Thăm hỏi nữ nhi đương nhiên không cần Hầu ca đi cùng.

Lăng Hàn xé mở hư không, hắn đi về hướng Nguyệt Hoa tinh, sau khi đạt tới cấp Giáo Chủ, hắn dã nắm giữ năng lực xé mở hư không.

Nhưng hắn phát hiện không nhanh bằng truyền tống trận.

Không có biện pháp, hắn chỉ là Giáo Chủ, sạu khi đến Tôn Giả thì năng lực vượt hư không của hắn sẽ nhanh hơn truyền tống trận.

Nhưng đã tiến vào hư không, cũng không thể lại lui về, nửa đường quay về thì không được, nào có truyền tống trận cho hắn sử dụng?

Cho nên, bỏ ra thời gian nửa tháng, rốt cục Lăng Hàn mới đi tới Nguyệt Hoa tinh.

Cảnh còn người mất.

Lăng Hàn đứng trước tòa thành lớn, đưa mắt ngắm nhìn tường thành, trong nội tâm của hắn đầy cảm thán.

Lần đầu tiên tới nơi này, đó là thời điểm hắn còn chưa bước vào Tiên đồ, nhưng còn bây giờ thì sao, hắn đã là Giáo Chủ, đủ để quét ngang toàn bộ Ảnh Nguyệt Hoàng Triều.

Hoàng Triều cũng không có Tôn Giả tọa trấn, nếu không, khi đó cũng không cần trắc trở lớn như thế, còn phải dẫn lão Tôn Giả của Thanh Long Hoàng Triều xuất hiện, dựa vào trận pháp vây đánh.

Dù là như thế, bọn họ vẫn để lão Tôn Giả chạy đi, lưu lại tai hoạ ngầm.

Chỉ trong chớp mắt đã sắp trăm năm, người bình thường cũng sớm quên đi Thanh Long Hoàng Triều.

Lăng Hàn cảm thán một hồi, lúc này hắn mới đi vào trong thành.

Đương nhiên hắn phải dịch dung, hắn còn thu liễm khí tức, Diễn Hồn thuật bao phủ, hiện tại hắn có thực lực Giáo Chủ, cho dù đứng ở trước mặt Tôn Giả, Tôn Giả chưa chắc nhận ra.

Huống chi trên tinh thể nhỏ xa xôi này chưa chắc có bao nhiêu người biết hắn là ai.

Lăng Hàn cũng dò xét vị trí của Ngân Nguyệt học viện, sau đó phát động Tinh Bộ, hắn xuất hiện trong một thành thị khác.

Hắn thả chậm tốc độ, sau đó hỏi thăm nữ nhi của mình, hắn không cần thiết làm việc nhiều gì khác.

Dạo chơi, hắn đi tới Ngân Nguyệt học viện.

A, thật nhiều người.

Hắn vừa định hỏi thăm, lại bị người phía sau chen chúc lên trước.

– Nhanh lên nhanh lên, thời gian báo danh hết hạn chính là hôm nay, nhanh!

Người phía vừa đẩy vừa reo lên.

Báo danh hết thời gian?

Lăng Hàn bình thản, hắn tiến vào trong học viện.

Thì ra Ngân Nguyệt học viện muốn tuyển nhận học sinh, hôm nay là ngày hết thời hạn, cho nên, những người từ địa phương thật xa đều cuống lên, như thế nào cũng phải báo danh trước, có thông qua hay không là chuyện sau này.

Lăng Hàn tâm niệm vừa động, hắn cười cười, tốt, vậy hắn sẽ “thi” vào học viện, cũng là đồng môn với nữ nhi vài ngày.

Hắn thành thành thật thật báo danh theo mọi người, ở trên tư liệu, hắn đương nhiên sẽ ghi hai chữ “Hàn Lâm”.

Đêm nay, bọn họ đều chờ ở quảng trường học viện.

Võ giả nha, nếu không chịu được chút khổ này, tu hành cái rắm gì chứ.

Sáng sớm hôm sau, tất cả người báo danh tập hợp lại, tiếp theo là sàng chọn.

Học viện chọn đệ tử, đương nhiên sẽ phem thiên phú và nhân phẩm.

Thiên phú võ đạo không được, như vậy sẽ lãng phí tài nguyên cùng thời gian, mà nhân phẩm không đạt, cho dù bồi dưỡng ra cũng thành tai họa.

Nhân phẩm là thứ khó dùng mắt đánh giá nhất, hơn nữa cũng có thể ngụy trang, cho nên lâu ngày mới biết lòng người, tuyệt đối không phải hiện tại có thể nhìn ra được.

– Nghe nói, lần này danh ngạch tuyển nhận vô cùng có hạn, chỉ có một trăm cái.

– Mới một trăm cái?

– Ai, ta không nghe lầm chứ?

Người có tin tức linh thông nói nhỏ tin tức mình nghe được, từ đó dẫn tới bàn tán xôn xao.

Cho dù như thế, mọi người vẫn không từ bỏ.

Bọn họ mang theo hi vọng tới đây, đương nhiên không có khả năng xám xịt rời đi

Mà vạn nhất thì sao?

– Lần này còn có mấy siêu cấp thiên tài tới, như Đinh Lương, Y Tử Mặc, Phòng Phi Bạch, tất cả đều danh chấn một phương!

– Cái gì, những người này đều tham dự?

– Uy uy uy, bọn họ tới, chúng ta chỉ có thể xem náo nhiệt, không phải là bị học viện đặc chiêu sao?

– Ha ha, nghe nói là Đinh Lương khăng khăng muốn tham gia sàng lọc công bằng, từ đó chứng minh thực lực của mình. Bởi hắn làm như thế, Y Tử Mặc, Phòng Phi Bạch cũng từ bỏ danh ngạch đặc chiêu, nhất định phải tham gia sàng lọc.

– Xong đời, vốn chỉ có một trăm cái danh ngạch, hiện tại mất đi ba cái!

Tất cả mọi người thở dài, bọn họ tự hiểu lấy mình, cho dù thế nào cũng khó thành đối thủ của ba người kia.

– Xem phân khu đi, chỉ cần không phân khu chung với bọn họ, vậy chúng ta vẫn có hi vọng được chọn.

Rất nhanh, có lão sư học viện tới công bố quy tắc tranh tài, cũng chia người ghi danh thành ba khu lớn, mỗi khu lớn có thể chọn ra hai mươi người, năm người đứng đầu sẽ trực tiếp tiến vào học viện, những người còn lại sẽ tranh đoạt một nửa danh ngạch.

Sau đó, chính là phân khu.

Ba người Đinh Lương, Y Tử Mặc, Phòng Phi Bạch việc nhân đức không nhường ai, bọn họ trở thành tuyển thủ hạt giống, tuyệt đối sẽ không phân cùng một khu, mà những thiên tài trẻ tuổi khác cũng phân ra.

Những người khác nghe tuyên bố ở chung đại khu với đám người Đinh Lương thì cau mày, ý nghĩa bọn họ sẽ ít đi một danh ngạch.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều hoàn thành phân khu.

Lăng Hàn “may mắn” hơn , hắn cũng không phải nhân vật nổi danh, trong tổ này có tới bốn trăm người ma sát quyền chưởng, chuẩn bị làm lớn một vố và tranh đoạt danh ngạch.

– Ha ha, Tiền Binh dự đinh một cái danh ngạch!

Một thanh niên cười to nói.

– Tiền Binh?

– Ai vậy?

– A, dường như là thiên tài nổi danh ở Bố An trấn.

– Nhưng chỉ là người đi ra từ trấn nhỏ, có gì đặc biệt hơn người!

Mọi người nghị luận ầm ĩ, mà Tiền Binh lại cao ngạo khiêu khích mọi người:

– Có ai không phục, ta hiện tại sẽ đánh phục hắn!

– Ta không phục!

Lúc này có người bước ra, nhưng Tiền Binh chỉ dùng một chiêu đánh ngã người đó

Tê, tất cả mọi người đều chấn kinh, có nghề hay không, cứ nhìn xuất thủ thì biết.

Tiền Binh không thể khinh thường.

Thấy đem mọi người bị chấn nhiếp, Tiền Binh dương dương đắc ý, lúc trước hắn vẫn ẩn mình, cho nên hiện tại mới có chút danh tiếng, hắn muốn một tiếng hót kinh người, nếu không, hắn tin tưởng danh tiếng của mình không yếu hơn đám người Y Tử Mặc.

Hả?

Hắn nhìn về phía Lăng Hàn, chỉ thấy người này bình chân như vại, dường như căn bản không có đặt hắn vào trong mắt.

Tiền Binh lập tức khó chịu, nhưng còn không đợi hắn bão nổi, lão sư học viện lại tới, cảnh cáo bọn họ không được tự mình động thủ, nếu không, toàn bộ hủy bỏ tư cách tranh tài.

Lời này làm Tiền Binh không dám làm loạn, nhưng ánh nhìn về phía Lăng Hàn đã mang theo địch ý.

Tất cả mọi người đều nhìn vào trong mắt, đều cảm thán thay Lăng Hàn, thầm nghĩ đây thật là tai bay vạ gió, mà Tiền Binh cũng quá tiểu nhân.

Sau đó chính là kiểm tra thiên phú, dùng đại khu làm đơn vị.

Lăng Hàn tùy ý ứng phó một chút, tư chất không được tốt lắm cũng không tính kém, đúng quy đúng củ, mà Tiền Binh, thiên phú võ đạo của hắn là cao nhất.

Đương nhiên, đây chỉ là tiêu chuẩn phán đoán của Ngân Nguyệt học viện, muốn Lăng Hàn nói, loại tư chất này chỉ miễn cưỡng tiến vào tông môn cấp Chân Quân.

Tiền Binh kiểm tra kết thúc, hắn cười nhạo Lăng Hàn.

– Hừ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play