Trần Lạc không có nghe, cũng không có dừng, vô thanh vô tức lại kéo đầu Gia Cát Thiên Biên xuống, hắn dùng hành động một lần nữa chứng minh một chuyện, trên thế giới này, chỉ có chuyện hắn nguyện ý làm hay không làm, không có việc hắn dám hay không dám, dù cho đối mặt là Vân Đoan cũng là như vậy.
Tư Đồ Nam giận dữ, dù cho hắn nắm giữ linh bảo lợi hại, muốn trong thoáng chốc phá vỡ kết giới đại tự nhiên bảy màu này cũng không phải chuyện dễ, đừng nói chỉ là một cái linh bảo, cho dù Vân Đoan chấp chưởng bản nguyên thế giới cũng không cách nào can thiệp vào đại tự nhiên, điều này cũng giống như thời gian và không gian, trong thời gian có không gian, trong không gian có thời gian, thế nhưng ai cũng không thể có biện pháp can thiệp được vào.
Tư Đồ Nam vung tay lên, quát:
- Phán quyết giả nghe lệnh, phá kết giới tự nhiên cho ta!
Hai tên phán quyết giả thân cao chín thước mặc đầy áo giáp, cầm đại đao trong tay từ trên trời giáng xuống, trong đó có một tên phán quyết giả dùng hai tâm cầm đại đao nâng lên đỉnh đầu, một đao chém xuống, khí thế như cầu vồng, bài sơn đảo hải, không hề ẩn chứa nửa phần linh lực, tựa như thuần túy là sức mạnh thân thể, nhưng dù vậy, trăm vạn người trong sân không ai dám xưng có thể đỡ được một đao kia, ngay cả những đại lão bá chủ cũng không dám khoe khoang, bởi vì bọn hắn nhìn ra được một đao kia thực sự mạnh mẽ, giống như một loại sức mạnh tuyệt đối.
Ầm! Hai tên phán quyết giả đồng loạt rat ay, cầm đại đao trong tay chém xuống kết giới đại tự nhiên bảy màu làm phát sinh những tiếng răng rắc kịch liệt. Kết giới đại tự nhiên bảy màu bị chém ra hai đạo khe hở, bất quá rất nhanh, chỉ thấy Trần Lạc vung tay lên, kết giới bảy màu đã ngưng tụ lại một lần nữa.
Ầm! Phán quyết giả tiếp tục vung đao chém xuống, mỗi một lần chém xuống đều có thể chém ra một đạo khe nứt, nhưng trong nháy mắt đều bị Trần Lạc ngưng tụ lại.
- Động thủ! Mọi người đoàn vinh quang Già Lam nghe lệnh, động thủ cho ta! Ta muốn yêu nghiệt Trần Lạc này chết không có chỗ chôn.
Trước đó sở dĩ những đại lão bá chủ này không có ra lệnh cho mọi người động thủ là vì các đoàn trưởng và trưởng lão đoàn vinh quang đều còn sống, đám thiên kiêu nội viện Trung Ương và Lang gia cảnh địa cũng đều sống sót, nhưng hiện tại theo việc Tịch Nhược Trần và Gia Cát Thiên Biên nối tiếp nhau bị giết, bọn họ cũng không còn bận tâm bất luận điều gì, cho dù bên trong còn có hơn hai mươi vị thiên kiêu học phủ Trung Ương còn sống, nhưng đấy chỉ là người của một phía học viện Trung Ương, vì tru diệt Trần Lạc, bọn họ cũng không cần quản nhiều như vậy, ngay cả đám đại lão nội viên Trung Ương cũng không hề chần chừ, lệnh cho các đoàn vinh quang tương ứng của học phủ bắt đầu động thủ, hiển nhiên trong số những thiên kiêu này, bọn họ chỉ quan tâm đến Tịch Nhược Trần và Gia Cát Thiên Biên, hiện tại cả hai vừa chết, vì muốn tru diệt Trần Lạc, bọn họ không hề bận tâm đến việc giết chết hơn hai mươi vị thiên kiêu trong đó.
Đám đại lão khắp các thế lực đều hạ lệnh, mọi người dồn dập động thủ, vô số công kích điên cuồng kéo tới, linh quyết lẫn linh bảo đầy trời. Tuy rằng kết giới đại tự nhiên bảy màu rất cường đại, nhưng cũng không thể chống đỡ được nhiều công kích như thế, trong khoản khắc liền tan thành mây khói. Nhưng trong nháy mắt tán loạn đó, lại bị Trần Lạc một lần nữa ngưng tụ thành.
Ầm ầm ầm! Hai tên phán quyết giả điên cuồng vung đao, các vị đại lão bá chủ điên cuồng thi triển đại thần thông, vùng biên hoang tụ tập trăm vạn người lúc mới đầu vẫn chưa có bao nhiêu người động thủ, nhưng theo thời gian qua đi, càng lúc càng có nhiều người bắt đầu động thủ. Đây chính là cái gọi cây đổ bầy khỉ tan, chuông vỡ vạn người nện.
Trần Lạc không phải đại thụ, cũng không phải là chuông vỡ, nhưng sự hiện hữu của hắn quá mức nghịch thiên, linh tượng khủng bố che kín bầu trời, biến dị chi linh hung tàn cuồng bạo, bá thế vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn, còn nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, không có ai hi vọng trên thế giới mình sinh tồn có tồn tại một kẻ nghịch thiên như thế, đúng vậy, không ai đồng ý, hiện tại mọi người đều hi vọng Trần Lạc chết đi.
Công kích đầy trời, ánh sáng đầy trời, lít nha lít nhít, đấm không hết, nhưng mưa rơi rào rạt không ngừng không ngớt.
Một màn này quả thực điên cuồng, đúng là hiếm thấy trong suốt kim cổ, nhìn trong vạn năm lịch sử, chưa từng có tình cảnh đồ sộ cỡ trăm vạn người cùng nhau động thủ công kích một người, hơn nữa người bọn họ muốn giết cũng không phải là những vị Vu hành giả nhập thánh siêu phàm, cũng không phải những vị Trận hành giả lật tay thành trời xoay tay thành đất, càng không phải lão Vu yêu tội ác tày trời, người bọn họ muốn giết chỉ là một thanh niên cỡ hai mươi tuổi, bất quá chỉ là một Vu sư cao cấp mà thôi.
Một màn này nhất định phải được ghi vào trong sách sử kim cổ, còn Trần Lạc cũng nhất định trở thành một yêu nghiệt điên cuồng nhất trong linh sử.
Giờ khắc này, hai tay người thanh niên áo lam kia vẫn múa tung bay, điên cuồng ngưng diễn một tầng lại một tầng kết giới tự nhiên, ánh sáng bảy màu điên cuồng tỏa ra, tùy ý diễn biến bên trong Âm Dương Ngũ Hành, đối mặt với trăm vạn người điên cuồng công kích, hắn không kinh không sợ, vẫn lẳng lặng đứng ở đó, tựa như một người giữ quan vạn người khó phá, kết giới đại tự nhiên bảy màu hết tan lại ngưng tụ, ngưng tụ lại tán loạn, nhiều lần như vậy không khỏi không khiến người ta kinh ngạc tán thán pháp tắc tự nhiên thần kỳ và cường đại, nắm giữ pháp tắc tự nhiên quả thực giống như một vị thần không cách nào có thể lay động, chỉ bất quá càng là như vậy, cả trăm vạn người càng công kích điên cuồng hơn, bởi vì Trần Lạc càng mạnh, bọn họ càng không chứa nổi hắn.
Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà nỗ lực ngăn cản như phát rồ, nhưng đáng tiếc đều vô dụng, cho dù tu vi bọn họ một người mạnh hơn một người, nhưng căn bản không thể ngăn cản nổi công kích của cả trăm vạn người.
- Phải làm sao bây giờ? Xem ra Trần Lạc không còn kiên trì được bao lâu nữa.
Ngụy đại tổng quản cũng là dạng người sành sỏi nhiều va chạm, nhưng với trường hợp của ngày hôm nay, hắn ngay cả nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy qua, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được, theo việc càng lúc càng có nhiều người bắt đầu động thủ, tốc độ ngưng tụ kêt giới tự nhiên đã xa xa không còn theo kịp tốc độ tán loạn.
- Con mắt Trần Lạc…
Hách Thiên Nhai phát hiện hai mắt Trần Lạc không biết từ lúc nào, từ chỗ màu đỏ đậm đã biến thành màu xám, đó là một loại màu xám tĩnh mịch vô biên, cũng là một loại màu xám hoang vu, tịch liêu và tràn ngập hủy diệt, khiến linh hồn Hách Thiên Nhai không khỏi run rẩy lên, tựa như ý thức được điều gì, rù rì nói:
- Điên cuồng, Trần Lạc đã triệt để điên cuồng, hơn nữa còn mắt của hắn, ông trời ạ, chẳng lẽ là…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT