Lưu lại một người sống truyền tin tức, Lăng Hàn nghênh ngang rời đi.

Sau trận chiến lần này, hắn cũng xác nhận rõ thực lực bản thân, lực lượng của hắn có thể sánh ngang Sinh Đan sơ kỳ, hơn nữa chiến lực không kém gì nhất trọng thiên. Hắn vận dụng các loại kỹ pháp, chiến lực lại tăng lên nhất trọng thiên.

Lại đi về phía trước một đoạn, Lăng Hàn dần dần sinh ra áp lực.

Đây là áp chế cấp độ, hắn dần dần có cảm giác cật lực.

Còn tốt, tạm thời hắn còn có thể kiên trì, không ngừng tiến lên, nhưng tốc độ đã chậm hơn rất nhiều.

Một ngày sau đó, phía trước xuất hiện một tòa cung điện.

Chuyện này không thể gọi là xa hoa, phi thường mộc mạc, hơn nữa còn tỏa ra khí tức cổ xưa.

Áp lực sinh ra từ cung điện, thời điểm đến nơi này, người ta sẽ phát hiện trong thân thể sinh ra cảm giác sợ hãi từ bản năng.

Đây cũng không phải chuyện không có khả năng, trước đó trong Hắc Thiên miếu có thật nhiều thi thể Thánh Nhân, căn bản không thể tới gần, chỉ có thể đi vòng qua.

Những thi thể Thánh Nhân kia đều bị phanh ngực mổ bụng, có Thánh Nhân bị rút hết máu, trôi mất tinh hoa, uy áp hơn toàn kém hơn các thi thể Thánh Nhân bình thường, bằng không bọn họ cũng khó có thể đi vòng qua.

Nhưng nơi này là sào huyệt của á thần thú, quanh năm suốt tháng sẽ lưu lại khí tức của á thần thú, á thần thú này cấp bậc thấp nhất cũng là Thánh Nhân, uy áp của nó mạnh mẽ không gì sánh bằng.

Bên ngoài cung điện, Lăng Hàn thấy được rất nhiều người, có lão quái Chân Ngã cảnh, cũng có kẻ bên ngoài tu vi Chú Đỉnh cảnh, tất cả đều muốn đi vào cung điện nhưng không ai có biện pháp.

Ai có thể đi vào?

Đối mặt với uy áp khủng bố như thế, cho dù là Chân Ngã cảnh cũng chỉ có thể nằm rạp xuống đất.

Người nào cũng đoán được đây là động phủ của Huyền Quy, nói không chừng bên trong có lột xác của nó, con á thần thú, cho dù huyết nhục, da lông hay xương cốt đều là chí bảo vô thượng, ngay cả Thánh Nhân cũng động tâm.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Bảo sơn nằm trước mặt nhưng không thể tiến vào, người nào không tức giận đấm ngực dậm chân?

Lăng Hàn không cảm thấy thất vọng quá lớn, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, hắn chỉ tìm tiên hà mà thôi, cái khác có được là phúc của ta, không chiếm được cũng không có gì.

Xèo, một tia sáng bay ra khỏi cung điện, nó hóa thành một dải lụa và xoay tròn trên cao.

- Tiên hà!

Không ít người kinh hô, có người đỏ mắt, đó là những Chú Đỉnh chưa đột phá Sinh Đan, chỉ cần dung hợp một đạo tiên hà, khi đó có thể tu ra một môn thần thông, uy lực chí ít cũng tương đương với bảo thuật Tứ Cực cảnh.

Lăng Hàn dùng nhãn thuật quan sát, đó là tia sáng màu vàng đất nhưng bản thân lại là lôi đình.

Mậu Thổ Minh Lôi!

Lăng Hàn rung động, đây là lôi đình thuộc tính mậu thổ cùng loại với Canh Kim Kiếp Lôi, Quý Thủy Âm Lôi.

Làm sao bắt giữ bây giờ?

Sau khi tia sáng bay hai vòng, xèo, nó trở về bên trong cung điện, giống như đi nghỉ ngơi.

Lăng Hàn suy nghĩ, hắn làm cách nào bắt giữ tiên hà này lại có thể giảm bớt phiền phức, hắn sửa lại hình dáng và tinh thần ba động, tránh khỏi có người tới quấy rầy hắn.

Huyễn Cảnh Hắc Mang?

Không được, Lăng Hàn lắc đầu, nơi này áp chế năng lực phi hành, cho dù hắn áp chế tiên hà cũng không thể bay lên, hắn không thể chiếm được tiên hà.

Vậy làm sao bây giờ?

Lăng Hàn suy nghĩ.

Có rất nhiều người đến đây, nhưng đối mặt đại điện thì không có biện pháp.

Tiếp cận còn không được thì nói gì tới việc đi vào.

Cho dù là thiên tài Chân Ngã cảnh, đối mặt với uy áp của á thần thú, nếu bọn họ cưỡng ép tiếp cận chỉ có thể bạo thể mà chết.

Nhưng bảo sơn nằm ngay trước mặt, có ai nguyện ý từ bỏ chứ?

Một ngày, hai ngày, ba ngày, mỗi ngày đều có tiên hà bay ra vài lần, giống như đang hít thở không khí, Lăng Hàn vẫn chờ đợi, hắn muốn xem tia sáng có hạ thấp hay không, đến lúc đó hắn vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang là có thể giải quyết.

Nhưng chí ít hiện tại hắn không giải quyết được.

Oanh!

Qua ngày thứ tư, đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, một con quái vật khổng lồ xuất hiện tại nơi này.

Chính là con bạch xà kia!

Lăng Hàn nuốt nước bọt.

Trước đó chỉ có một người thông qua con suối, hình thể bạch xà lớn như thế, nó làm sao đi vừa?

Đương nhiên, khi đạt tới Chân Ngã cảnh, bạch xà có thể tùy ý biến nhỏ thân thể, hoặc nơi này còn có thông đạo khác.

Nghĩ tới đây, hắn bật cười, hiện tại là thời điểm hiếu kỳ việc này hay sao?

Hiển nhiên bạch xà rất tức giận, nó bị người ta đuổi đi, con của nó cũng bị lấy đi, cho nên nó đằng đằng sát khí.

Hung thú không đàm phán hay nói chuyện, nó không ngừng tấn công các nơi, đuôi rắn quét ngang giống như ngọn núi nện vào người, đáng sợ không gì sánh được.

Đại thú Chân Ngã cảnh nổi điên tấn công, ai dám ngăn cản?

Cho dù là những lão quái vật Chân Ngã cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh, hung thú có hình thể đạt tới trình độ nhất định sẽ cực kỳ cường đại.

Lăng Hàn cũng lui, hắn tận lực tới gần cung điện kia, hiển nhiên bạch xà cũng phải thừa nhận uy áp giống mọi người.

Quả nhiên, đuôi rắn bạch xà còn chưa đánh tới đã giật lùi như điện giật, nó liên tục lui trở về.

Lúc này mọi người cũng lui tới gần cung điện, lợi dụng khí tức áp chế của á thần thú, con bạch xà này không dám công kích.

Bạch xà nổi giận, nó lượn quanh bốn phía, không ngừng phun cái lưỡi ra, hai mắt to như đèn lồng nhìn đám người, hung uy mười phần.

Xèo, đúng lúc này, một đạo tiên hà bay ra ngoài.

Tâm niệm Lăng Hàn vừa động, hắn vươn tay đánh ra năm đạo lôi quang.

Trừ Huyễn Cảnh Hắc Mang, hắn đánh năm đạo lôi quang ra ngoài.

Hắn không phải muốn phá hư tiên hà, mà là câu dẫn.

Bị hắn đánh như thế, tia sáng kia bị chọc giận, nó lập tức lao về phía Lăng Hàn.

Tốt!

Lăng Hàn muốn kết quả như thế, hắn lập tức phát động Huyễn Cảnh Hắc Mang, đây là thần thức công kích cho nên tốc độ vượt qua tất cả.

Sau đó, Lăng Hàn phát hiện có một tia sáng màu vàng đất dừng ở trước mặt mình một tấc, nếu như hắn sử dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang hơi chậm một ít, kết quả sẽ bị đánh trúng.

Đạo lôi đình kia rất đáng sợ, trúng một kích của nó, hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.

Nguy hiểm thật.

Lăng Hàn không chút do dự dùng Hỗn Độn Cực Lôi tháp thu lấy tiên hà.

Thu là tốt, hắn có thể từ từ luyện hóa.

Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, cũng hấp dẫn nhiều ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Đây chính là tiên hà!

Rút lui!

Lăng Hàn quyết định rời đi, hắn đã đạt thành mục đích, cung điện kia có uy áp Huyền Quy bao phủ, hắn không thể tiến vào trong, ở lại nơi này có ý nghĩa gì?

Uy áp duy trì vài trăm triệu năm không biến mất, nó không có khả năng đột nhiên biến mất vào lúc này.

Cho nên, thấy tốt thì lấy.

Lăng Hàn nhìn về phía bạch xà, vấn đề hiện tại là làm cách nào thoát khỏi bạch xà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play