Âm Dương giao hợp cũng không phải đơn giản như chuyện nam vui nữ sướng, đây là một môn ảo diệu bác đại tinh thâm, không chỉ liên quan đến nguồn gốc sự sống, đồng thời còn liên lụy tới khởi nguồn tự nhiên, thậm chí liên quan đến khởi nguyên thiên địa. Bởi vì vạn vật thiên địa đều không thể thoát khỏi hai chữ âm và dương. Người đàn ông từ lúc sinh ra, trên người đã ẩn chứa dương tức tiên thiên, còn nữ nhân từ lúc sinh ra đã có trong thân thể mình âm tức tiên thiên, khi Âm Dương giao hợp, song phương nam nữ đều tiến hành điều hòa hai loại khí tức Âm Dương tiên thiên với nhau, như nhật nguyệt giao hòa, quang ám đan xen, do đó đạt đến một loại trạng thái hỗn độn, trong âm có dương, trong dương có âm, bổ sung lẫn nhau.
Âm Dương có phiêu lưu, lúc giao hợp cần phải cẩn thận, một khi không tiến hành cẩn thận, âm dương mất cân đối là chuyện nhỏ, ma xui quỷ khiến không khéo nổ chết tại trận. Còn may là trước đây Trần Lạc từng nghiên cứu qua thứ đồ chơi này, đương nhiên cũng không phải chuyên môn nghiên cứu lĩnh vực giao hợp, chỉ là nghiên cứu qua không ít trận đoàn tụ âm dương, từ đó mới có chút hiểu rõ việc Âm Dương giao hợp, hơn nữa trước đó đã có kinh nghiệm một lần, thế nên cũng xem như ngựa quen đường cũ.
Hai người cứ thế triền miên với nhau trong bích đàm, ngươi lên ta xuống, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta. Không thể không nói Mạc Khinh Sầu sau khi bị trận đoàn tụ âm dương kích tình, phảng phất như đổi thành một người khác, không phải xinh đẹp, không phải quyến rũ, mà là bá đạo, thân thể trần truồng hoàn toàn ngồi trên hông Trần Lạc, dáng người uyển chuyển tùy ý vặn vẹo, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khoái trào, mái tóc trắng dài tùy ý tán loạn bám dính trên da thịt, một taamm dung nhan lãnh diễm cũng trở nên ửng đỏ, một đôi mắt đẹp ẩn chứa ba phần dục hỏa, ba phần lạnh lẽo, ba phần phức tạp và một phần ngượng ngùng.
Loại sự tình Âm Dương giao hợp dẫn người ta tới niềm vui hoàn toàn vượt qua nhục dục tầm thường, ban đầu Trần Lạc vẫn còn tỉnh táo duy trì lý trí, đến giao hợp cuối cùng thì hoàn toàn không còn cách nào tự kiềm chế, mặc kệ linh hồn hắn không sợ thần ma, tâm linh là Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, ngàn vạn yêu ma quỷ quái không thể lay động, nhưng một lúc sau cũng không thể chịu nổi dục vọng nguyên thủy từ sâu trong nội tâm bộc phát ra.
Bên trong bích đàm hóa thành một mảnh xuân sắc, những tiếng thở dốc, tiên rên rỉ xen lẫn vang lên không ngừng. Hai người không biết đã triền miên bao lâu, đến khi Mạc Khinh Sầu triệt để hư thoát, thân thể mềm nhũn nằm bên bờ bích đàm, tựa hồ ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, còn Trần Lạc chẳng khá khẩm hơn, nửa người ngâm trong bích đàm, đầu choáng mắt hoa, toàn thân mềm nhũn, tứ chi vô lực, nhắm mắt lại trời đất quay cuồng.
Khi mở mắt ra, lý trí khôi phục, nghĩ lại không khỏi cảm thấy một trận sợ hãi, bởi vì trong lúc giao hợp, khí tức hàn băng tiên thiên trên người Mạc Khinh Sầu quá mạnh mẽ, suýt chút nữa hút hắn thành xác khô, còn may là dương tức thiên tiên của hắn không kém, tuy nói là khá mạo hiểm, thân thể mệt nhọc như chó chết, nhưng giao hợp như thế một lần, Trần Lạc cảm thấy mình được lợi ích không nhỏ, chí ít dương tức tiên thiên tinh khiết và mạnh mẽ hơn trước đây không ít.
- Ngươi thấy thế nào?
Mạc Khinh Sầu nằm nhoài bên bờ bích đàm, mệt mỏi tới độ ý thức mơ hồ, Trần Lạc lấy ra linh thức dò xét một thoáng, phát hiện khí tức hàn băng trên người Mạc Khinh Sầu đang dần dần ổn định lại, xem ra hiệu quả Âm Dương giao hợp coi như không tệ. Lại nghĩ một lúc, hắn ôm nàng đặt xuống trên giường ngọc hàn băng, mặc lại xiêm y rồi định rời đi, lúc này phía sau truyền đến tiếng Mạc Khinh Sầu.
- Ngươi… Nghe…
Giờ khắc này xem ra Mạc Khinh Sầu suy yếu đến cực điểm, nàng nhìn Trần Lạc chằm chằm, một tay che lấy đôi song phong ngạo nhân, một tay cố chống thân thể muốn ngồi dậy. Trần Lạc nhìn bộ dáng của nàng, muốn đi tới đỡ nàng một chút, vừa muốn động, Mạc Khinh Sầu đã nói:
- Không cần… Lại đây.
Trần Lạc gật gù, hỏi:
- Cảm giác thấy khá hơn chút nào chưa?
- Hôm nay… Chuyện hôm nay không được nói cho bất luận người nào biết.
Mạc Khinh Sầu nói lời đứt quãng.
- Yên tâm đi, sẽ không.
Trần Lạc rõ ràng ý tứ Mạc Khinh Sầu, huống chi bản thân hắn cũng không thích chia sẻ với người khác về loại chuyện vui vẻ này.
- Nếu là… Nếu bị ta biết ngươi nói cho người khác… Ta… Ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào… Cũng phải giết ngươi.
- Biết rồi.
Trần Lạc liếc liếc nhìn Mạc Khinh Sầu, thấy nàng bất lực nằm trên giường, nhất thời sinh lòng thương hại, hỏi:
- Có muốn ta bồi tiếp một hồi?
- Ngươi đi, đi càng xa càng tốt, ta không muốn… Không muốn nhìn thấy ngươi nữa.
- Ngươi suy yếu như thế, ta đi rồi, ngươi phải làm sao bây giờ?
- Ta… Ta không cần ngươi quan tâm.
- Được, ngươi không cần cậy mạnh, ngươi nhưu vậy ta cũng không nỡ bỏ đi.
Trần Lạc cười rồi trực tiếp bước qua, cũng không biết Mạc Khinh Sầu lấy sức lực từ đâu, lập tức đứng lên, nhưng loạng choạng muốn ngã rồi cả người mềm nhũn trong lồng ngực Trần Lạc. Nàng cố sức giãy dụa, nhưng thân thể suy yếu thực sự không còn một tia khí lực nào, lạnh lùng nhin Trần Lạc chằm chằm, cắn chặt hàm răng, cả giận nói:
- Ngươi… Ngươi muốn chết!
- Vừa nãy chúng ta tốt xấu cũng chơi trò uyên ương nghịch nước, ngươi còn phí sức thẹn thùng làm gì.
Trần Lạc vung tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả trái cây óng ảnh bảy màu, nói:
- Tới nào mỹ nữ, ăn quả này đi sẽ đỡ hơn một chút.
- Ngươi… Ngươi cút đi!
Thân thể Mạc Khinh Sầu trần truồng bị Trần Lạc ôm như vậy, trong lòng tràn ngập lửa giận và sát khí.
- Đây là sinh mệnh chi quả tại Cửu Thiên, ăn vào rất có lợi cho ngươi.
Ba năm trước đây, Thất Dạ đưa cho Trần Lạc một hạt giống cây sinh mệnh, Trần Lạc vẫn đặt tại linh hải, cho đến ngày nay, hạt giống sinh mệnh Cửu Thiên lúc trước đã được Linh Hải giới dựng hóa, sớm trưởng thành thành một cây sinh mệnh, hơn nữa còn kết ra trái sinh mệnh, bất quá cũng không nhiều, chỉ có ba quả.
- Ta không muốn đồ vật của ngươi! Ngươi biến đi.
Tính cách của Mạc Khinh Sầu cũng bị nàng đóng băng cứng như chính nàng, ai cũng không xông vào được, nàng cũng không cho phép bất luận người nào xông vào nội tâm chính mình, liều lĩnh giãy dụa kịch liệt.
- Cử động nữa đi, ta cũng sẽ không khách khí.
Trên mặt Trần Lạc hiện lên ý cười tà, một tay chụp xuống xong phong của nàng, thân thể mềm mại của Mạc Khinh Sầu bỗng nhiên eun lên, tàn bạo nhìn Trần Lạc chằm chằm, nếu như ánh mắt có thể giết người, không nghi ngờ hiện tại Trần Lạc đã thành đống thịt nát xương tan.
- Ngươi… Tìm…
Chữ chết còn chưa kịp hạ xuống, Trần Lạc trực tiếp ném quả sinh mệnh bảy màu vào trong miệng mình rồi nhai nát, sau đó hắn hôn lên môi Mạc Khinh Sầu, lần này Mạc Khinh Sầu không phản kháng, có điều đôi mắt vẫn nhìn hắn chòng chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT