Trời ạ! Niệm Kiều cảm giác mình thực sự không còn mặt mũi gặp người, hận không thể móc xuống hai mắt chính mình, bởi vì nàng mù thật rồi, hiện giờ đúng là hận chết Lân Ngọc Sơn, bởi vì nếu không phải Lâm Ngọc Sơn, nàn cũng không thể nháo ra chuyện cười lớn như vậy. Tàn bạo nhìn Lâm Ngọc Sơn nằm bại liệt trên mặt đất, Niệm Kiều nhất thời rõ ràng một chuyện, đó là khoe khoang bản thân trước mặt Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh là chuyện buồn cười đến cỡ nào.

Chuyện cười, là một câu chuyện bi hài.

Thời điểm Lâm Ngọc Sơn cũng ý thức được, hắn nằm bại liệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, phảng phất như chịu kinh hãi đến thất hồn lạc phách. Đúng như Niệm Kiều nghĩ, hành động của Lâm Ngọc Sơn giải thích rõ ràng một chuyện, khoe khoang bản thân mình trước mặt Lạc gia là đáng cười, đáng thương cỡ nào, muốn so sánh với Lạc gia sao? Ngươi lấy cái gì so sánh? Hắn ngay cả ông trời cũng đã nghịch thiên hai lần, đừng nói ngươi nịnh bợ Lang gia cảnh địa, cho dù ngươi nịnh bợ đám mây chân chính, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua, không phục sao? Không phục thì mặc kệ ngươi, ngay cả Ngạo Phong một thân ngông nghênh không sợ trời không sợ đất, đối mặt với Trần Lạc cũng chỉ có thể cúi đầu uống rượu, ngay cả tiểu Mạn Đà La cũng phải lấy thân câu dẫn, ngay cả đại nhân vật cỡ Thương Vô Tà cũng phải hô một tiếng Lạc gia rồi tự mình chúc rượu, Lâm Ngọc Sơn nho nhỏ thì có thể thế nào.

Lầu Vạn Hoa thành một mảnh náo động, mọi người sôi nổi nghị luận, giống như hưng phấn không thôi. Thương Vô Tà vẫn bưng chén rượu như trước, lại nói một câu mời, Trần Lạc không tiếp tục từ chối, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Thương Vô Tà cũng thế. Đúng lúc này, từ nhã gian lại đi xuống bảy, tám người, người cầm đầu chính là Mộ Vân Không nổi danh cùng Thương Vô Tà, tất cả những người phía sau đều là thiên kiêu lừng lẫy tiếng tăm mười năm trước, là những Đại Vu sư tài năng xuất chúng thiên hạ ngày nay.

- Tại trấn nhỏ biên hoang có thể gặp được bốn vị học đệ, thực là một chuyện đáng ăn mừng.

Mộ Vân Không hơi cười nhạt, chậm rãi đi đến. Tần Phấn đứng dậy hỏi thăm Mộ Vân Không một chút, trong miệng gọi một tiếng học trưởng. Mộ Vân Không lập tức nói:

- Tiểu Tần vương tử khách khí.

Lãnh Cốc và Mộ Vân Không gặp gỡ nhau mấy lần, tự nhiên cũng chào một tiếng học trưởng, chỉ có Ngạo Phong vẫn ngồi chỗ đó, không nhúc nhích, phảng phất như chuyện xảy ra nơi này chẳng hề có quan hệ gì với hắn.

- Trần Lạc học đệ, lần đầu gặp mặt, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Mộ Vân Không cười rất xán lạn, phảng phất hàm chứa trí tuệ vô cùng, chí ít Trần Lạc cảm giác chính là loại này, hắn không nhận ra đối phương, nghe Tần Phấn bên cạnh giải thích:

- Vị này là Mộ Vân Không học trưởng, bọn họ đều là người nội viện học phủ chúng ta.

- Nguyên lai là chư vị học trưởng.

Trần Lạc gật đầu xem như chào hỏi, trước giờ hắn vẫn không phải người quá náo nhiệt, đối với ai cũng một dạng như vậy.

Mộ Vân Không cười nói:

- Đã sớm nghe nói học phủ chúng ta có một vị học đệ trước sau lấy Vu pháp, Trận pháp nghịch thiên, Mộ mỗ ngưỡng mộ đã lâu, sớm muốn tự mình tìm gặp, nhưng vẫn không thể gặp được học đệ, hôm nay có duyên lần thứ hai gặp phải, sư huynh đệ chúng ta phải uống một trận không say không về mới được.

Trong lúc Mộ Vân Không nói ra những lời này, Thương Vô Tà cũng thịnh tình mời Trần Lạc đến nhã gian của mình. Tất cả mọi người đều nhìn ra, tựa hồ Mộ Vân Không và Thương Vô Tà rất khẩn khoản mời Trần Lạc, một màn này không thể không khiến người ta cảm khái, chỉ sợ riêng mỗi Lạc gia danh chấn thiên hạ mới có thể khiến hai vị thiên chi kiêu tử Mộ Vân Không và Thương Vô Tà khiêm tốn tranh trước tranh sau mời mọc, một bên là học trưởng nội viện, một bên là tiểu Thánh Vương của Lang gia cảnh địa, song phương mỗi bên đều cường đại, không biết Lạc gia sẽ đáp ứng bên nào đây.

Lạc gia không giỏi giao tiếp cũng không thèm giao tiếp, bởi vì con người hắn rất không thích những lời khách sáo giả tình giả ý, chỉ muốn cùng các huynh đệ cạn chén rượu đầy, còn Mộ Vân Không hay Thương Vô Tà gì đó, hắn ngay cả nhận thức cũng không có, tự nhiên không muốn dài dòng. Nhưng nếu từ chối, ngược lại có vẻ bản thân ngạo mạn, không hiểu lễ nghi. Cũng may, lúc này, tiểu Mạn Đà La mở miệng cười, nói:

- Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, vì sao ta chưa từng thấy hai người các ngươi thịnh tình như thế mời vị tỷ tỷ này đây.

- Nếu Nhị phu nhân chịu lời, tự nhiên không thể tốt hơn.

Thương Vô Tà cười nói.

Mộ Vân Không mỉm cười không nói.

- Được, các ngươi đừng đoạt, hôm nay vị đại gia này thuộc về tỷ tỷ.

Nói xong, tiểu Mạn Đà La kéo cánh tay Trần Lạc bắt hắn đứng dậy, cười nói:

- Thân ái, tỷ tỷ sắp xếp cho các ngươi một nhã gian yên tĩnh, thế nào?

Tựa hồ nàng nhìn thấu tâm tư Trần Lạc, bồi thêm một câu:

- Bảo đảm sẽ không có người quấy rối chúng ta.

Đang lo không biết làm thế nào với Mộ Vân Không và Thương Vô Tà, Trần Lạc nghe thấy tiểu Mạn Đà La nói như vậy, tự nhiên rất tình nguyện, thế nên hôn khẽ một cái lên mặt tiểu Mạn Đà La khiến thần tình nàng ngẩn ra, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Lạc, ánh mắt kia như nói, tiểu tử thối ăn đậu hũ của lão nương lâu như vậy còn chưa đủ sao?

Trần Lạc cười to, quay sang nói với ba người Tần Phấn:

- Đi, các huynh đệ, cầm rượu tới nhã gian của chúng ta thôi.

Sau đó, ôm tiểu Mạn Đà La quay sang nói với hai đoàn người của Mộ Vân Không và Thương Vô Tà:

- Thật không tiện, trời sinh ta tính háo sắc, đối với lời mời của mỹ nhân, trước giờ sẽ không từ chối, có cơ hội gặp lại các vị sau.

Tại trước mắt bao nhiêu người, Trần Lạc cứ như thế ôm eo nhỏ tiểu Mạn Đà La, nhấc theo mấy bầu rượu đi về phía nhã gian. Nhìn lại đám người Mộ Vân Không và Thương Vô Tà một chút, tựa hồ khá là lung túng, dù sao bọn họ một người là Thương Vô Tà của Lang gia cảnh địa, một người là Mộ Vân Không của nội viện Trung Ương, đều là hai nhân vật thủ lĩnh có uy danh tại bên ngoài.

Nếu đổi lại là bất kể người nào, được hai người mời như vậy, sợ là đã hưng phấn ngất đi, có ai không biết nội viện Trung Ương cường đại, có ai không biết Lang gia cảnh địa là địa phương gì, nhưng là, hai người khiêm tốn như thế, tới chúc rượu, thịnh tình mời mọc, Lạc gia này chẳng cho một điểm mặt mũi. Lạc gia không hổ là người nghịch thiên, hơn nữa cũng không thể không nói Lạc gia này đúng hệt như trong truyền văn, phong lưu thành tính, lúc trước dùng hai đại lĩnh vực Vu pháp và Trận pháp, xâm phạm hơn mười vị nữ thần không nói, hiện tại ngay cả tiểu Mạn Đà La cũng không thoát khỏi ma trảo, vừa đi vừa bị hắn ôm dính vào người, chỉ còn kém điểm lột sạch quần áo rồi đè lên giải quyết tại chỗ.

Mắt nhìn Lạc gia và tiểu Mạn Đà La đi vào một nhã gian đóng kín, mọi người đều cảm thấy không tốt, bởi vì bọn hắn nhớ tới, tựa hồ hai vị nữ thần Hiên Viên Đồng và Tri Thu cũng ở bên trong nhã gian này, hiện tại sẽ không phải là muốn đưa ma trảo về phía mấy vị nữ thần mười năm trước chứ? Như vậy còn gì là công lý nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play