

Hắn áp chế lửa giận, sau đó đổi giọng điệu nói chuyện.

Lăng Hàn quá trẻ tuổi, cho nên, sau lưng của hắn khẳng định có người, đây mới là điểm làm hắn kiêng kị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play