Hôm nay Trần Lạc chỉ muốn cùng ba người Tần Phấn uống rượu một trận cho đã, đương nhiên, nếu có mỹ nữ tiếp khách, hắn cũng sẽ không để ý, chỉ là vạn lần không nghĩ tới, khi đi vào bên trong nhã gian mới phát hiện bên trong ngồi sẵn hai vị đại mỹ nữ, trong đó có một vị che mặt bằng lụa mỏng, hắn không nhận ra, bất quá một vị khác thì tính là có nhận thức.
Gặp được người quen, Trần Lạc cũng không dám trần trụi phong lưu như thế, thu lại cánh tay đặt bên hông tiểu Mạn Đà La lại.
- Yêu, mới vừa rồi còn kéo còn ôm, thân thân thiết thiết, vì sao thấy được hai vị mỹ nữ liền thả ra như vậy?
Tiểu Mạn Đà La đi tới, rót một chén chất lỏng không biết là thứ đồ chơi gì, ngửa đầu uống vào, cười nói:
- Có phải nhìn thấy một trong các vị tình nhân cũ? Sợ người tag hen à?
Nói rồi không có ý tốt nhìn Hiên Viên Đồng một chút.
- Không phải thế.
Gặp được Hiên Viên Đồng ở chỗ này, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Trần Lạc đi tới, cười nói:
- Hiên Viên mỹ nữ, trùng hợp như thế, lại gặp mặt.
- Trung hợp sao?
Hiên Viên Đồng vắt chéo hai chân, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt rất nghi hoặc dò hỏi:
- Chúng ta quen biết sao?
Hiển nhiên, Trần Lạc ở dưới lầu thân thiết, vừa ôm vừa kéo tiểu Mạn Đà La khiến cho nàng nhìn thấy rất là khó chịu.
Trần Lạc nhún nhún vai, lúng túng cười cười.
Tần Phấn, Ngạo Phong, Lãnh Cốc đến sau cũng đều nhận thức Hiên Viên Đồng, gặp mặt chào hỏi một tiếng, sau đó Hiên Viên Đồng cũng lễ phép đáp lại. Tần Phấn nhìn Tri Thu, cười nói:
- Tri Thu tiểu thư, lâu rồi không gặp, có khỏe hay không.
Tri Thu gật gù, mỉm cười đáp lại:
- Tiểu Tần vương tử, đã lâu không gặp.
Nghe tới tên Tri Thu, thần tình Lãnh Cốc bỗng nhiên ngẩn ra, âm thầm kinh hãi, giống như không nghĩ tới vị nữ tử che mặt bằng lụa mỏng này không phải là nữ thần tự nhiên vang danh thiên hạ Nhất Diệp Tri Thu. Nghe đồn nữ tử này tựa như tiên tử cửu thiên, không nhuốm bụi trần, đã từng dùng thượng cổ Thiên Âm Cầm trong tay đánh một khúc Mỏi Mắt Chờ Mong, dẫn cầu vòng quán nhật, diệt vạn ngàn ma thú, lấy một khúc Truyện Đi Thu Tới dẫn nhật nguyệt điên đảo, khiến cho đại tự nhiên trở nên rung động.
Nàng tuyệt đối có thể xưng tụng là một kỳ nữ, mười năm trước được khen là thiên chi kiêu tử, khiến cho ngàn tỉ người mê hoặc, cũng khiến hai vị Thương Vô Tà và Mộ Vân Không là thiên kiêu đương đại ra tay đánh nhau. Chỉ là nữ nhân này quá mức thần bí, nàng chỉ ở học phủ Trung Ương chừng một năm liền biến mất, từ đó không còn thấy người gặp được thân ảnh của nàng. Mười năm qua cũng là như vậy, Lãnh Cốc thế nào cũng không nghĩ ra có thể gặp vị kỳ nữ này tại đây, ngay cả Ngạo Phong là loại người cô lạnh cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn, chỉ có Trần Lạc xem ra chẳng có gì, tựa hồ căn bản không biết Tri Thu là thần thánh phương nào.
Không khí bên trong nhã gian có chút quái lạ, vốn ngày hôm nay Trần Lạc chỉ muốn chè chén đã đời một hồi, có một vị vưu vật như tiểu Mạn Đà La tiếp khách cũng vui vẻ tiêu sái, nhưng nếu có thêm một Hiên Viên Đồng và một nữ tử lạnh lùng như băng kia, chẳng thể nào dễ chịu cho được.
- Không phải muốn uống rượu sao? Có ba đại mỹ nữ chúng ta đây ngồi tiếp, vì sao mỗi người các ngươi đều không được tự nhiên?
Trên mặt tiểu Mạn Đà La hiện ý cười nhìn Trần Lạc, sau đó lại nhìn Hiên Viên Đồng, nhìn Tri Thu, nàng biết trong lòng hai nữ nhân này có sự tình cất giấu, còn là sự tình gì thì nàng không biết, bất quá có thể đoán được tuyệt đối liên quan đến Trần Lạc, cười nói:
- Tới nào, tỷ tỷ uống với các ngươi.
- Vừa nãy ta mới nhớ ra, còn có chút việc phải đi làm, các ngươi nói có đúng hay không?
Trần Lạc uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, có mặt mấy bà nhi này ở đây, không thể dễ chịu ngồi uống cho được, thế nên chuẩn bị tránh đi. Tần Phấn hiểu rõ, gật gù, Lãnh Cốc há mồm, muốn nói lại thôi, Ngạo Phong cũng biết Trần Lạc có ý gì, hắn cũng muốn đổi một chỗ yên tĩnh chè chén cho thoải mái.
- Tiểu tình nhân, ngươi đây là đánh nhịp tránh đi đó hả?
Tiểu Mạn Đà La đi tới, một tay khoác lên bả vai Trần Lạc, cười nói:
- Thế nào? Lẽ nào ba đại mỹ nữ chúng ta khiến các ngươi sợ? Bất quá cũng phải nói, ngươi tốt xấu gì cũng phải kiếm một cái cớ ra hồn một chút chứ? Ngươi khi các tỷ tỷ đây ngu sao?
- Không phải…
Bị người ta nhìn thấu, Trần Lạc cũng khá lúng túng.
Lúc này, Hiên Viên Đồng ngồi bên cạnh cũng đứng lên rót hai chén rượu, lạnh lùng thản nhiên nói:
- Nếu đã tới, việc gì phải đi vội vã, không phải muốn uống rượu sao? Ta tới uống với ngươi, thế nào?
Nói rồi, nàng đẩy một chén rượu tới.
Chuyện có chút vượt quá Trần Lạc dự liệu, hắn ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào.
- Thân ái, ta nhưng đã nghe nói ngươi tại thành Thanh Đế, trước mặt nhiều người như vậy từng hôn môi Đồng Đồng, thế nào? Mới vừa gặp đã muốn trốn? Không chuẩn bị chịu trách nhiệm sao?
Tiểu Mạn Đà La ở bên cạnh trêu chọc, điều này càng khiến Trần Lạc lúng túng hơn.
Hiên Viên Đồng trừng mắt nhìn tiểu Mạn Đà La một cái, nói:
- Ngươi đừng nói nhiều.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Không phải vừa rồi hắn cũng thân thân thiết thiết với ngươi sao?
- Ta nguyện ý đó, ta yêu thích, ngươi cứ nói đi, thân ái.
Tiểu Mạn Đà La cố ý dán sát mặt mình với mặt Trần Lạc, trên miệng cười hồ mị, như muốn câu dẫn Trần Lạc.
- Sao ngươi không đi chết đi?
Hiên Viên Đồng và tiểu Mạn Đà La là tỷ muội với nhau nhiều năm, rất quen thuộc lẫn nhau, khi nói chuyện tự nhiên cũng không khách khí. Hiên Viên Đồng tức giận, bộ dáng đó khiến tiểu Mạn Đà La càng cười rộ lên.
- Được ròi được rồi, không đùa thì không đùa, đây là chuyện giữa vợ chồng son nhà các ngươi, ta không xen vào.
Tiểu Mạn Đà La nhấc theo bầu rượu, đi tới:
- Tới nào, ba vị tiểu mỹ nam, chúng ta uống rượu, không cần để ý tới bọn họ.
Tần Phấn không phải Trần Lạc, Ngạo Phong và Lãnh Cốc càng không phải, Trần Lạc dám vừa ôm vừa thân với tiểu Mạn Đà La, bọn họ thì không dám, bởi vì bọn họ đều biết tiểu Mạn Đà La là nữ nhân đáng sợ và thần bí đến mức nào, đừng nói là ôm, ngay cả rượu tiểu Mạn Đà La mời, bọn họ không dám không uống.
Trần Lạc tiếp nhận chén rượu, nhìn Hiên Viên Đồng, nói thật, đối với nữ nhân này, nếu như có thể, hắn vẫn không muốn chạm mặt. Cũng không phải vì công nhiên hôn môi người ta, chỉ vì lần trước tại thành Thanh Đế dưa vào Nguyên Tố Tâm không hiểu vì sao lại xông vào thân thể Hiên Viên Đồng, điều này khiến cho hắn có loại cảm giác giật mình, đang muốn mở miệng nói cái gì, không nghĩ tới Hiên Viên Đồng trực tiếp ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Trần Lạc nhức đầu, cũng không tiện nói gì, trực tiếp uống một hơi cạn sạch, chỉ là vừa mới uống xong, Hiên Viên Đồng lại rót đầy hai chén, nàng lại ngửa đầu uống xong, Trần Lạc cũng chỉ đành uống, cứ như thế trước sau đã cạn bốn, năm chén, hơn nữa nhìn tư thế Hiên Viên Đồng, hẳn là còn muốn uống tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT