Trần Lạc vừa hôn môi vừa dùng đầu lưỡi đẩy quả sinh mệnh bảy màu vào trong miệng nàng, ánh mắt cũng cùng đối diện, trên mặt hiện rõ ý cười, tựa như muốn nói nhìn cái gì thế, ngươi hiện tại suy yếu đến vậy, dù ta có cưỡi lên người ngươi, ngươi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Chờ khi xác định Mạc Khinh Sầu đã nuốt xuống quả sinh mệnh bảy màu, lúc này Trần Lạc mới đưa môi rời khỏi, đặt nàng nằm xuống giường băng, sau đó cười nói:

- Được rồi, đừng nhìn nữa, hôn cũng hôn rồi, Âm Dương giao hợp cũng xong rồi, cái gì cũng xong rồi, gạo đã nấu thành cơm, ngươi coi như muốn giết ta, cũng phải chờ thân thể nghỉ ngơi cho khỏe lại rồi mới nói tiếp.

Đưa tay khẽ nhéo lên chiếc mũi tinh xảo của Mạc Khinh Sầu, cười nói:

- Mỹ nữ, ta đi đây, tự mình bảo trọng, có cơ hội sẽ gặp lại.

Mạc Khinh Sầu lẳng lặng nằm trên giường ngọc cứ như vậy nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi, sát khí điên cuồng vô tận thoáng hiện lên, chỉ là ẩn giấu phía sau sát khí lại là một thứ tình tự phức tạp đến ngay cả bản thân nàng cũng không hề biết.



Mấy ngày gần đây trấn nhỏ biên hoang có thể nói là vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là hai ngày trước truyền tới tin tức Trần Lạc xuất hiện tại lầu Vạn Hoa, sau khi tin tức này truyền ra liền như ong vỡ tổ, đặc iệt là nghe nói Lạc gia vừa hiện thân, hai đại thiên chi kiêu tử là tiểu Thương Thánh Vương và Mộ Vân Không tự mình đến mời nhưng gặp phải từ chối vô tình, sau đó là các vị cấp bậc đại lão mười đại đoàn vinh quang tiếng tăm lừng lẫy dồn dập hiện thân, muốn phát ra lời mời với Trần Lạc, điều này không khỏi khiến người ta cảm thán.

Lạc gia chính là Lạc gia, Vu pháp bị thẩm phán liền trùng tu Trận pháp, sau khi Trận pháp bị thẩm phán có thể nói hoàn toàn là một gã phế nhân, mặc dù như thế, mặt mũi vẫn còn lớn đến vậy. Nói không khoa trương chút nào, thiên hạ ngày nay sẽ không có ai từ chối tiểu Thương Thánh Vương và Mộ Vân Không, cả hai vị này thế nhưng một người là nhân vật thủ lĩnh nội viện Trung Ương, một người là nhân vật thủ linh của Lang gia cảnh địa, càng không có ai khiến các đại lão đại đoàn vinh quang dồn dập hiện thân, bỏ qua mặt mũi chấp nhận tự mình chờ đợi.

Cái tên Trần Lạc tuyệt đối là nhân vật nóng bỏng khắp thiên hạ đương thời, phàm bất luận chuyện gì có liên quan đến hắn, hầu như sẽ được lan truyền trong nháy mắt, hơn nữa càng truyền càng quỷ dị. Lần này cũng không ngoại lệ, có người nói Lạc gia hiện tại tại lầu Vạn Hoa, lúc đó tiểu Mạn Đà La phu nhân đầu hoài tống bão, hơn nữa tựa hồ trước đây hai người đã có quan hệ nhân tình, ôm hôn thân thiết với nhau ngay trước mặt bao người. Sau khi Trần Lạc đi vào nhã gian, chưa được bao lâu lại lén lút hẹn hò với Hiên Viên Đồng, có người còn tận mắt thấy bọn họ đi vào khách sạn Duyệt Lai tiến hành cá nước thân mật. Cũng có đồn đại, nói rằng nữ thần Tri Thu không nhiễm bụi trần cũng không thể trốn thoát khỏi ma trảo của Lạc gia.

Các loại tin đồn nhất thời khiến trấn nhỏ đông hoang người đông như mắc cửi, người mới đến đây đủ nhiều hơn gấp mười so với mấy ngày trước, rất nhiều người không tiếc bỏ ra hai ngàn linh thạch đi vào trong trấn nhỏ chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy vị Lạc gia Thiên Vương lão tử trong truyền thuyết kia, cũng muốn nhìn xem lời đồn đại có thực là như thế hay không, chỉ tiếc là hai ngày trôi qua, không ai nhìn thấy được bóng dáng Trần Lạc.

Rất nhiều người đang tìm kiếm tung tích Trần Lạc, trong số này có người hâm mộ Trần Lạc, có người xem trò vui, cũng có người của mười đại đoàn vinh quang, đương nhiên còn có cả ba người Tần Phấn, Ngạo Phong và Lãnh Cốc. Ba người không thể ngờ được, sau khi uống rượu với tiểu Mạn Đà La ột lần, dĩ nhiên say đến rối tinh rối mù, càng không ngờ tới sau khi tỉnh lại, Trần Lạc dĩ nhiên không thấy. Hai ngày trôi qua, ba người cơ hồ lật tung cả trấn nhỏ biên hoang, cũng tìm kiếm ở bên ngoài rất lâu, nhưng người đóng quân ở bên ngoài trấn có tới hàng ngàn hàng vạn, muốn tìm được người như mò kim đáy biển, cuối cùng cả ba đành trở lại nơi đóng quân trước đó, cũng chỉ có thể bị động chờ đợi như thế.

- Lạc gia sẽ không phải vì sợ người ta giết hắn, đã chạy trốn rồi chứ?

Lãnh Cốc suy đoán, trước đó hắn từng nghe Tần Phấn nói, chỉ cần Trần Lạc hiện thân tại trấn nhỏ biên hoang, khả năng sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.

Bất kể là Ngạo Phong hay Tần Phấn đều không trả lời, hiển nhiên đối với loại nghi hoặc cấp thấp này, bọn họ lười không thèm trả lời.

- Bất quá lấy tính cách Lạc gia, dường như hắn không giống với loại sợ người, nếu như hắn sợ, hắn đã không tới đây rồi, các ngươi nói có phải vì Lạc gia sợ liên lụy đến chúng ta? Thế nên mới cố ý rời khỏi. Nhưng dù rời đi, Lạc gia cũng không thể không nói một lời chứ? Nghĩ không ra a!

Lãnh Cốc ngồi dưới đất, vò đầu suy đoán.

Lúc này, Tần Phấn đột nhiên nói:

- Không cần đoán, hắn đi Mê Vụ Sâm Lâm.

- Làm sao ngươi biết?

Lãnh Cốc nghi hoặc.

- À, đó không phải sao?

Ngạo Phong chỉ chỉ, Lãnh Cốc nhìn lại xung quanh, quả nhiên thấy một bóng người quen thuộc đang uể oải đi ra từ bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, đó không phải Lạc gia thì là ai.

- Ta nói này Lạc gia, hai ngày qua ngươi đã chạy đi đâu?

- Không có cái gì, đi giúp bằng hữu một chút.

Trần Lạc đột nhiên ý thức được cái gì, tâm trạng sửng sốt, hỏi:

- Đã hai ngày rồi?

Hắn thật không nghĩ tới Âm Dương giao hợp với Mạc Khinh Sầu mất trọn hai ngày trời, không trách được mình lại mệt mỏi hết sức như thế, hóa ra thời gian cũng quá dài rồi.

Thấy phản ứng của Trần Lạc, ba người Tần Phấn đều biểu thị không thể nào hiểu được, đi giúp một người bạn, giúp tới hai ngày không nói, nhưng Lạc gia thật giống như còn không biết? Chuyện này quá không hợp lý đi, ba người tuy hiếu kỳ nhưng cũng không hỏi nhiều, ai cũng có những việc riêng tư không muốn nói.

- Ở trong nhà Tiểu Mạn Đà La vừa an nhàn lại có rượu uống, vì sao các ngươi lại đều ở chỗ này?

- An nhàn thì không giả, có rượu uống cũng không tồi, bất quá Tiểu Mạn Đà La quá đáng sợ, ta cũng không muốn bị nàng đày cho bất tỉnh nhân sự.

Lãnh Cốc phát ra bực tức, cho dù biết rượu Mạn Đà La vô cùng quý giá, sau khi uống có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể, nhưng giai đoạn nôn thốc nôn tháo ói mật ói gan kia thực sự quá khó tiếp thu nổi, sống không bằng chết, cho tới bây giờ vẫn khiến Lãnh Cốc nhớ lại đến lạnh cả người.

Trần Lạc cười cười thông cảm, bốn người tùy tiện tìm một chỗ đóng quân lại, Tần Phấn nói lại một lần về tình huống trong trấn nhỏ, nghe nói hiện tại mọi người đều đang tìm mình, Trần Lạc ngược lại cũng không có gì bất ngờ, trầm tư chốc lát, hỏi:

- Ngày mai sẽ là ngày sinh nhật Mạn Đà La phu nhân rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play