Lăng Hàn chỉ cười nhạt, lấy độ cao của hắn hiện tại, hắn cần đặt tiểu tu sĩ trong lòng hay sao?

Khó chịu, trực tiếp một ngón tay ấn chết là được.

Sau khi kiểm tra vòng thứ nhất, mỗi người đều bị chia ra, Tiền Binh xếp hạng cao nhất, mà Lăng Hàn thì kẹt ngoài hai mươi người, không cẩn thận sẽ bị đào thải, nhưng chỉ cần tiến thêm một bước thì hắn qua ải.

Kiểm tra vòng thứ hai, ngộ tính.

Lão sư học viện sẽ dạy một chiêu kiếm pháp ở hiện trường, ai có thể diễn lại thuần thục sẽ qua cửa, thời gian càng ngắn càng tốt.

Lấy thực lực cùng ngộ tính của Lăng Hàn, loại kiếm pháp này, hắn chỉ nhìn một lần là có thể thi triển, nhưng hắn cũng không muốn rêu rao, trong đầu chỉ thôi diễn võ đạo của mình.

Chỉ chốc lát, Tiền Binh đã đi lên trước diễn luyện, mặc dù có chút sai lầm nhỏ nhưng vẫn tính là vượt qua kiểm tra.

Hắn vô cùng đắc ý, liên tục đứng thứ nhất hai vòng hắn hoàn toàn xứng đáng đệ nhất đại khu.

Lần nữa nhìn về phía Lăng Hàn, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười lạnh, không quản Lăng Hàn có bị học viện chọn trúng hay không, hắn sẽ làm cho đối phương ăn nhiều đau khổ.

Người thứ hai thứ ba đi lên diễn luyện kiếm pháp.

Chờ tới khi có hai mươi người qua ải, Lăng Hàn cũng đi lên phía trước, dùng chân thi triển kiếm pháp rất tùy ý.

Hắn cũng thuận lợi qua ải.

Hắn là tùy tiện, nhưng lão sư học viện lại lấy làm kinh hãi.

Bởi vì hắn phát hiện, Lăng Hàn sử dụng kiếm chiêu mới là chân chính, thậm chí còn thuần thục hơn cả hắn, hơn nữa, bên trong kiếm chiêu còn có nhược điểm nho nhỏ chính là thói quen của hắn tạo thành, cho dù thế nào cũng không đổi được.

Những người khác chỉ bắt chước khuyết điểm này, chỉ có Lăng Hàn ngoại lệ, hắn sửa khuyết điểm này.

A?

Đây là ngẫu nhiên hay thiên phú võ đạo của kẻ này kinh người, chủ động đi bù đắp.

Hắn cũng lưu tâm tới Lăng Hàn, hắn nhìn rất chăm chú.

Tiền Binh cũng phát hiện, trong lòng của hắn tức giận..

Hắn là người thông qua đầu tiên, cũng không có thấy lão sư chú ý tới ắn, tại sao lại đặt lực chú ý lên kẻ không chút thu hút chứ?

Tiền Binh không dám hận lão sư học viện, món nợ này cũng tính lên đầu của Lăng Hàn.

Hai vòng qua đi, không ít người đều than thở, không vào ba mươi người đứng đầu, cố gắng cũng vô dụng, căn bản là không có cách nào tăng bài danh lên.

Vòng thứ ba, cũng là một vòng cuối cùng, chính là thực chiến.

– Các ngươi có thể tự chọn lựa đối thủ, sau đó giao chiến, ta sẽ căn cứ vào biểu hiện mà chấm điểm.

Lão sư học viện nói.

Mọi người vội vàng tổ đội của mình, tìm người có lực lượng ngang nhau, nếu không sẽ tự chuốc lấy đau khổ.

– Ngươi!

Tiền Binh chỉ vào Lăng Hàn.

– Làm đối thủ của ta.

Đây thật là một cơ hội tốt.

Lăng Hàn mỉm cười:

– Tốt.

Lần này ngày mưa đánh hài tử, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi.

– Tìm xong đối thủ thì có thể lên đây, bắt đầu trước.

Lão sư học viện nói.

– Ta tới trước!

Tiền Binh lớn tiếng nói, hắn đi ra ngoài.

Lăng Hàn mười phần tùy ý, cũng đi ra.

– Xong đời!

– Gia hỏa này vốn chỉ xếp khoảng hai mươi, hắn vốn có hi vọng tiến vào học viện, nhưng hắn khẳng định đánh không lại Tiền Binh, nếu như bị đánh thảm bại, hắn có thể đạt được bao nhiêu điểm?

– Đúng là tai bay vạ gió!

– Xuỵt, nhỏ giọng một chút.

Không ai xem trọng Lăng Hàn, bởi vì Tiền Binh lúc trước thông qua hai vòng khảo nghiệm đã chứng minh thực lực của mình.

– Tiểu tử, ngươi bây giờ hối hận sao?

Tiền Binh cười lạnh.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Có thể động thủ thì so tài đi.

Ngươi, ngươi có dũng khí như thế?

Tiền Binh sững sờ, sau đó uy nghiêm đáng sợ cười ha hả:

– Tiểu tử, mặc dù ngươi ngu xuẩn đến đáng thương, nhưng ta vẫn bội phục dũng khí của ngươi.

Hắn nhanh chân đi về phía Lăng Hàn, tay phải giơ lên cao cao, hắn nhất định sẽ làm cho Lăng Hàn biết rõ cái gì gọi là thống khổ cùng hối hận.

Hắn vung tay phải tát Lăng Hàn.

Lăng Hàn xuất chưởng, nhẹ nhàng, nhìn như không có chút lực lượng nào.

Ba, nhưng một chưởng của hắn phát sau tới trước, tát thẳng vào mặt của Tiền Binh.

Quả nhiên, một chưởng này không mang theo bao nhiêu lực lượng, tát vào mặt Tiền Binh, nếu như vậy cũng thôi, Tiền Binh công kích đánh vào khoảng không.

Tê!

Người quan chiến đều kinh ngạc, thậm chí cảm thấy khủng bố.

Muốn nói Lăng Hàn lực lớn vô cùng, một tay đánh bay Tiền Binh thì mọi người sẽ tiếp nhận, dù sao cũng là cảnh giới chiếm ưu thế, ở trong giới võ đạo, cảnh giới cao thắng cảnh giới thấp rất bình thường.

Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn xuất ra một chưởng lực đạo quá nhỏ, nhỏ mức chỉ làm Tiền Binh lảo đảo.

Càng kinh khủng chính là, Tiền Binh công kích lại đánh hụt.

Đây là trùng hợp sao?

Nếu như không phải như vậy, Lăng Hàn khống chế lực lượng tinh diệu tới mức nào.

Da đầu của bọn họ run lên, càng làm bọn họ sợ hãi.

Tiền Binh giận dữ, một tát đánh hắn không đau không ngứa, hoàn toàn không có tạo thành tổn thương, nhưng bị tát trước mắt bao người, hắn có thể nuốt sỉ nhục này hay sao?

– Ngươi đáng chết!

Hắn phát điên, liều mạng tấn công Lăng Hàn.

Nhưng mà, đừng nói hắn chỉ vừa bướ vào tiên đồ, cho dù hắn cùng là Giáo Chủ như Lăng Hàn, Lăng Hàn muốn thu thập như thế nào thì thu thập như thế nào, cũng không có chút độ khó nào.

Ba! Ba! Ba!

Lăng Hàn tùy ý vung chưởng, tiếng tát tai thanh thúy vang lên.

Tất cả mọi người xem ra, Lăng Hàn thật sự quá dễ dàng, rõ ràng chỉ là một chưởng bình thường dễ dàng tránh né nhưng Tiền Binh lại chủ động đưa mặt cho hắn đánh.

Chuyện này quá quỷ dị, mọi người khiếp sợ nhìn hắn, ngay cả lông mao cũng dựng đứng.

Tiền Binh không cam lòng, hắn thấy, lực lượng, tốc độ của Lăng Hàn đều yếu hơn hắn, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương giống như nắm giữ tà thuật, từ đó hắn đánh không trúng.

Cho nên, hắn cắn chặt hàm răng, thầm nghĩ chỉ cần bắt được một cơ hội, hắn phản công thành công, khi đó Lăng Hàn sẽ biến thành thịt cá trên thớt, mặc hắn xâm lược.

Đáng tiếc là, cảnh tượng này vĩnh viễn không xuất hiện.

– Tốt rồi, dừng lại đi.

Cuối cùng, lão sư học viện không nhìn nổi nữa, hắn kêu dừng chiến đấu.

Mặc dù Lăng Hàn tát không nặng nhưng dù sao vẫn có chút phân lượng, mấy chục mấy trăm tát chồng lên nhau, hai má của Tiền Binh đã sưng to lên.

Tiền Binh không thể không dừng tay, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, ánh mắt bốc hỏa như muốn ăn người.

Hắn vẫn cảm thấy thực lực của Lăng Hàn yếu hơn hắn, đối phương chỉ nắm giữ tà thuật mà thôi.

– Đi xuống.

Lão sư học viện kêu lên.

Bỏ ra thời gian nửa ngày, kiểm tra thực chiến đã kết thúc, qua ba lần, hai mươi người của mỗi khu vực đều xuất hiện.

Ở đại khu của Lăng Hàn, Tiền Binh không thể người trở thành thứ nhất.

Hắn bại bởi Lăng Hàn, hắn bị sỉ nhục nhưng không phải bởi vì hắn yếu, mà là Lăng Hàn quá mạnh, cho nên hắn chỉ đứng trong năm hạng đầu.

Lăng Hàn cũng giống vậy, dựa vào vòng cuối phát uy mà đứng vào năm hạng đầu, trực tiếp bị chọn vào học viện, không cần lại tham gia so tài kèm theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play