Anh hùng?

Nam tử trung niên kia vừa tức vừa nộ, chỉ vào Lăng Hàn nói:

– Ngươi biết Thích Vô Úy là ai không?

– Không biết.

Lăng Hàn lắc đầu.

– Cũng không hứng thú biết rõ.

Hắn giết cả thế hệ hoàng kim, trên đời này có ai mà hắn không dám giết?

Hơn nữa, dám ngấp nghé, uy hiếp nữ nhi của hắn, tuyệt đối là tìm chết.

– Thích Vô Úy chính là con trai duy nhất của Hoành Thiên đại tướng quân Thích Long Đồ!

Nam tử trung niên kia lớn tiếng nói.

– Hoành Thiên đại tướng quân chính là mãnh tướng dưới trướng Cửu vương, ngươi giết Thích Vô Úy, đây là xông hoạ lớn ngập trời!

Lúc này, Tiền Binh nhỏ giọng nói vài câu.

Nghe mấy câu nói đó, sắc mặt nam tử trung niên kinh biến.

– Ngươi chính là tân sinh vừa mới nhập học hôm nay?

Hắn chấn kinh, người có thể miểu sát Thích Vô Úy, nhân tài như vậy không cần kiểm tra, khẳng định sẽ trực tiếp thu nhận.

Cho nên, rõ ràng nắm giữ thực lực mạnh như vậy, còn ẩn giấu tu vi, kẻ này có ý gì?

Là cố ý nhằm vào Thích Vô Úy sao?

Hay thông qua Thích Vô Úy đả kích Hoành Thiên đại tướng quân, tiến tới nhắm thẳng vào Cửu vương?

Phải biết, mặc dù Thanh Long Hoàng Triều hủy diệt gần trăm năm, nhưng vẫn còn có chút người tặc tâm bất tử, muốn phục hồi.

– Ngươi là phản quân!

Nam tử trung niên trực tiếp nhận định thân phận của Lăng Hàn, sau khi hắn kinh hãi, hắn vội vàng lấy tinh võng liên hệ các lãnh đạo học viện khác, có lẽ, người trước mặt không phải hắn có thể ứng phó.

Mặc dù hắn là Chân Ngã cảnh, trong phản quân có không ít Hóa Linh Chân Quân, mà Lăng Hàn dám độc thân đến đây, thậm chí ngang nhiên giết người, nói rõ hắn tràn ngập lòng tin vào thực lực của mình.

Lăng Hàn bật cười:

– Ta lúc nào trở thành phản quân? Ngươi đúng là khôi hài!

Hắn dừng một chút, lại nói:

– Không có việc thì quỳ xuống đi.

Quỳ em gái ngươi!

Nam tử trung niên không thể quỳ, nhưng hắn là lãnh đạo học viện, từ ý nào đó hắn đại biểu cho Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, làm sao có thể quỳ trước phản quân?

– Ngươi đừng muốn phách lối, Hoành Thiên đại tướng quân đã nhận được tin tức, không bao lâu nữa liền sẽ chạy tới.

Hắn trầm giọng nói.

– Nha.

Lăng Hàn gật đầu, ánh mắt mang theo sát ý.

Nếu Hoành Thiên đại tướng quân vừa tới cũng kêu đánh đòi giết, vậy thì lại giết một người.

Đúng lúc này, nơi xa có mười mấy người lao tới.

– Là ai giết đường đệ của ta!

Những người này, cầm đầu chính là một tên nam tử cẩm phục, dáng vẻ đường đường, trên người tỏa ra sát khí khó tả làm người ta phát khiếp. Tên thanh niên vừa tới đã quát Lăng Hàn.

Nam tử trung niên quay đầu nhìn sang, vội vàng hôm quyền nói:

– Bái kiến Lưu tướng quân.

Nam tử cầm đầu chính là mãnh tướng dưới trướng Hoành Thiên đại tướng quân, họ Lưu, tên Lạc, mặc dù hắn có tu vi Chân Ngã cảnh nhưng một đời sát phạt, chiến lực đạt được rèn luyện, hai người giao thủ với nhau, phỏng chừng hắn sẽ bị chém giết trong mười chiêu.

Lại nói, người ta địa vị trên hắn, cho nên, dù cảnh giới tương tự, hắn vẫn phải cung kính.

Lưu Lạc gật gật đầu, ánh mắt nhìn vào người Lăng Hàn, làm tướng lĩnh kinh bách chiến, nhãn lực của hắn rất cao, liếc mắt đã nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.

Nhưng mà, hắn cau mày, hắn không nhìn thấu tu vi của Lăng Hàn.

Chẳng lẽ cảnh giới của người này cao hơn mình?

Không có khả năng!

Kẻ này mới bao nhiêu lớn, cho dù thiên phú cao hơn nữa, hắn làm sao có thể còn trẻ đã bước vào Hóa Linh Chân Quân.

Cho nên, hắn áp chế bất an trong lòng.

Tiền Binh cũng an tâm, ngược lại nơi này có mấy vị cường giả Chân Ngã cảnh, hắn còn gì phải sợ?

– Ngươi nhất định phải chết! Chết chắc!

Hắn chỉ vào Lăng Hàn.

– Dám giết đường đệ của ta, hừ, ngươi thật to gan lớn mật!

Mặc dù hắn giận dữ mắng mỏ nhưng trong lòng đang vui sướng khó tả.

Bởi vì người nhà họ Thích thưa thớt, thế hệ này trừ Thích Vô Úy ra cũng chỉ có hắn, hiện tại Thích Vô Úy chết rồi, vậy hắn sẽ được bồi dưỡng trọng điểm?

Trải qua thời gian dài, hắn ước gì Thích Vô Úy xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tráng niên mất sớm, thế nhưng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, căn bản không dám động tay chân gì.

Không nghĩ tới chính là, hiện tại nằm mơ ban ngày lại thực hiện.

Ngươi nói hắn có thể không vui vẻ hay sao?

Đương nhiên, hắn vẫn phải làm dáng, mà Lăng Hàn nhất định phải chết, nếu như không xử lý, Thích gia còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Lăng Hàn nhìn hắn một cái, cười nói:

– Xem vẻ mặt mừng thầm của ngươi, sớm ước gì Thích Vô Úy chết đúng không?

Khốn kiếp, ngươi làm sao nhìn ra được?

Người trẻ tuổi kia giật mình, nhưng tự nhiên không có khả năng thừa nhận, vội vàng nói:

– Nói hươu nói vượn! Ta và Vô Úy huynh đệ tình thâm, hận không thể chết thay hắn.

Lăng Hàn cười cười, nói:

– Bảo ngươi chết thay hắn là không thể nào, ta có thể làm một chuyện, đó là tiễn ngươi đi chung với đường đệ của ngươi.

Lời này quá khoa trương, nơi này có bao nhiêu cường giả đấy.

Lưu Lạc nói:

– Người trẻ tuổi, ngươi quá phách lối! Có ta ở đây, ngươi trừ quỳ xuống đất nhận lấy cái chết ra, ngươi không làm được cái gì.

Muốn xuất thủ!

Tiền Binh cực kỳ chờ mong, mặc dù Thích Vô Úy bị Lăng Hàn một chiêu miểu sát, nhưng bây giờ vị Lưu tướng quân này chính là cường giả Chân Ngã cảnh, như vậy sẽ không giống.

Lăng Hàn cười ha ha một tiếng:

– Ta giết hắn, ngươi ngăn thử xem.

Người trẻ tuổi Thích gia kia đúng là phách lối, hắn chắp tay sau lưng và nói:

– Ta đứng ở đây, ngươi giết ta thử xem!

Mấy vị cường giả tọa trấn, chẳng lẽ sẽ ngồi nhìn sao?

Lăng Hàn duỗi ngón tay và bắn một tia ra ngoài, một đạo kình phong bay tới tên người trẻ tuổi Thích gia kia.

– Lớn mật!

Lưu Lạc giận dữ, hắn xuất ra một chưởng muốn đánh tan kình phong.

Nhưng mà, một chưởng quét qua, kình phong không bị ảnh hưởng.

Cái gì!

Phốc, kình phong xuyên qua đầu người trẻ tuổi Thích gia.

Người trẻ tuổi kia bất khả tư nghị nhìn Lăng Hàn, đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được, chính mình lại chết như thế.

Làm sao có thể? Không thể nào!

Sớm biết như vậy, hắn đã không trang bức.

Trong đầu của hắn có suy nghĩ cuối cùng như thế, sau đó hắn ngã xuống đất, chết.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người hít khí lạnh.

Tê, gia hỏa này mạnh cỡ nào?

Hắn muốn giết người, Chân Ngã cảnh cũng không thể ngăn cản sao?

Tiền Binh run rẩy, hắn đổ mồ hôi như mưa.

Hắn sợ chết.

Chân Ngã cảnh cũng không thể ngăn cản Lăng Hàn, gia hỏa này mạnh đến mức nào.

Chính mình còn dám đi thông báo tin tức, còn nhảy nhót trước mặt Lăng Hàn, hắn đang ngại mạng mình dài sao?

Hắn sắp khóc, ngươi trâu bò như vậy, tại sao còn giả mạo thành tân sinh.

Qua một hồi lâu, Lưu Lạc mới khôi phục tới, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nói:

– Các hạ là ai?

Kẻ này có thể là Hóa Linh Chân Quân!

Mặc dù Hóa Linh Chân Quân trẻ tuổi như vậy là chuyện khó tin, nhưng cũng chỉ có một khả năng như thế, nếu không một kích của mình đã có thể đánh tan kình phong, chứ không phải vô dụng như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play