Các thiên kiêu giới trận pháp Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu đều bị đả kích nặng, thẫn thờ, chết lặng nhìn. Bọn họ chỉ có thể nhìn. Đối diện một người minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực, đầu óc cả đám trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nên làm gì, có thể nói gì, làm được gì.
Tiết Thường Uyển luôn sống dưới bóng ma Tiêu Du Tử ám ảnh. Từ khi Tiết Thường Uyển học trận pháp đến bây giờ đã hơn mười năm, ban đầu nàng tưởng tượng hắn rất lợi hại, khủng bố, nhưng bây giờ nàng mới biết Tiêu Du Tử kinh khủng hơn nàng nghĩ rất nhiều. Dù Tiết Thường Uyển nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng được hắn minh tưởng ra tồn tại khủng bố trạng thái đại tinh thần vô cực.
Hạ Mạt luôn tự tin lần đầu tiên trong đời cảm thán rằng:
- Ông trời quá bất công.
Lần đầu tiên Hạ Mạt cảm thấy cuộc đời không công bằng.
Giới trận pháp ra một đại biến thái thế này làm sao trận sư khác sống? Làm sao tiếp tục nghiên cứu Tiêu Du Tử?
Tiêu Du Tử hầu như không gì không làm được trong lĩnh vực trận pháp, lại có thể sáng tạo không gian, minh tưởng trạng thái đại tinh thần vô cực. Trời ơi, người đang đắn nặn ra thần sống cho giới trận pháp.
Sự tồn tại của Tiêu Du Tử khiến đám thiên kiêu tỏa sáng, được tôn sùng trong giới trận pháp trở nên lu mờ. So tinh thần lực thì tinh thần lực của Tiêu Du Tử bao la mênh mông. So tạo nghệ trận pháp? Trần Lạc ngưng diễn trận pháp đều hoàn mỹ. So trận cục? Trần Lạc chơi cửu cung thái nhất đại trận cục đứng đầu cửu cung. So đại tinh thần? Tiêu Du Tử minh tưởng đại vô cực được gọi là tự nhiên thứ hai. So thực lực? Một mình Tiêu Du Tử đủ sức diệt bọn họ chín trăm chín mươi chín lần.
Các thiên kiêu đã thế, đám đại nhân vật giới trận pháp, đặc biệt là đại nhân vật mười trận tháp thế giới trận pháp công hội phái hệ chính tông khuôn mặt già nua không biết đút đi đâu. Bởi vì Tiêu Du Tử cường đại như vị thần đứng trên mây, bọn họ không đuổi theo kịp, chỉ có nước ngước nhìn. Dù vùi mặt xuống đáy vực sâu cũng không thể tránh né thành tựu tỏa sáng cái thế vô song của Tiêu Du Tử.
Dạ Thất Nương bật cười nói:
- Sự tồn tại của Tiêu Du Tử xé nát kiêu ngạo của tất cả trận sư, nghiền nát lòng tự tin, khiến các trận sư thành trò cười, ha ha ha ha ha ha!
Đúng vậy, trò cười.
Tất cả trận sư đều như thế, không có ngoại lệ.
Cuộc tranh đấu giữa hai phái hệ chính tông, phái hệ lang thang?
Có gì mà tranh.
Giới trận pháp ra một Tiêu Du Tử biến thái, cuộc tranh đấu giữa hai phái hệ chính tông, phái hệ lang thang còn tranh cái gì?
Các nữ thần chịu đả kích, bị thương tổn lớn. Lạc Anh chỉ tu vu pháp cũng thấy bị thương. Lạc Anh không phải trận sư nhưng có nghe nói về trạng thái đại tinh thần vô cực, vì biết nên mới thấy tổn thương.
Lạc Anh đột niên cảm thấy sống không có ý nghĩa gì, một năm trước nàng đã có cảm giác này, là lúc Trần Lạc nghịch thiên. Giờ đây cảm giác suy sụp lại xuất hiện, Lạc Anh rất muốn nửa đầu lên trời hỏi một câu: Trần phú ông đả kích lão nương suýt chút không còn hy vọng sống sót, giờ lại tạo ra một Tiêu Du Tử làm gì? Lão nhân gia người có cần như vậy không? Sau này có tiếp tục làm diều tương tự? Cùng là con người, cùng tuổi tác, có hai vai một cái đầu mà sao hai người kia đặc biệt như thế?
Một Trần phú ông đã đả kích vu sư trong thiên hạ tan vỡ, giờ thêm Tiêu Du Tử đả kích trận sư giới trận pháp tan nát.
