Thụ nhân vỡ nát, ở gần gốc cây có một tia sáng, nhìn kỹ, đó là một giọt chất lỏng màu xanh, nhỏ đến thương cảm.

Mộc Tinh Hoa.

Lăng Hàn thu Mộc Tinh Hoa, tiếp tục đi tìm thụ nhân mới.

Hắn vốn cho rằng thụ nhân là thực vật hệ, trời sinh tính đạm bạc, cho nên hắn cũng không có trực tiếp xuất thủ phát động công kích, bởi vì không giải thích được liền giết đối phương, việc này không hợp với đạo của Lăng Hàn.

Nhưng bây giờ thụ nhân đã hung ác như thế, Lăng Hàn có thể giết mà không cần lo gánh nặng trong lòng.

Hắn tìm kiếm thụ nhân mới, sau đó không khách khí xuất thủ diệt sát.

Nửa ngày xuống, hắn thu hoạch không nhỏ nhưng hiệu suất vẫn không thể so sánh với Cực Diễm cốc nhưng tốt hơn Hàn Thủy hồ rất nhiều nhưng hắn đạt được kỳ ngộ trong Hàn Thủy hồ, cũng chỉ tốn thời gian hai tháng mà thôi.

Nơi này, có khả năng phải mất bốn tháng, thậm chí còn dài hơn một chút.

Lăng Hàn chỉ có thể chờ đợi, hắn có thể gặp được một gốc thụ nhân vương, khi đó có thể thu hoạch nhiều.

Ngày thứ hai, mặt trời mới lên, Lăng Hàn đầu tiên gọi tiểu la lỵ ra tu luyện, sau đó ăn cơm.

Nhân thời điểm tu luyện hiện tại, lần này hắn lại mở ra chín cái khiếu huyệt, con đường tu luyện tiến thêm một bước.

Lăng Hàn tiếp tục hành động, đương nhiên đánh quái là chuyện phi thường khô khan nhưng không có cách nào, vì cường đại về sau, hắn nhất định phải trải qua khô khan và tịch mịch.

- Tiểu tử, dừng lại!

Hắn vừa mới đi không bao lâu, liền bị người ta gọi lại.

Đối phương là một tuổi nam tử trung niên khoảng bốn mươi, tay cầm một cây đao, dáng vẻ rất hung ác.

- Giao Mộc Tinh Hoa ra đây, nếu không chết!

Nam tử kia vung vẩy cây đao trong tay.

Lăng Hàn lộ ra nụ cười cổ quái:

- Ngươi muốn ăn cướp ta?

- Bớt nói nhảm, a…

Một lát sau, trung niên nam tử kia khóc lóc, tiểu tử trời đánh, chẳng những cướp sạch của hắn, lại còn cướp y phục của hắn sạch sẽ, còn treo hắn trên cây, chỉ cần có người đi qua, như vậy có thể thưởng thức chim sẻ non của hắn.

Mắc cỡ chết người.

Lăng Hàn quyết định đi ăn cướp những người khác, đây mới là con đường làm giàu nhanh chóng nhất.

Hơn nữa, đánh thụ nhân ở chỗ này đều là người Bàng gia thuê.

Hắn bận bịu, nhìn thấy thụ nhân thì đánh thụ nhân, nhìn thấy võ giả thì cướp sạch võ giả, có đôi khi còn đánh yêu thú, sinh hoạt đặc sắc hơn trước kia nhiều.

Lúc này đã qua hai mươi ngày, Lăng Hàn thu hoạch rất nhiều Mộc Tinh Hoa, cũng mở ra sáu mươi ba cái khiếu huyệt.

Hắn xuyên qua trong rừng rậm, tìm kiếm con mồi.

Hả?

Hắn có phát hiện, phía trước có một gốc đại thụ to lớn, chí ít cũng có cao hơn trăm trượng, tán cây rất to lớn, có thể nói là hạc giữa bầy gà trong khu rừng này

Thụ nhân vương?

Lăng Hàn mừng rỡ, đúng là tồn tại thụ nhân vương.

- Nghĩ cùng đừng nghĩ!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy bên phải cách hắn không xa đang có một tên nam tử trẻ tuổi đeo kiếm đứng đó, hai tay bắt chéo sau lưng, tràn ngập hương vị trang bức.

Mặc dù Lăng Hàn cũng thích trang bức nhưng nhìn thấy người này, hắn cảm thấy khó chịu.

- Cây này là nhà ngươi trồng?

Lăng Hàn hỏi.

- Không nên nói lải nhải.

Nam tử đeo kiếm nói:

- Đây là một gốc cây già ngàn năm, không phải ngươi có thể đối phó, đừng đi chịu chết! Đàng hoàng đứng ở bên cạnh nhìn, chờ ta giết nó, lấy đi thụ tâm, ngươi tự nhiên có thể đạt được Mộc Tinh Hoa.

A, rất chiếu cố nha.

Lăng Hàn nhìn đại thụ kia, đúng là lão quái vật ngàn năm?

Hắn cười nói:

- Nếu nó đã sống ngàn năm, hiển nhiên rất biết bảo mệnh, ngươi chưa hẳn chơi được.

- Hừ, ngươi không cần quản!

Nam tử đeo kiếm đi về phía trước, hắn rút kiếm ra, tự nhiên có khí lưu cường đại lưu chuyển, mười phần bất phàm.

Xèo!

Đúng lúc này, trên hòe thụ xuất hiện một bóng dáng tấn công nam tử đeo kiếm.

Lăng Hàn quan sát cẩn thận, đó là một quả trái cây.

Cây hòe già muốn tiên hạ thủ vi cường sao?

Nam tử đeo kiếm cũng nhìn thấy, hắn xuất kiếm, xoát, kiếm quang xẹt qua, quả trái cây bị chém thành hai nửa, đây chỉ là bắt đầu, oanh, hai nửa trái cây nổ tung.

Sóng năng lượng tuôn trào, nam tử đeo kiếm lập tức bay ra ngoài, hắn ho ra máu.

Khốn kiếp, đây là cái gì, quả nổ tung sao?

Lăng Hàn nghĩ đến Phiêu Miểu phong, ruộng rau nơi đó cũng có loại trái cây nổ tung này, cái gì dưa hấu, dây mướp, nho, tất cả đều là đại sát khí có lực phá hoại kinh người.

Không nghĩ tới lại gặp ở nơi này.

Nếu là cây hòe già ngàn năm, tiến hóa ra sát chiêu như vậy cũng không kỳ lạ.

- Chi chi chi!

Trên cành cây hòe già có một con sóc màu tím, hai cái chân trước nhỏ cầm trái cây, nó đang nhìn xuống phía dưới và kêu vang, dáng vẻ vô cùng tức giận.

A, chẳng lẽ con sóc vừa ném trái cây sao?

Chờ chút.

Lăng Hàn suy nghĩ lộn xộn, đây không phải cây hòe sao, ngươi là một con sóc chạy lên cây hòe làm gì? Ngươi không ăn hạt thông quả hạch, đổi nghề sao?

Xèo, con sóc tím giơ hai móng vuốt nhỏ lên cao cao, sau đó ném trái cây về phía nam tử đeo kiếm bên dưới.

Nam tử đeo kiếm ăn thua thiệt một lần, đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ, vội vàng lao đi, hắn né tránh trái cây.

Oanh!

Trái cây đập xuống đất, lập tức tạo thành nổ lớn, năng lượng kinh khủng bộc phát, Lăng Hàn đứng rất xa cũng bị ảnh hưởng.

- Chi chi chi!

Con sóc tím nhảy nhót tưng bừng, dường như đang nói, đây chính là địa bàn của nó, các ngươi đừng mơ tưởng xâm chiếm.

Lại ném thêm trái cây nổ tung, đây chính là nguyên nhân cây hòe già có thể sống hơn ngàn năm mà không bị đánh ngã?

Nam tử đeo kiếm hừ một tiếng, hắn xuất kích lần nữa, thân thể như rồng.

Hưu hưu hưu, sóc con không ngừng ném trái cây, không có quả nào trúng, mắt thấy hắn sắp leo lên cây hòe, một cảnh tượng kinh người xuất hiện, hơn trăm trái cây rơi xuống.

Đây quả thực là mưa trái cây, lít nha lít nhít, căn bản không thể tránh né.

Đeo kiếm nam vội vàng quay người lại, hắn lui về phía sau.

Rầm rầm rầm, trái cây nổ tung, tạo thành sóng năng lượng đáng sợ.

Trên cây, từng con sóc xông ra, đếm một chút, chí ít cũng có trên trăm con.

Vừa rồi chính bọn chúng ném trái cây, cũng ép nam tử đeo kiếm rút lui.

Nhưng trừ con sóc đầu tiên ra, các con sóc còn lại có lông màu xám, con sóc tím vô cùng bắt mắt.

Nó là dị chủng hay sao?

- Ta nói rồi, cần giúp một tay không?

Lăng Hàn hỏi nam tử đeo kiếm.

- Không cần!

Nam tử kia cắn răng nói.

- Như vậy cũng không liên quan.

Lăng Hàn sẽ không nghe đối phương, hắn lao thẳng về phía cây hòe già.

- Ta nói, ngươi đứng bên cạnh nhìn!

Nam tử đeo kiếm quát lớn, hắn đuổi theo Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, vung quyền tấn công nam tử đeo kiếm.

Oanh, lực lượng cuồn cuộn phun trào, cực kỳ đáng sợ.

Nam tử kia kinh hãi, không nghĩ tới lực lượng Lăng Hàn mạnh như vậy, hắn dùng một đạo kiếm khí phá giải, phốc, kiếm pháp của hắn tương đối cao minh, cũng đánh nát một quyền của Lăng Hàn.

Nhưng Lăng Hàn đã vượt lên phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play