- U U, ngươi biết chuyện này là sao không? Đó chính là vân mệnh, cái gọi là nhân quả, ngươi nói nó là thực cũng các định là thực, ngươi nói đó là tính cách tạo nên vận mệnh cũng không sai, vận mệnh chính là như thế, thật thật giả giả, mờ mờ ảo ảo, hư hư thật thật khiến người ta nhìn không thấu, có đôi khi tự ngươi cho mình là nắm giữ vận mệnh bản thân, nhưng thật ra vận mệnh đang nắm giữ ngươi, có đôi khoi ngươi cho rằng vận mệnh trêu ngươi, nhưng thật ra là vận mệnh vẫn ở trong tay ngươi, có đôi khi ngươi chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh, không biết là chính ngươi đang dựa vào vận mệnh, có đôi khi ngươi đón nhận vận mệnh, nhưng thật ra là đã thoát khỏi vận mệnh…

Vùng biên hoang, bên trong kết giới đại tự nhiên bảy màu, Trần Lạc cúi đầu, song quyền nắm chặt, tựa như đang thống khổ không chịu nổi. Lúc này, bỗng nhiên một đạo màu máu bỗng nhiên xông lại, mọi người định thần nhìn lại, dĩ nhiên là Tịch Nhược Trần, hắn tựa hồ dùng hết sức bình sinh quát lên một tiếng thật lớn:

- Trần Lạc! Ngươi đi chết đi!

Dứt tiếng, một bàn tay vỗ mạnh tới đỉnh đầu Trần Lạc.

Nhất thời khiến Trần Lạc phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy thế, Đồ lão tà lập tức trợn ngược hai mắt đỏ đậm, rít gào lên:

- Tịch Nhược Trần, thằng nhãi con nhà ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy!

- Gia Cát Thiên Biên, ngươi còn lo lắng cái gì! Còn không mau nhân cơ hội giết hắn!

Tịch Nhược Trần đánh một chưởng không thể giết được Trần Lạc, lập tức tìm gọi Gia Cát Thiên Biên hỗ trợ.

Gia Cát Thiên Biên ngẩng đầu, nhưng không có dũng khí. Lúc này, Vạn Khuê, Mục Liên Sinh ở bên ngoài cũng xem chuẩn cơ hội, quát lên:

- Nhanh! Hiện tại hắn đang giãy dụa trong điên cuồng, hoàn toàn không có ý thức! Mau ra tay giết hắn! Nhanh!

- Nhãi con! Các ngươi dám động một cái, Đồ lão tà ta xin thề sẽ diệt cả nhà các ngươi!

- Thiên Biên, mau ra tay, nhanh lên!

Gia Cát Thiên Biên hít sâu một hơi, quát lớn lên một tiếng, không để ý linh hải nguy hiểm tán loạn, mạnh mẽ vận chuyển linh lực, một quyền oanh kích lên ngực Trần Lạc.

Phốc! Trần Lạc lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên, ta chửi tổ tông nhà các ngươi! Hai thằng nhãi các ngươi chờ chết đi!

Trước đó Đồ lão tà rất muốn Trần Lạc bố trí kết giới tự nhiên cứng rắn một chút, bởi vì có thể phòng ngừa những đại lão bá chủ kia xông vào, nhưng hiện tại lão lại hi vọng kết giới tự nhiên yếu ớt hơn một chút, bởi vì chính lão đang muốn xông vào làm thịt hai người Tịch Nhược Trần và Gia Cát Thiên Biên, nhưng hi vọng chỉ là hi vọng, cho dù lão toàn lực công kích, cũng không cách nào lay động được kết giới tự nhiên.

Hai người Tịch Nhược Trần và Gia Cát Thiên Biên đều đã trọng thương, một kích như vậy dĩ nhiên tiêu hao hết toàn thân linh lực, nhưng vẫn không thể tru diệt được Trần Lạc, lúc này lại gọi những người khác tới hỗ trợ, cả đám hai mươi đến ba mươi thiên kiêu còn lại, bọn họ ngẩng đầu, thần tình khẩn trương, cực kỳ do dự. Khi Tiêu Vị Nhiên cắn răng một cái rồi đứng dậy, những người khác cũng đều đứng lên, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác là lạ, phảng phất như thời gian đông lại, vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn.



Khi vạn vật trở nên yên tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn, hai người Tịch Nhược Trần và Gia Cát Thiên Biên đánh lén Trần Lạc không thành công lập tức ý thức được không hay, cả hai sợ hãi đến thất kinh, trước tiên liên bứt thoát đi, nhưng chung quanh đã bị Trần Lạc bố trí kết giới đại tự nhiên, trốn có thể chạy được đến đâu? Cảm nhận được bá thế của Trần Lạc càng cường hãi, hai người đều cầu cứu với các đại lão bá chủ ở bên ngoài, nhưng các đại lão bá chủ ở bên ngoài lại không cách nào phá tan được kết giới đại tự nhiên bảy màu, chỉ đành cầu cứu với sứ giả Vân Đoan trong hư không.

- Kính xin Tư Đồ đại nhân ra tay giúp đỡ.

Trong hư không, Tư Đồ Nam thần thánh và nghiêm nghị móc ra một mặt thủy tinh to bằng lòng bàn tay, mặt thủy tinh khúc xạ ra ánh sáng màu trắng bạc, cũng không biết ánh sáng này có sức mạnh gì, khi khúc xạ xuống kết giới đại tự nhiên bảy màu lập tức phát sinh tiếng vang đùng đùng, sau đó rắc rắc xuất hiện đạo đạo khe hở, tựa như kết giới bảy màu không còn bao lâu nữa là sẽ tán loạn.

Nhìn một màn này, không thể không khiến người ta cảm thán Vân Đoan đúng là Vân Đoan, chỉ một cái mặt thủy tinh bé bằng lòng bàn tay không ngờ có uy lực lớn đến như vậy, khúc xạ ra ánh sáng liền có thể lay động được kết giới đại tự nhiên bảy mày, phải biết rằng trước đó hơn mười vị Vu sư đại thần thông đồng thời động thủ công phá cũng không thể làm được.

Theo thời gian kết giới bảy màu bắt đầu tan thành từng mảnh nhỏ, đám Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần và hai, ba mươi vị thiên kiêu còn lại không những không có vui vẻ, trái lại càng trở nên khẩn trương hơn, bởi vì bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng bá thế trên người Trần Lạc càng lúc càng cường hãn, tựa hồ có dấu hiệu tỉnh táo.

- Nhanh! Tư Đồ đại nhân, tên yêu nghiệt Trần Lạc này sắp tỉnh lại rồi! Mau cứu ta.

Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần không thể nào tưởng tượng được, cũng không thể nghĩ ra được nếu Trần Lạc tỉnh lại sẽ phát sinh những chuyện gì, đặc biệt là Gia Cát Thiên Biên, hiện tại hắn rất hối hận vì sao vừa nãu nhất thời kích động nghe lời Tịch Nhược Trần hạ độc thủ với Trần Lạc, chỉ tiếc trên thế gian này không có thuốc hối hận, hắn cũng không có cách nào đảo ngược được thời gian.

Theo bá thế càng lúc càng cường đại, Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần ở giữa vùng không gian vạn vật đều tĩnh, tĩnh lặng hoàn toàn, cả hai người giống như pho tượng muốn động cũng không thể động. Cùng lúc đó, Trần Lạc dĩ nhiên ngẩng đầu, một bộ thần tình lãnh khốc vô tình càng trở nên uy nghiêm đáng sợ hơn trước, một đôi mắt không còn là biển máu ngợp trời nữa, màu máu bên trong đã biến thành xám trắng, hắn giơ tay lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó nhìn về phía Tịch Nhược Trần và Gia Cát Thiên Biên, cả hai từ lâu đã sợ đến hồn phi phách tán, muốn động không thể động, muốn hô không thể hô, trên mặt đều là hối hận.

- Trần Lạc, có sứ giả Vân Đoan ở đây, còn không mau quỳ xuống nhận lấy cái chết.

Thấy Trần Lạc tỉnh táo lại, các đại lão bá chủ lập tức lên tiếng quát mắng.

- Tội đồ Trần Lạc, ta chính là Tư Đồ Nam sứ giả của Vân Đoan, phụng mệnh hạ phàm thẩm phán ngươi, ngươi đã biết tội của mình hay chưa?

Âm giọng Tư Đồ Nam trang nghiêm, đầy rẫy khí tức thần thánh.

Hách Thiên Nhai cũng truyền âm tới, nói:

- Trần Lạc, không thể giét Tịch Nhược Trần và Gia Cát Thiên Biên, bọn họ là bùa bảo đảm sinh tồn của ngươi, nếu ngươi giết hai người bọn họ, những người bên ngoài này cũng không còn điều gì kiêng kỵ, chắc chắn sẽ không tiếc tất cả chém giết ngươi.

Trần Lạc thờ ơ không có trả lời, ngay cả nhìn cũng không buồn liếc mắt bọn họ một cái, một bàn tay trực tiếp kéo đầu Tịch Nhược Trần rơi xuống.

- Nghịch đồ! Ngươi dám!

Tư Đồ Nam lớn tiếng quát lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play