Lăng Hàn đi ra ngoài, bên ngoài đình viện có một nam tử trẻ tuổi đang đứng.

Nam tử này dáng người cao gầy, mặc trường bào màu sữa, khí chất rất thong dong.

Mặc dù phần lớn mái tóc của hắn màu đen, lại có một đám nhỏ là màu trắng, dường như hắn cố ý làm như vậy.

- Phó Hỏa Dương?

Lăng Hàn hỏi, mặc dù hắn đã có chín thành chắc chắn.

Nam tử này gật đầu:

- Ta là Phó Hỏa Dương.

Hắn dừng một lúc mới nói:

- Thủ hạ của ta rơi vào trong tay ngươi?

Lăng Hàn cũng không giấu diếm:

- Không sai.

- Chết rồi?

Phó Hỏa Dương hỏi.

- Chết rồi.

Phó Hỏa Dương cười một tiếng:

- Đúng lúc, đỡ ta phải xuất thủ.

- Đối xử nhẫn tâm với thủ hạ như vậy sao?

Lăng Hàn hỏi.

- Thủ hạ bán đứng chủ nhân, giữ lại tiếp tục bán đứng ta sao?

Phó Hỏa Dương cười nói.

- Ha ha, xem ra ngươi là kẻ có tính cách thà phụ cả thiên hạ, cũng không cho phép người trong thiên hạ phụ ngươi.

Lăng Hàn nói.

Phó Hỏa Dương lắc đầu:

- Ta chính là Đế tộc, tự nhiên cao cao tại thượng, quyết định sinh tử một con kiến hôi thì tính là cái gì? Trong mắt ta, thủ hạ chỉ là sâu kiến, mà ngươi cũng giống như vậy.

- Đầu bạc, miệng của ngươi rất đáng ăn đòn.

Đại Hắc Cẩu bước tới, miệng của nó còn độc hơn Lăng Hàn nhiều.

Nhưng Phó Hỏa Dương không tức giận, hắn nhìn sang Đại Hắc Cẩu một chút, ánh mắt lại nhìn sang Lăng Hàn:

- Ngươi có chút đặc biệt, rõ ràng chỉ là Chú Đỉnh nhưng lại cho ta cảm giác rất mạnh.

- Đương nhiên, mạnh hơn nữa cũng chỉ là sâu kiến, chỉ mạnh hơn con kiến bình thường một chút.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Trái một con kiến hôi, phải một câu cao cao tại thượng, ha ha, Đế tộc thì thế nào, ngươi có bốn chân sáu tay hay sao?

Phó Hỏa Dương thản nhiên, hắn là người bụng dạ cực sâu, hắn nhìn Lăng Hàn:

- Máu của ngươi... Có lẽ rất hữu dụng!

Hắn ngang nhiên xuất thủ bắt lấy Lăng Hàn.

Hưu hưu hưu, hắn vươn tay tìm tòi, giữa ngón tay có từng tia sáng lưu động giống như mộng ảo.

Lăng Hàn ngưng quyền đánh tới.

Bành!

Hai người va chạm với nhau, Lăng Hàn liên tục lui về phía sau, khóe miệng chảy máu.

Thật mạnh, gia hỏa này đâu chỉ có chiến lực thập trọng thiên, chí ít thập tam thập tứ trọng thiên, một kích này bị Tiên Đỉnh duy nhất hóa giải một bộ phận, nhưng dư âm xung kích vẫn còn Lăng Hàn bị thương.

Hơn nữa, một kích này chỉ là một kích tiện tay của Phó Hỏa Dương, một khi đối phương thật sự quyết tâm, chiến lực của đối phương sẽ mạnh đến mức nào.

- A?

Phó Hỏa Dương cũng ngạc nhiên, hắn cho rằng chỉ tiện tay là có thể bắt lấy Lăng Hàn, không ngờ đối phương trúng một quyền vẫn có thể sống sót.

Hơn nữa, đón đỡ một kích của hắn mà không chết, khóe miệng chỉ chảy máu, thân thể đối phương mạnh cỡ nào?

- Thú vị, rất thú vị.

Hắn cười lạnh, ánh mắt sáng lên:

- Nếu như dùng máu của ngươi làm chủ dược liệu, khi đó luyện ra Vạn Linh Huyết đan khẳng định sẽ có hiệu quả kinh người!

Lăng Hàn hừ một tiếng:

- Vậy ngươi phải có năng lực mới được!

- Ha ha, mặc dù ngươi có thể hóa giải một kích của ta, ngươi nên biết, một kích vừa rồi chỉ là một phần trăm thực lực của ta.

Phó Hỏa Dương cười nói:

- Ta có thể cho ngươi con đường sống, lấy máu của ngươi ra, sau này làm con chó cho ta.

Lăng Hàn bật cười:

- Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?

- Bởi vì ta họ Phó, hậu duệ của Thiên Mệnh Thánh Hoàng.

Phó Hỏa Dương nói ra, hắn nói như việc này là hiển nhiên.

- Hậu duệ Đế tộc thì có thể muốn làm gì thì làm?

Lăng Hàn nói.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Phó Hỏa Dương hỏi lại, hắn lắc đầu, nói:

- Ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, muốn dùng máu ngàn vạn thiên tài luyện chế Vạn Linh Huyết đan, có ai dám làm gì ta?

- Đế tộc, đúng là có thể muốn làm gì thì làm!

Lăng Hàn lắc đầu:

- Thật không biết ngươi có cảm giác ưu việt từ đâu, đúng lúc, ta rất thích giẫm những kẻ như ngươi.

Sau khi nói xong lời này hắn lập tức di chuyển, nhưng hắn không lao tới tấn công Phó Hỏa Dương, hắn lại bay ngược về phía sau, một tay bắt lấy Đại Hắc Cẩu và phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn lập tức trốn đi.

Việc này.

Phó Hỏa Dương ngẩn ra, nghe Lăng Hàn nói dõng dạc như thế, vốn cho rằng Lăng Hàn là người rất xúc động, bị kích động lao tới giết mình, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng người ta không phải kích động, đó là một người xảo quyệt.

Chuồn mất, chuồn mất, chuồn mất... Ngạo khí của ngươi ở đâu? Cảm giác chính nghĩa của ngươi đâu?

Bởi vì chênh lệch quá lớn nên hắn ngây người, sau đó mới đuổi theo Lăng Hàn.

Hắn là Sinh Đan cảnh, có thể dùng nhục thân phi hành, bởi vậy tốc độ của hắn không giảm bớt.

Lăng Hàn co chân chạy như bay, tốc độ nhanh đến kinh người.

Hắn đã biết chiến lực Phó Hỏa Dương chí ít thập tam trọng thiên trở lên, còn đánh cái rắm.

Hắn rất ngạo khí nhưng không phải tiểu tử miệng còn hôi sữa, biết rõ không địch lại còn muốn đụng đầu rơi máu chảy.

Nếu không phải bất đắc dĩ, Lăng Hàn sẽ không vận dụng Thiên Đạo Hỏa, cho nên hắn lựa chọn rút lui.

Phải biết, hắn chỉ là Chú Đỉnh, hắn có thể nghiền ép Sinh Đan bình thường, nhưng đối phương lại là thiên kiêu, vậy thì khó làm.

Không vội, chỉ cần hắn bước vào Sinh Đan, cho dù chiến lực không tăng lên thập trọng thiên nhưng ít ra cũng không cần lại sợ Phó Hỏa Dương.

Hắn đáp xuống đất, phía dưới là nhà cửa liên tiếp, hắn lại thu liễm khí tức toàn thân, muốn từ không trung tìm ra hắn, độ khó rất cao.

Oanh!

Nhưng Lăng Hàn lập tức phát hiện, mặt đất chung quanh rung động và nhà cửa sụp xuống.

Động đất?

Đương nhiên không phải.

Là Phó Hỏa Dương, hắn đứng giữa không trung, lại công kích không hề cố kỵ, hắn đánh một chưởng đè sập rất nhiều nơi.

Điên rồ!

Phải biết, đây không phải phòng trống, trong phòng có rất nhiều người, bị Phó Hỏa Dương công kích như thế, người trong phòng đều chết đi.

Những người này là người vô tội.

Không chỉ Lăng Hàn, cho dù là Đại Hắc Cẩu cũng nổi giận, đối phương không có nhân tính.

- Ha ha, tất cả đều là tại ngươi.

Phó Hỏa Dương thản nhiên nói:

- Các ngươi không chạy, người nơi này sẽ không chết, cho nên, các ngươi mới là kẻ cầm đầu hại chết những người này.

Dựa vào, tại sao có thể có như thế người vô sỉ?

- Phó Hỏa Dương, thao, ngươi, mẹ! Đại Hắc Cẩu từng chữ từng chữ chân chính.

Hưu hưu hưu, phát sinh động tĩnh lớn như vậy, trong thành cao thủ đương nhiên không có khả năng ngồi nhìn, nhao nhao bay lên bầu trời.

- Ác tử lớn mật!

Lúc này có cường giả Chân Ngã cảnh đưa tay bắt lấy Phó Hỏa Dương.

- Đế tộc làm việc, còn không lui xuống!

Phó Hỏa Dương quát một tiếng.

Cái gì?

Tên cường giả Chân Ngã cảnh kia vừa vươn tay một nửa nhưng lại rút trở về.

Đế tộc giống như thần linh, ai dám đắc tội?

Phó Hỏa Dương mới vừa nói hắn đã chiêu cáo thiên hạ, hắn muốn dùng máu vạn người luyện đan, có người nào dám bắt hắn?

- Ngươi dùng cái gì chứng minh mình là Đế tộc?

Tên cường giả Chân Ngã cảnh quát hỏi.

Hắn hỏi câu này đã chứng tỏ hắn sinh ra sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play