Hưu hưu hưu, đám sóc tấn công Lăng Hàn, vô số trái cây rơi xuống.

Lăng Hàn xuất thủ, hai tay uốn lượn, lực lượng nhu hòa nâng trái cây, sau đó hắn ném sang một bên, oanh, oanh, oanh, tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp, không có trái cây nào nổ trúng Lăng Hàn.

Nam tử đeo kiếm nháy mắt vài lần, Lăng Hàn làm nhìn như nhẹ nhõm nhưng cần lực khống chế đạt tới mức hoàn mỹ, dùng nhu lực bao phủ trái cây, nếu có chút sai lầm, trái cây sẽ nổ tung.

Trình độ khống chế lực lượng hoàn mỹ như vậy, người này chính là quái vật.

Hắn vội vàng giữ vững tinh thần, cũng xuất kích.

Lăng Hàn đã tiếp cận thân cây, hắn lao tới, chân đạp vào thân cây, hưu hưu hưu, hắn lao thẳng về tán cây.

- Chi chi chi!

Đám sóc hoảng hốt, chúng vội vàng ném trái cây.

Lăng Hàn không ngừng xuất chưởng, nhu lực bộc phát, cũng bao phủ từng quả trái cây và “ném” ra ngoài.

- Ngươi ném đi nơi nào?

Bên dưới, nam tử đeo kiếm rống to, trái cây bị Lăng Hàn hóa giải có vài quả bay về phía hắn.

Lăng Hàn cười to:

- Ta không cố ý.

Ta xem ngươi chính là cố ý.

Nam tử đeo kiếm tức giận, hắn có thể kết luận Lăng Hàn tuyệt đối có năng lực khống chế phương hướng ném trái cây, lại cố ý dẫn mấy quả ném về phía mình, khẳng định là đối phương cố ý.

Hết lần này tới lần khác, hắn không có chứng cứ để chỉ trích.

Hơn nữa ai bảo hắn đi theo đằng sau Lăng Hàn?

Kỳ thật hắn có thể chọn hướng khác nhưng hắn khẳng định sẽ tiếp nhận càng nhiều trái cây công kích, không giống hiện tại, có Lăng Hàn hấp dẫn tất cả hỏa lực, hắn chỉ cần lưu ý Lăng Hàn “không cẩn thận” ném trái cây tới mà thôi.

Lựa chọn như thế nào, đơn giản hơn rất nhiều.

Lăng Hàn đã tiếp cận tán cây, đám sóc đã bỏ chạy tán loạn.

Hắn ngẩn ngơ, không phải các ngươi lúc trước hung ác lắm sao, vì sao hiện tại lại sợ rồi?

Lăng Hàn đứng trên một nhánh cây, mặc dù chỉ là phân nhánh nhưng cực kỳ tráng kiện, đám sóc đã chạy trốn không thấy bóng dáng, đối với những quỷ nhát gan kia, Lăng Hàn không có hứng thú đuổi theo.

Xèo, nam tử đeo kiếm cũng nhảy tới, hắn nhìn Lăng Hàn, ánh mắt hết sức phức tạp.

Ngay từ đầu hắn còn xem thường Lăng Hàn, chỉ trong nháy mắt hắn lại nhờ vào Lăng Hàn mới có thể leo lên cây, hắn hơi mất mặt.

Thua thiệt hắn còn là cường giả Trúc Cơ đấy.

- Ta thiếu ngươi một cái nhân tình.

Hắn nói, dừng một chút, lại nói:

- Ta tên là Thẩm Hàn Vân.

Lăng Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ gật đầu.

Hắn cảm thấy kỳ quái, nếu chỉ có đại quân sóc ném trái cây, uy lực rất mạnh nhưng có thể bảo vệ gốc cây già sống ngàn năm sao?

Oanh, đúng lúc này, thân cây phát ra tiếng nổ, lực lượng chấn động mạnh làm Lăng Hàn rơi từ thân cây xuống.

Tình huống như thế nào?

Không chỉ Lăng Hàn, Thẩm Hàn Vân cũng như thế, cũng rơi ra khỏi thân cây.

Ầm, ầm!

Hai người đều rơi xuống đất, còn tốt, với thực lực của bọn họ, ngã từ trên cao trăm trượng xuống đất cũng không bị thương.

Bọn họ cũng không tức giận, chỉ ngơ ngác nhìn lên.

Gốc cây hòe nhổ đất đứng dậy, tán cây to lớn thay đổi, đã biến hình, vô số cành cây quấn vào nhau, hóa thành mười cánh tay cực kỳ tráng kiện.

- Chi chi chi!

Đám sóc ló đầu ra khỏi tán cây, mỗi con rất hưng phấn, cây già phát uy, lần này có thể tận diệt người xâm nhập.