Lạc Anh sa sút thở dài:
- Ài.
Lạc Anh ngồi chồm hổm xoa trán, lòng tự tôn, tự tin, kiêu ngạo không chịu nổi liên tục bị đả kích.
Trong hư không.
Trạng thái đại tinh thần vô cực hư vô mờ mịt biến mất từ bao giờ.Tiêu Du Tử đáp xuống đất, khuôn mặt bình thường rất là bình tĩnh như thể người minh tưởng trạng thái đại tinh thần vô cực được gọi là đệ nhất không phải hắn mà là ai khác.
Không, dù thấy tận mắt người ta minh tưởng ra tồn tại khủng bố như thế thì Tiêu Du Tử không nên bình tĩnh đến vậy. Khuôn mặt không lộ cảm xúc đặc biệt, không vui mừng, kích động, không có sự hưng phấn, bình thường như ăn một bữa cơm.
Tiêu Du Tử đứng đó, híp mắt nhìn các đại nhân vật trận pháp công hội lại liếc hướng năm trăm Quang Minh điện. Tiêu Du Tử vừa nhấc chân chưa đạp xuống đất các trận pháp công hội đã như ong vỡ tổ thụt lùi. Năm trăm Quang Minh điện đồng điệu lùi bước.
Nói đến gan góc thì năm thống lĩnh Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên, Bạch Chấn Thiên, Lạc Đô, Tào Vệ có khác, khi Tiêu Du Tử nhấc chân cả đám phát ra tuyệt kỹ của mình, tay cầm đại quang minh chi nhẫn, lấy ra vũ khí bí mật quang minh thủ hộ. Dù vậy nhưng ănm người vẫn không kiềm được chậm rãi thụt lùi.
Trông thấy phản ứng của bọn họ, Tiêu Du Tử rất là khó hiểu, chân mày nhướng lên.
Trần Lạc cười bất đắc dĩ, khẽ nói:
- Đừng hiểu lầm, ta không định ra tay.
Tiêu Du Tử nói không nhưng ai tin?
Năm thống lĩnh Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên, Bạch Chấn Thiên, Lạc Đô, Tào Vệ trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, không chút thả lỏng.
Tiêu Du Tử tùy ý hỏi:
- Mới rồi chúng ta nói đến đâu?
Mọi người ngẩn người, cái gì mà nói đến đâu? Là sao?
Đang lúc tất cả khó hiểu thì Tiêu Du Tử vỗ trán, nói:
- Phải rồi, đang nói chuyện Điền Bình cấu kết với hắc ám đúng không?
Điền Bình cấu kết với hắc ám?
Tình huống gì?
Cái tên này đã minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực mà còn nhớ chuyện này? Bây giờ không phải là lúc nói đến nó!
Cảm giác như hai phe chém giết kịch liệt bỗng một vị quân quan đột nhiên nói quên ăn cơm, rất là không hợp thời.
- Lúc trước tinh thần hải của ta hơi loạn, không tập trung tinh thần được nên không thể bày ra trận tượng ký ức huyền quang trận, giờ gì tốt rồi.
Không phải Trần Lạc rảnh quá nhắc lại chuyện cũ, hắn hiểu rõ bản tính của Quang Minh điện, trận pháp công hội, bây giờ hắn minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực khủng bố nếu không có gì ngoài ý muốn hì Quang Minh điện, trận pháp công hội sẽ không tha cho Trần Lạc. Đặc biệt là Quang Minh điện, chắc chắn sẽ tìm đủ cách gây sự với Trần Lạc, thủ đoạn sở trường nhất là chụp mũ cấu kết với hắc ám. Vì để phòng ngừa Trần Lạc phải chặn miệng đám người này trước.
Khi Tiêu Du Tử vung tay ngưng diễn các phù văn, trận tượng ký ức huyền quang trận diễn sinh như mặt kính pha lê. Một đoạn hình ảnh hiện ra. Phong cảnh dường như là cung điện ngầm, trong cung điện có một tế đàn, có hai người đứng bên trong. Một là lão nhân, một là nam nhân trung niên. Nhìn kỹ thì đúng là Điền Bình đại trưởng lão, Hoàng Thao đại chấp sự trận pháp công hội.
Trận tượng ký ức huyền quang trận ghi kỹ đoạn đối thoại giữa Điền Bình và Hoàng Thao lúc ở tế đàn. Hai người bái tế đàn xong đại trưởng lão vuốt cằm, mắt lóe tia sáng hưng phấn âm mưu thực hiện được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT