Phó Hỏa Dương chỉ cười nhạt một tiếng, oanh, đột nhiên trên người hắn tỏa ra khí thế đáng sợ, uy nghiêm giống như một vị Đại Đế.

Đây là đế huyết!

Tên cường giả Chân Ngã cảnh không hoài nghi, chỉ có Đế tộc mới có đế huyết, đây mới là chứng minh cứng rắn nhất.

Hắn không còn nói câu nào đã xoay người rời đi.

Kim Ninh thành hủy thì hủy, chỉ cần tộc nhân không có việc gì là được rồi.

Phó Hỏa Dương cười nhạt một tiếng, hắn cảm thấy đây mới là việc đương nhiên.

Đế tộc làm việc, ai dám cản?

- Ta nói không sai chứ.

Phó Hỏa Dương đứng ở không trung, Sinh Đan cảnh có thể đạp hư không, có thể nói hắn trang bức tới cực hạn. Hắn tiếp tục phát tay đánh ra một chưởng, mặt đất bốn phía sụp xuống.

- Còn không ra?

Hắn thản nhiên nói:

- Các ngươi muốn bồi mạng bao nhiêu người?

Mẹ nó.

Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều nguyền rủa, Phó Hỏa Dương không có nhân tính.

Bọn họ nhìn nhau và lao ra khỏi thành.

Dù Đại Hắc Cẩu xấu bụng, âm hiểm nhưng nó không muốn nhìn thấy nhiều sinh linh vô tội chết vì mình.

- Sâu kiến dù sao cũng là sâu kiến.

Phó Hỏa Dương nói ra, hắn cảm thấy Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu làm ra tinh thần hi sinh như vậy là ngu không ai bằng.

Đều là sâu kiến mà thôi, chết một ngàn chết một vạn thì thế nào?

Đi ra thì đúng lúc, hắn cảm thấy hứng thú với máu tươi của Lăng Hàn, bởi vì hiệu quả luyện dược rất cao, dùng chữa trị ám thương khi hắn luyện công, từ đó mở ra đại đạo bằng phẳng giúp hắn leo lên võ đạo đỉnh phong.

Hắn lập tức di chuyển và đuổi theo Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu.

Xuất thân Đế tộc, cho dù chỉ là chi nhánh thì hắn cũng nắm giữ thân pháp cao minh, lại thêm chiếm ưu thế cảnh giới, tốc độ của hắn hoàn toàn không chậm hơn Lăng Hàn, cho dù Lăng Hàn lợi dụng địa hình chạy trốn như thế nào, hắn luôn luôn theo chặt chẽ.

- Tiểu Hàn tử, tại sao tên này khó chơi thế?

Đại Hắc Cẩu truyền âm nói.

Lăng Hàn nhíu mày, hắn thật sự muốn dùng Thiên Đạo Hỏa thiêu chết Phó Hỏa Dương.

Nhưng sau khi dùng Thiên Đạo Hỏa rất dễ dàng liên lụy tới chân thân của hắn. Bởi vì lúc trước hắn đã dùng Thiên Đạo Hỏa đối kháng bí bảo của Phong Kế Hành trong Bạch Liên bí cảnh, cho nên hỏa diễm trong tay hắn đã bị nghiên cứu triệt để.

Cho nên, dùng Thiên Đạo Hỏa có ý nghĩa thân phận giả này không dùng được.

Lại dùng một thân phận giả khác?

Ha ha, thủ hỏi trong thiên hạ, lấy ở đâu ra nhiều như vậy yêu nghiệt có thể dùng tu vi Chú Đỉnh chiến thắng Sinh Đan?

- Chúng ta chạy xuống đất.

Lăng Hàn chui xuống mặt đất, năng lượng hủy diệt sôi trào, tuỳ tiện hòa tan mặt đất hình thành thông đạo.

Oanh!

Phía trên bị oanh kích, hiển nhiên Phó Hỏa Dương cũng phát hiện bọn họ chạy xuống đất, cũng bắt đầu oanh kích mặt đất đuổi theo

Lăng Hàn không đi thẳng tắp, không ngừng đi vòng, hơn một giờ sau mới thoát khỏi Phó Hỏa Dương.

Có thể thành công, đương nhiên là bởi vì tốc độ của hắn không kém Phó Hỏa Dương kém bao nhiêu, nếu không, Chú Đỉnh cảnh bình thường đã sớm biến thành thi thể.

Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu chui ra khỏi mặt đất, bọn họ đi tới bên cạnh cái hồ lớn và tắm rửa một phen lại dùng lửa nướng thức ăn.

- Ghê tởm, đời này của Cẩu gia chưa bao giờ chật vật như thế.

Đại Hắc Cẩu vừa ăn vừa gào lên, hiển nhiên nó rất tức giận.

Lăng Hàn cũng không hề tức giận, hắn không phải mới bị đuổi giết lần đầu tiên, là Phó Hỏa Dương quá đáng hận, lại tỏ vẻ cao cao tại thượng, hắn xem người khác như sâu kiến, loại tâm tính này quá buồn nôn.

- Danh sách phải giết sẽ có tên của hắn.

Hắn từ tốn nói.

- Tiểu tử ngươi cũng quá bình tĩnh.

Đại Hắc Cẩu lắc đầu.

- Thì thế nào?

Lăng Hàn cười.

- Tìm Chu Vận kia, sau đó đánh hắn một trận.

Đại Hắc Cẩu nói, đây là kế hoạch ban đầu của bọn họ, tận lực tìm người bài danh cao hơn để đánh, từ đó gia tăng danh tiếng bản thân.

- Được.

Lăng Hàn gật đầu, ngược lại hắn cách Chú Đỉnh viên mãn còn kém chút, tạm thời không có khả năng đột phá Sinh Đan, chuyện đối phó Phó Hỏa Dương sang một bên, tránh phá hư tâm tình của hắn.

Bọn họ quay lại trong thành, vừa đi vừa tìm hiểu tung tích của Chu Vận, sau đó bọn họ biết được tin tức buồn nôn.

Thì ra Phó Hỏa Dương đã phát ra treo thưởng, muốn bắt Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu, gia hỏa này cũng thần thông quảng đại, thế mà biết được thân phận Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, chỉ rõ muốn bắt lấy Đinh Nhất cùng Đinh Nhị mới quật khởi gần đây.

Hắn chỉ yêu cầu bắt sống Đinh Nhất, còn Đinh Nhị, chết sống không hạn chết.

Mà ban thưởng là cái gì?

Là một giao tình với Phó Hỏa Dương.

Chỉ là Sinh Đan cảnh, giao tình của hắn đáng tiền sao?

Giá trị!

Bởi vì hắn là Đế tộc, chỉ cần có dính líu quan hệ với hắn, như vậy cho dù là ai đối phó mình cũng phải suy nghĩ một chút, chọc giận Đế tộc sẽ dẫn họa sát thân.

Cho nên, thật nhiều thế lực đã nghe tin và lập tức hành động, bắt đầu tìm kiếm Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, trong đó không thiếu Sinh Đan cảnh và Chân Ngã cảnh.

- Đây là tùy ý làm bậy hay sao?

Đại Hắc Cẩu tức giận run rẩy:

- Tên kia hủy cả một tòa thành, kết quả chẳng những không có người đi trị hắn, ngược lại còn giúp hắn đuổi giết chúng ta?

- Ách, nghiêm ngặt mà nói là truy sát ngươi, ta không có nguy hiểm tính mạng.

Lăng Hàn cải chính, điều tiết bầu không khí một chút.

- Thật sự là tức chết Cẩu gia.

Đại Hắc Cẩu nhổ nước bọt.

- Đế tộc thực sự rất khó lường?

- Rất khó lường.

Lăng Hàn gật đầu, sau đó lại là cười một tiếng.

- Những người này định giết ta?

- Tiểu Hàn tử, Cẩu gia thích tính cách không khuất phục của ngươi.

Đại Hắc Cẩu vỗ vỗ vai Lăng Hàn, nói:

- Cố lên, cố gắng, Cẩu gia sẽ ở phía sau động viên ngươi.

- Cút!

Bọn họ không dám khinh thường, bây giờ người bị hại còn bị đuổi bắt, vừa nghĩ đã làm người ta vừa buồn bực và tức giận.

Có tinh võng tồn tại, muốn tìm tin tức của Chu Vận cũng không khó, một người một chó xuất phát thật nhanh, dự định đi chuyến này sẽ rời khỏi tinh thể.

Vì cái gì không hiện tại đi?

Đương nhiên là nuốt không trôi một khẩu khí này, đánh bại Chu Vận lại rời đi, chẳng khác gì nói với Phó Hỏa Dương, ta cũng không sợ ngươi, mà ngươi chính là kế tiếp.

Một ngày sau đó, bọn hắn đi vào Quảng Vân thành, nghe nói Chu Vận đã ở nơi này.

- Hắc hắc, hai vị xin dừng bước.

Bọn họ đi vào cửa thành, còn chưa vào thành đã có nam tử trung niên chặn bọn họ lại, nói:

- Chờ các ngươi thật lâu.

Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu nhìn nhau, bọn họ bị ôm cây đợi thỏ?

- Đã đến, vậy cũng không cần đi.

Nam tử trung niên cười nói, hắn vươn tay về phía Lăng Hàn, lúc này khí tức đáng sợ bộc phát, rõ ràng là cường giả Sinh Đan viên mãn.

Lăng Hàn quát lên một tiếng, hắn nâng song quyền nghênh tiếp.

Bành, hai người va chạm với nhau, Lăng Hàn lảo đảo suýt ngã, hắn lui về phía sau một bước nhưng dư lực đã bị Tiên Đỉnh duy nhất hóa giải sạch sẽ, cho nên hắn lông tóc không tổn thương.

- A?

Nam tử trung niên rất kinh ngạc, không nghĩ tới một kích của hắn lại không thành công.

Hắn hừ nhẹ một tiếng và xuất thủ với Lăng Hàn lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play