Oanh, cây già xuất thủ, hai cánh tay to lớn phân biệt tấn công Lăng Hàn và Thẩm Hàn Vân.

Lăng Hàn rất yên tâm.

Cây hòe già đã sống ngàn năm, bởi vì chính nó có được thực lực cường đại, cũng không phải chỉ dựa vào đám sóc kia. Nó dùng cánh tay tấn công, cũng nói rõ đã dùng đến át chủ bài.

Lăng Hàn giơ nắm đấm lên va chạm với cành cây.

Ầm, dưới một kích kia, Lăng Hàn bị đánh vào trong bùn.

Thẩm Hàn Vân xuất kiếm, oanh, có hỏa diễm lóe sáng, công kích tạo thành uy hiếp lên cành cây, cây già vội vàng thu tay nhưng kình khí tạo thành gió lốc rất mạnh, cũng dập tắt hỏa diễm năng lượng bậc cao.

- A, lực lượng của gốc cây này thật hùng hậu.

Lăng Hàn xông ra khỏi lòng đất, mặc dù hắn không địch lại lực lượng cây hòe già, bản thân hắn quá cường đại, một kích này làm khí huyết của hắn sôi trào nhưng không đủ làm hắn trọng thương.

Xoát xoát xoát, thân thể cây hòe già lắc lư vài cái, lại có mấy trăm trái cây rơi xuống như trời mưa, cực kỳ dày đặc.

- Chạy mau!

Thẩm Hàn Vân kinh hô, hắn vội vàng tránh né.

Nếu như tu vi hắn không bị áp chế, mặc dù cây hòe già này mạnh cỡ nào, hắn dùng một kiếm liền có thể tuỳ tiện chém chết.

Nhưng bây giờ, hắn nhất định phải cẩn thận, bằng không sẽ mất mạng tại đây.

Lăng Hàn cũng không dám đón đỡ, trái cây nổ tung gây tổn thương còn lớn hơn cả gốc cây già công kích.

Hai người trốn, thân thể vừa mới tránh né, hai nhánh cây hóa thành chưởng đánh tới.

A, cây già công kích theo bài bản.

- Sợ ngươi sao!

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn dẫn động năng lượng hủy diệt, dù sao lúc một chưởng đánh tới, Thẩm Hàn Vân cũng không nhìn thấy tình huống của hắn.

Ầm!

Một chưởng đánh xuống, Lăng Hàn biến mất lần nữa, hắn bị đánh vào trong bùn.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, cây hòe già liên tiếp lui lại, lá cây tán loạn khắp nơi, có không ít nhánh cây rơi xuống đất giống như nhận tổn thương rất nặng.

“Chưởng” nó đánh vào Lăng Hàn lại xuất hiện cái lỗ to, dùng vị trí này làm trung tâm, lá cây chung quanh không ngừng khô héo.

Năng lượng hủy diệt thật đáng sợ, cho dù cây hòe ngàn năm cũng không gánh nổi.

Thẩm Hàn Vân trợn mắt hốc mồm, tình huống như thế nào, vì sao Lăng Hàn đột nhiên mạnh như vậy?

Lăng Hàn thừa thắng truy kích, hắn vận dụng Thiên Văn ngọc, trọng lượng áp súc hoàn tất, xèo, hắn đánh ra ngoài.

Gấp mười bốn lần vận tốc âm thanh.

Cây hòe già phòng ngự rất mạnh, loại sinh linh này có một đặc điểm phổ thông, đó chính là năng lực tiếp nhận đả kích rất mạnh, thậm chí còn không đau không ngứa, thủ đoạn tốt nhất đối phó bọn chúng, đó là dùng lợi khí chặt đứt, hai là dùng lửa đốt.

Nhưng ông trời rất công bằng, cho thụ nhân năng lực phòng ngự siêu cao, cũng tạo ra khuyết điểm chậm chạm cho chúng.

Cho dù là cây hòe già ngàn năm, tốc độ của nó cũng không có gì đặc biệt, chí ít không có khả năng trốn thoát công kích gấp mười bốn lần vận tốc âm thanh.

Xèo, Thiên Văn ngọc đánh tới, cây hòe già dùng nhánh cây hóa thành bàn tay ngăn cản, ầm ầm ầm nhưng ngăn không được, một đầu, hai cái, ba đầu, mười mấy cánh tay bị đánh thủng, lực lượng khổng lồ xé rách còn kéo đứt những “cánh tay” kia.

Nhưng nhờ vào những “cánh tay” ngăn cản, thế đi của Thiên Văn ngọc đã dừng lại.

Thụ nhân phòng ngự mạnh, từ đó có thể thấy được lốm đốm.

Lăng Hàn cũng kinh ngạc, hắn không thể chém giết thụ nhân?

Vậy thì tiếp tục, hắn xông lên phía trước, phát động Yêu Hầu quyền, bảy mươi trọng lực tần suất công kích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play